Oan Gia Ngõ Hẹp - Ta Va Vào Đích Trưởng Tử - Chương 68
Cập nhật lúc: 2024-11-10 21:15:09
Lượt xem: 13
Một buổi tối nọ, Lễ Bộ công bố danh sách đi theo, tên của Tang Yểu vậy mà cũng có mặt ở trong đó.
Nàng biết được việc này là vào một buổi tối Tang Ấn trở về nói cho nàng biết.
Lúc này Tang Yểu đột nhiên nhớ tới, không lâu trước đây tỷ tỷ từng nói với nàng vì để tạo cơ hội ở chung cho nàng và Tạ Uẩn nên tỷ tỷ sẽ nghĩ cách để nàng đi theo.
“……”
Kết quả, Tang Yểu đã quên mất việc này sau khi hồi phủ.
Bây giờ cũng khó có thể thay đổi được.
Bây giờ nàng còn không biết tỷ tỷ mượn cớ gì để nàng có thể đi theo, chỉ biết đi chuyến này thì sẽ phải gặp mặt với Tạ Uẩn.
Khác biệt với vẻ mặt mặt ủ mày ê của Tang Yểu, Tang Ấn quả thật là mặt mày hớn hở. Ông cười tủm tỉm ngồi ở trong thư phòng hỏi: “Tại sao tên của con lại có mặt ở trên đó thế?”
Tang Yểu đang lo lắng không biết nên giải thích như thế với Tang Ấn thì Tang Ấn đột nhiên giơ tay lên, tỏ vẻhiểu rõ nói: “Ta biết rồi.”
Tang Yểu sửng sốt.
Tiếp theo nàng nghe thấy Tang Ấn nói một cách sâu xa: “Nhất định là Tạ Uẩn giúp con đúng không? Người trẻ tuổi các con thật đúng là, một phút cũng không nỡ rời xa.”
Ông nói quá đáng đến mức Tang Yểu lười mở miệng giải thích.
Nàng nhìn về phía Tang Ấn nói: “Phụ thân, con và Tạ Uẩn thật sự không có quan hệ gì hết.”
Giọng của nàng nhỏ xuống, tiếp tục nói: “Nói nữa, hình như hắn sắp đính thân.”
Tang Ấn khó hiểu nói: “Tại sao ta không nghe nói đến việc này?”
Tang Yểu không muốn làm Tang Ấn mãi nói đến Tạ Uẩn ở trước mặt nàng, nửa bậy bạ nửa nghiêm túc nói: “Dù sao thì hắn cũng sẽ đính thân, phụ thân đừng nhắc đến hắn nữa.”
Ý cười trên mặt Tang Ấn phai nhạt, ông nói: “Không sao hết, chúng ta chỉ cần vị trí trắc ——”
“Phụ thân!” Tang Yểu lạnh mặt.
Mỗi ngày đều trắc thất trắc thất, phụ thân có biết là nó rất phiền không? Tính tình Tang Yểu tốt, rất ít khi lạnh mặt nhưng lúc này thật sự là nàng đang tức giận.
Tang Ấn ngồi thẳng thân thể, nụ cười nhạt dần, im lặng không hé răng.
Tang Yểu nói: “Đừng nhắc đến hắn nữa!”
Tang Ấn gật đầu ngoan ngoãn nói: “Được rồi.”
Tang Yểu không để ý đến phụ thân, tức giận xoay người rời đi.
Sau khi Tang Ấn suy nghĩ thì cuối cùng cũng nhịn đau nghĩ. Kệ đi, nếu Tang Yểu không muốn thì ông cũng chỉ có thể nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, từ bỏ người con rể Tạ Uẩn này.
Nhưng ông vẫn phải tìm một nhà tốt cho Yểu Yểu.
Ông tựa lưng vào ghế ngồi, yên lặng nhìn lại toàn bộ triều đình, những người tuổi trẻ đầy hứa hẹn thật sự rất ít.
Suy nghĩ nửa ngày, Tang Ấn đặt sự chú ý lên trên người vị Trạng Nguyên trẻ tuổi năm nay.
Lúc này ông không tùy tiện lựa chọn bậy bạ, ông nhớ rõ lúc trước hình như ai đó từng nói với với ông là Dương Ôn Xuyên và Yểu Yểu quen biết với nhau nhỉ.
Đây không phải là một cơ hội sẵn có sao?
***
Hai ngày sau.
Bầu trời trong xanh vạn dặm, gió mát ấm áp dễ chịu.
Tang Yểu bắt đầu cuộc hành trình đi đến đàn tế trời ở ngoại thành phía bắc cùng với mọi người.
Bên trong xe ngựa nàng ngồi tổng cộng có sáu người, tất cả đều là những gương mặt xa lạ.
Bên trong xe ngựa yên tĩnh đến cực điểm, bắt đầu từ buổi sáng thì các nàng đã ngồi chung trên một chiếc xe ngựa, mấy người này vậy mà chưa mở miệng nói một lời.
Những người bên cạnh Tang Yểu phần lớn đều là nữ nhi của tông thất, tệ nhất cũng là họ hàng. Tóm lại hoặc nhiều hoặc ít cũng dính một ít huyết mạch của Lục thị, trên người các nàng đều có một đặc điểm đặc biệt là từng ở trong chùa miếu hơn bốn năm.
Triều đình trọng Phật giáo, mọi người trong hoàng thất càng là như vậy. Có một số gia tộc lớn sẽ để con của mình vào trong chùa nuôi dưỡng mấy năm, để cầu lấy tịnh tâm, tẩy dơ bẩn. Chuyến này dẫn các nàng đi để tụng kinh và cầu phúc trên đường, cầu xin với Phật Tổ.
Tang Yểu có thể ở trong nhóm này toàn dựa vào Tang Xu.
Khi Tang Yểu còn bé từng đi trấn nhỏ của Giang Nam sống vài năm, tỷ tỷ giấu việc này đi, nói rằng lúc trước thật ra là nàng đi chùa ở Giang Nam. Tuệ căn rất có duyên với Phật cho nên Thánh Thượng mới đồng ý để nàng đi chung.
Đối với Thánh Thượng mà nói đây cũng chỉ là chuyện thêm một người nên cũng không hề quan trọng.
Tang Xu thổi gió bên gối cho nên Thánh Thượng cũng không suy xét mà trực tiếp đồng ý, xong việc càng sẽ không vì chuyện này mà cố ý điều tra.
Nhưng đối với Tang Yểu mà nói thì nàng thật sự rất lo lắng.
Nàng vốn dĩ nhát gan, việc này đối nàng mà nói thì không khác gì là khi quân. Bởi vì nàng chột dạ nên suốt đường đi nàng không dám thở mạnh một cái nào.
Suốt đường đi nàng nghiêm mặt lại, có ý định làm cho gương mặt của bản thân trông hiền từ nhưng dung mạo quyến rũ này của nàng thật sự là không có sức thuyết phục.
Rất vất vả căng qua một ngày, khi buổi tối buông xuống, nhóm người dừng bước. Bọn họ nghỉ ngơi trong chùa miếu ở dưới chân núi Yển Sơn.
Đường đi của năm rồi cũng là như vậy, chùa Kỷ Ương đã sớm chuẩn bị phòng tốt và thức ăn để chào đón mọi người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/oan-gia-ngo-hep-ta-va-vao-dich-truong-tu/chuong-68.html.]
Tang Yểu là người cuối cùng nhảy xuống từ trên xe ngựa, ngồi một ngày xe ngựa mà thời tiết lại oi bức khiến nàng cảm thấy hơi chóng mặt.
Chùa Kỷ Ương rất lớn, thiện phòng nối liền với sân sau.
Nàng còn nhớ lúc trước tỷ tỷ kêu nàng đi theo là để tạo cơ hội cho nàng ở chung với Tạ Uẩn, kết quả bây giờ xem ra thì tỷ suy nghĩ nhiều rồi.
Bởi vì từ khi nàng xuống xe ngựa thì vẫn chưa nhìn thấy Tạ Uẩn.
Bọn họ tuy đi chung một chuyến nhưng Tạ Uẩn đi theo nhóm người của Thánh Thượng ở giữa mà nàng thì đi ở cuối cùng nên không thể gặp được.
Giữa lúc nàng đang suy nghĩ, phía trước có người vẫy tay với nàng. Đó là Dương Ôn Xuyên.
Dựa theo cấp bậc thì bây giờ Dương Ôn Xuyên đang là quan biên soạn ở trong Hàn Lâm Viện, vốn dĩ cũng không thể đi theo nhưng Trần Khả cố ý dẫn hắn lại đây.
Dương Ôn Xuyên chạy đến trước mặt Tang Yểu, nói: “Yểu Yểu, ta không nghĩ tới là sẽ nhìn thấy muội ở đây đấy.”
Chuyện này rất khó để giải thích với Dương Ôn Xuyên, Tang Yểu còn chưa suy nghĩ là nên trả lời như thế nào thì Dương Ôn Xuyên đã đưa cho Tang Yểu một túi thơm.
Tang Yểu nói: “Dương đại ca, huynh đây là……?”
Dương Ôn Xuyên nói: “Trong đây bỏ thêm vỏ quýt và cỏ bạc đan, nếu Yểu Yểu ở trên xe cảm thấy chóng mặt thì có thể ngửi một chút. Vừa lúc ta có hai cái nên muốn đưa một cái cho muội.”
Hắn lại nói: “Đây là cách mà trước kia phu tử dạy cho ta, tuy giống như muối bỏ biển nhưng cũng luôn tốt hơn là không có.”
Cái gì mà như muối bỏ biển, chuyện này đối với Tang Yểu mà nói quả thật giống như đưa than ngày tuyết.
Nàng cảm động nghĩ, Dương Ôn Xuyên thật là một người tốt.
Tang Yểu cầm lấy, nói: “Cảm ơn Dương đại ca.”
Nàng suy nghĩ một lúc, lại bổ sung nói: “Chờ khi quay trở về muội nhất định sẽ trả lại cho huynh.”
Dương Ôn Xuyên bật cười ha ha, vui đùa nói: “Vậy Yểu Yểu phải nghĩ kỹ đó, túi thơm không phải là vật có thể tùy tiện đưa cho ta đâu.”
Tang Yểu sửng sốt một chút mới phản ứng lại, ý nghĩa của việc túi thơm có chứa ý đính thân, nữ tử tặng túi thơm cho nam tử hình như luôn mang theo một chút tâm tư nhỏ.
Những lời này của Dương Ôn Xuyên khiến nàng không tự chủ được nhớ tới chuyện mấy ngày trước Tang Yến Hòa từng nói với nàng, nàng co quắp, nhỏ giọng nói: “…… Muội không phải có ý kia.”
Dương Ôn Xuyên nói: “Huynh nói đùa với muội thôi, nếu Yểu Yểu thật sự muốn trả thì không bằng trực tiếp đưa cho ta một hộp cỏ bạc đan đi.”
Hai người ngươi tới ta đi nói chuyện vậy mà cũng giảm bớt vài phần cảm xúc hầu như căng chặt trong một ngày hôm nay của Tang Yểu.
Mặt trời chiều lặn về phía tây, ánh nắng hoàng hôn ấm áp dừng ở trên hai người đang nói chuyện với nhau. Tư thế của bọn họ quen thuộc, ngẫu nhiên sẽ nhìn nhau mỉm cười.
Dưới hành lang có rất nhiều người nhưng chỉ có hai người bọn họ đang nghỉ chân nói chuyện với nhau.
Ở phía sau bọn họ, Tạ Uẩn nghiêng người đứng ở cửa đại điện, ở bên ngoài chờ Thánh Thượng và Thái tử.
Hắn chắp tay ra sau lưng, ánh mắt mơ hồ nhìn ra phía xa, Tịnh Liễm không biết Tạ Uẩn đang nhìn cái gì nhưng tóm lại là không phải đang nhìn Tang Yểu.
Không biết là giả bộ hay thật sự là bình tĩnh như vậy.
Tịnh Liễm đứng đó không nói một lời.
Đôi mắt hầu như sắp phải nhìn chằm chằm chọc thủng một lỗ trên người Dương Ôn Xuyên.
Trước kia tại sao hắn không cảm thấy vị Trạng Nguyên lang này đáng ghét như vậy chứ?
Nhìn chằm chằm nửa ngày, Tịnh Liễm mới nhìn về phía Tạ Uẩn.
Không cần phải nói, lại là gương mặt lạnh lùng không hề để ý kia.
Thật sự rất không hiểu.
Tâm tư của chủ tử hắn thật sự rất khó đoán.
Hắn không thể hiểu được, chuyện này mà cũng có thể nhịn được sao?
Tịnh Liễm làm xong công tác tư tưởng, tranh thủ tự nhiên nói: “Thật sự không nghĩ tới Tang cô nương và Dương đại nhân vậy mà lại quen biết với nhau.”
Tạ Uẩn liếc mắt nhìn hắn một cái: “Ừ, cho nên?”
Giọng nói của Tịnh Liễm yếu đi, nói: “Thuộc hạ chỉ thuận miệng cảm thán một câu mà thôi.”
Tạ Uẩn châm chọc nói: “Ngươi quan tâm nàng như vậy, về sau ngươi đừng đi theo ta nữa mà đi theo nàng đi.”
Cũng không phải là không được.
Ngài làm như người ta muốn đi theo ngài lắm vậy, dậy sớm ngủ trễ, nửa tháng mới nghỉ tắm gội một lần, một lần cũng chỉ có nửa ngày. Công việc này không làm cũng được.
Tịnh Liễm thu hồi vẻ mặt lại: “Là thuộc hạ nói lỡ lời.”
Tang Yểu không biết vừa rồi cảnh tượng bản thân nói chuyện với Dương Ôn Xuyên đã bị Tạ Uẩn nhìn hết vào trong đáy mắt.
Sau khi nàng tạm biệt với Dương Ôn Xuyên thì đi theo một tiểu hòa thượng đến một căn thiện phòng hẻo lánh.
Trong phòng có hai cái giường, người còn lại cũng không có ở đây.
Tang Yểu ngồi ở trên ghế tròn, cúi đầu ngửi túi thơm Dương Ôn Xuyên đưa cho nàng. Hương vị của cỏ bạc đan vô cùng nồng đậm nhưng cũng không khó chịu.
Trộn lẫn với mùi hương quả quýt khiến đầu óc choáng váng một buổi trưa của nàng tỉnh táo vài phần.