OAN GIA NGÕ HẸP - 6

Cập nhật lúc: 2025-10-05 11:29:58
Lượt xem: 463

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cái gì mà mẫu , lớn chuyện, trẻ con đừng xen !”

Lục phu nhân trừng mắt, khiến nghẹn họng.

 

Thấy chịu thiệt, phì khúc khích.

 

Mẫu cũng theo, tiếp:

“Dĩ nhiên là nhớ, khi đó còn đùa, bảoTĩnh Tuyết chịu trách nhiệm, gả tiểu thê của Khâm nhi. Hai đứa lúc còn vùng vằng, cứng đầu như đôi lừa nhỏ.”

 

Lục phu nhân cảm khái:

“Ấy mà giờ nên duyên. Ta , hai đứa nó là oan gia trời định, sớm muộn cũng sẽ thành đôi mà.”

 

Ta và Lục Diên Khâm , cùng bật , trong lòng dâng lên một niềm ấm áp.

 

Không khí đang , bỗng Lục phu nhân sang hỏi:

“Này, lúc Tĩnh Tuyết chẳng còn hỏi ngươi, m.ô.n.g của Khâm nhi khác của nàng ?”

 

Ta: “!! …”

 

Lục Diên Khâm: “… Mẫu !!”

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Nhìn hai vị phu nhân đến run cả vai, Lục Diên Khâm lập tức kéo chạy khỏi phòng:

“Đi thôi, thôi, mang nàng ngoài chơi!”

 

Ngồi trong xe ngựa, hai , cùng nín .

 

Hắn bật :

“Ta bảo, nàng thật to gan, chuyện gì cũng hỏi .”

 

Ta hổ mặt :

“Ta từng hỏi! Là ngươi hỏi đó!”

 

“Vô lý, còn từng thấy của nàng…”

 

Giọng nhỏ dần, đầu , chỉ thấy mặt đỏ hồng như quả táo chín.

 

Thấy , càng lúng túng:

“Nhìn gì mà , còn dám nữa, hôn nàng bây giờ!”

 

Hừ, dọa ai chứ?

 

Ta ưỡn ngực, thách:

“Hôn , xem ngươi dám !”

 

Hắn ngây , yết hầu khẽ động, lẩm bẩm:

“Thật là… hôn …”

 

Thấy càng cúi càng gần, nhanh tay vung một cái, nhẹ tát một cái lên má:

“Lục Diên Khâm! Đã , vô lễ!”

 

Lục Diên Khâm: …

 

19

 

Sau khi hôn sự định, bởi công vụ ràng buộc, Lục Diên Khâm Tùy Châu, rằng mười ngày là thể hồi kinh.

 

Nào ngờ, việc trở về của trì hoãn hết đến khác, mãi đến mấy ngày đại hôn mới vội vã về.

 

Trong thư chỉ báo bình an, song trong lòng vẫn thấp thỏm chẳng yên.

 

Quả nhiên, khi trở , cánh tay băng dày bông trắng, còn treo lên cổ để cố định.

 

Sợ nổi giận, cứ hề hề, lộ chiếc răng khuyết mà quen thuộc.

 

Ta đau lòng khôn xiết, nhào tới ôm lấy , bật nức nở:

“Lục Diên Khâm! Ngươi ? Có đau ?”

 

“Không ~”

Hắn nhẹ giọng, đưa tay xoa đầu , “Chút thương nhỏ thôi, chẳng ảnh hưởng gì đến việc cưới nàng về .”

 

là thương nhỏ , xương cốt đều gãy , e tịnh dưỡng hơn một tháng mới khá.

 

Sau đó mới , hóa thương khi chinh chiến ngoài biên ải.

 

“Ngươi căn bản xem ?”

Ta giận vì giấu , đầu rơi lệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/oan-gia-ngo-hep-yqco/6.html.]

 

“Xem chứ, xem?”

 

Hắn cuống quýt vòng mặt, vội vã giải thích:

“Ta cũng ngờ đám Tây Nhung bất ngờ xâm phạm, càng chẳng nghĩ thương. Lúc đó đau đến c.h.ế.t sống , chỉ mong thấy nàng.”

 

Lòng mềm , cố giả bộ chẳng để ý.

 

Hắn thấy , liền ủ rũ nũng, khẽ nghiêng đầu:

“Nàng mau hôn một cái, liền khỏi ngay thôi… Tuyết Tuyết, mau hôn mà~”

 

Nhìn nũng nịu như trẻ nhỏ, chẳng nén mà bật , phì … một bong bóng mũi.

 

“Ha ha ha ha ha!”

Lục Diên Khâm ngã lăn đất.

 

Ta cuống quýt rút khăn tay lau mũi, hổ tức giận, òa lên:

“Ngươi… ngươi !”

 

“Được , , nữa.”

Hắn nín , dậy dỗ , ai ngờ liền phá lên tiếp:

“Ha ha ha! Cái bong bóng mũi … to thật đó!”

 

“Hu hu hu hu! Lục Diên Khâm!”

 

20

 

Mọi đều khuyên nên dời ngày thành hôn, nhưng Lục Diên Khâm cứng đầu chẳng chịu:

“Ta đợi mười tám năm ! Còn đợi gì nữa? Không đợi!”

 

Không ai thắng nổi .

 

Thế là đại hôn cử hành đúng hẹn, cảnh tượng náo nhiệt, hữu khắp nơi đều đến chúc mừng.

 

Lâm huyện úy vẫn phong lưu như cũ, gặp liền trêu:

“Tặc tặc… cái tay cần giúp ?”

 

Lục Diên Khâm nhướng mày lạnh giọng:

“Ngươi tin một quyền đ.á.n.h rụng răng ngươi ?”

 

“Được , trêu nữa.”

 

Sau mới , đầu từ Tùy Châu trở về, khi , tìm đến Lâm huyện úy đòi tỷ võ.

 

Lâm huyện úy võ nghệ tuy cao hơn đôi chút, song chẳng địch nổi sức bền của .

 

Hai đ.á.n.h đến mồ hôi đầm đìa, Lâm huyện úy tứ chi rã rời, mặt mày méo xệch:

“Đây là so tài? Hay ngươi g.i.ế.c ?”

 

Lục Diên Khâm mệt đến run chân, vẫn cố gắng trưng vẻ cao ngạo:

“Hừ, thì Tĩnh Tuyết từng thích, cũng chỉ thế mà thôi.”

 

Vậy là tự tay quét sạch tình địch đầu tiên trong đời.

 

Nghĩ đến cảnh , chỉ thấy buồn thôi — Lâm huyện úy oai phong, giờ hành đến bẹp đất, thật khiến thương buồn .

 

Còn Hồ công tử thì vẫn yếu ớt như cũ, thấy , chỉ mỉm ôn hòa:

“Đoạn cô nương, chúc mừng cô.”

 

Về phần Tôn tiểu thư, nàng rưng rưng nước mắt chúng bái đường, đến khi lễ thành, suýt kìm nổi lệ.

 

Ta thật lo nàng sẽ bật thốt:

“Dẫu cũng cam lòng!”

 

Sau khi nghi lễ kết thúc, Lục Diên Khâm còn tiền sảnh tiếp khách.

 

Trước khi , kìm , ôm lấy hôn một hồi thật lâu.

 

Mãi đến khi đến gọi, mới lưu luyến buông , giọng tràn ý :

“Tĩnh Tuyết, nàng đến thế … Chờ , sẽ trở ngay.”

 

Nói xong, hớn hở bước cửa, để đỏ mặt run rẩy.

 

Ta ngỡ nhanh” là một hai canh giờ, ai ngờ tới nửa canh, chạy ào , vui như trẻ nhỏ:

“Tĩnh Tuyết! Ta tới !”

Loading...