Oan Gia Ngõ Hẹp - Ta Va Vào Đích Trưởng Tử - Chương 151
Cập nhật lúc: 2024-11-11 20:48:45
Lượt xem: 9
Sau khi quay trở lại phòng, Tang Yểu đã vứt việc này ra sau đầu.
Thừa dịp Tạ Uẩn đi đến thư phòng, nàng đi tắm trước, chờ khi nàng đi ra thì Tạ Uẩn đã quay trở về.
Chiếc bàn dài đã được hắn dọn dẹp sạch sẽ, trên đó trống rỗng không hề có bất cứ đồ vật gì.
Tang Yểu thuận miệng hỏi: “Chàng muốn bắt đầu vẽ bướm sao?”
Tạ Uẩn ừ một tiếng, sau đó vẫy tay với Tang Yểu, nói: “Lại đây.”
Tang Yểu bước qua, mới vừa đi qua thì đã bị Tạ Uẩn ôm eo. Hắn ôm nàng bằng một tay, để cho Tang Yểu ngồi lên trên bàn.
Hai chân của Tang Yểu lơ lửng giữa không trung, khi muốn ngửa đầu lên nói chuyện với Tạ Uẩn thì nam nhân bắt đầu hôn nàng một cách ngang ngược.
Kỹ năng hôn của hắn đã rất thành thạo, một lúc sau hai chân của Tang Yểu mềm nhũn và dựa vào trên người của hắn.
Nàng hơi vô lực đẩy hắn ra, trong đầu còn nhớ mong sổ sách của mình, nàng nói: “Được rồi, ta muốn đi xem sổ sách.”
Tạ Uẩn lại không hề có dấu hiệu muốn buông tha nàng chút nào, hắn rũ mắt nhìn nàng, khi Tang Yểu còn chưa phát hiện thì tay của hắn đã rất nhanh nhẹn cởi bỏ lớp quần áo mỏng trên người nàng ra.
Da thịt tuyết trắng trần trụi ở trong mắt nam nhân, vừa mềm mại vừa trơn bóng. Trong một lúc khiến hơi nóng tràn lan khắp người, cho dù nhìn bao nhiêu lần thì Tạ Uẩn đều cảm thấy sức hấp dẫn của nàng rất lớn.
Hắn không vội vàng l.i.ế.m hay là hôn nàng mà nhẫn nhịn thưởng thức hơn nửa ngày mới run rẩy cởi nút thắt ở sau lưng nàng ra.
Áo lót rơi xuống dừng ở trên thắt lưng, không hề bị ngăn chặn nữa.
Khi Tạ Uẩn muốn giơ tay nắm lấy thì Tang Yểu đánh một cái lên trên tay của hắn, ánh mắt của thiếu nữ sáng ngời nói:
“Chàng đã quên là còn định vẽ bướm sao?”
Tạ Uẩn vẫn chưa bởi vì vậy mà rút tay lại, hắn lặp lại động tác vừa rồi một lần nữa, bả vai của Tang Yểu hơi co rụt lại. Nàng hít một ngụm khí lạnh.
Hắn ừ một tiếng, nói: “Nhưng ta cần kiểm tra trực tiếp một lần trước.”
Tang Yểu cúi đầu nhìn động tác có quy luật của hắn, cảm thấy xấu hổ nói: “Chàng vẽ bướm thì kiểm tra chỗ này làm cái gì?”
Tạ Uẩn rất nghiêm túc nói: “Bởi vì đây là giấy vẽ của ta.”
Tang Yểu sợ ngây người.
Tạ Uẩn giống như đã kết thúc kiểm tra, hắn chỉ vào một chỗ đỏ thắm, nhíu mày lại giống như đang thảo luận với nàng về việc phân bố địa lý quan trọng gì lắm: “Nếu đây là bức tranh ngày xuân thì nơi này sẽ là cành cây hải đường.”
“Con bướm dừng ở đây có được không?”
Chẳng ra gì.
Thật ra mà nói Tang Yểu vẫn luôn cho rằng bản thân đã hiểu rõ về sự vô sỉ của Tạ Uẩn nhưng hắn lại luôn mang đến bất ngờ cho nàng.
Nàng cầm áo lót của mình lên, từ chối nói: “Ta không muốn.”
Hai tay của Tạ Uẩn chống trên bàn, hắn lặng lẽ nhìn nàng nói: “Yểu Yểu muốn làm một người không giữ lời hứa sao?”
Tang Yểu muốn chạy nhưng Tạ Uẩn đã ôm chặt nàng lại đến mức không thể lui lại được, nàng hơi hoảng sợ ngẩng đầu nói: “Nhưng chuyện này chàng…… Chàng cũng quá……”
Nàng thật sự không thể tìm được một từ ngữ thỏa đáng để hình dung về hắn, nghẹn nửa ngày, ở trong cảm giác vô cùng xấu hổ nàng lại cảm thấy bản thân hơi bị động ở trên giường. Chuyện này rất không công bằng.
Nhưng nàng lại nghĩ loại chuyện này nàng không thể chủ động nổi.
Thật ra chuyện trên giường rất đơn giản, nàng là một người rất dễ thỏa mãn. Nhưng Tạ Uẩn thì không phải, hắn lại quen dỗ dành nàng nên mỗi lần Tang Yểu đều bị dỗ dành đến sửng sốt.
Xem xét từ góc độ nhu cầu thì cũng đã không công bằng rồi.
Tạ Uẩn rũ mắt nhìn nàng, không biết từ khi nào hắn lấy một cây bút lông màu tím từ trong ống đựng bút ra, ngón tay thon dài cân xứng cầm cán bút, cây bút làm bằng lông thỏ mềm mại đi xuống một đường từ trên cổ của nàng.
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng chậm chạp: “Ta từng ở Hàn Lâm Viện học vẽ đan thanh hai năm, giỏi nhất là vẽ hoa và chim. Sau đó ta lại cảm thấy việc này buồn tẻ vô dụng nên không bao giờ vẽ nữa.”
“Bây giờ xem ra thì cũng không phải là như vậy.”
……
Trước kia Tang Yểu thật sự không biết Tạ Uẩn còn có tài năng này, ngay từ đầu nàng an ủi bản thân là để mặc xem tên nhóc này có thể sẽ được cái gì. Dù sao hắn cũng đã cầu xin nửa ngày. Đều là phu thê nên cái gì cũng đã thấy qua rồi.
Sau đó Tang Yểu không còn suy nghĩ như vậy nữa.
Tạ Uẩn là một tên vô sỉ, Tang Yểu vừa rơi nước mắt vừa nghĩ thầm. Là hắn đã bẩn về cái từ đan thêu này, sau này cũng đừng nhắc đến nữa.
Nhưng Tạ Uẩn không nghĩ như vậy.
Hắn cảm thấy hắn vẽ thì nên vẽ ở nơi cần vẽ.
Giống như là giờ phút này, mỹ nhân da thịt thắng tuyết rất hợp với màu đỏ tươi đẹp.
Mồ hôi nhỏ giọt dính nhớp ướt át và những nụ hôn dày đặc, hai người lại quay về cái giường kia của bọn họ.
……
Cánh tay của Tạ Uẩn vẫn chưa khỏi hẳn, ngày hôm qua hắn mới thay thuốc, hắn nửa nằm ở trên giường không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm nàng.
Tang Yểu bị bắt tìm được cách lấy được quyền chủ động.
Nàng vừa di chuyển thì bức tranh con bướm đang đậu trên cành hoa hải đường trở nên sống động, con bướm vừa run rẩy vừa yếu ớt giống như bắt đầu nhẹ nhàng nhảy múa ở trong không trung.
Màn đêm vừa hỗn loạn vừa ái muội bắt đầu trở nên ẩm ướt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/oan-gia-ngo-hep-ta-va-vao-dich-truong-tu/chuong-151.html.]
……
Thật ra cái này có thể gọi là một đêm bình thường với ngôi nhà của bọn họ, còn có tình yêu và dục vọng quay cuồng.
Có lẽ trên thế giới này mọi việc luôn không thể đoán trước được.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày bản thân yêu ai đó.
Cũng không cho rằng loại chuyện từng được coi là tự mình sa đọa ở trong mắt hắn lại tìm được ý nghĩa si mê độc nhất vô nhị ở trên người Tang Yểu.
Chớp mắt đã đến tháng mười, cái thai của Ngu Chi càng lúc càng lớn. Khi Tang Yểu mới vừa gả vào thì Ngu Chi còn cùng nàng đi ra ngoài một chút, mà bây giờ nàng ấy cũng chỉ có thể ở lại trong nhà.
Gần đây thời gian ở trong phủ của Tạ Diêm cũng càng ngày càng dài.
Trước kia Tang Yểu còn có thể nghe thấy Ngu Chi oán giận với nàng về Tạ Diêm. Hai ngày này nàng chứng kiến Tạ Diêm đáp ứng tất cả những yêu cầu của Ngu Chi, chỉ cần Ngu Chi hơi nhíu mày một chút thì Tạ Diêm đã phải suy nghĩ rất lâu.
Mỗi khi Tang Yểu nhìn thấy cái bụng nhỏ nhô lên kia, nhớ tới bên trong có một sinh mệnh mạnh mẽ thì cảm thấy rất thần kỳ. Sau đó nàng lại cảm thấy Nhị tẩu rất yếu ớt, có đôi khi nàng muốn nâng Nhị tẩu ở trong lòng bàn tay, sợ Nhị tẩu té ngã.
Sau khi Tang Yểu nhìn chằm chằm bụng nhỏ nhô lên của Ngu Chi gần nửa tiếng, Ngu Chi rốt cuộc mỉm cười vẫy tay với Tang Yểu rồi nói: “Yểu Yểu, muội có muốn sờ không?”
Đứa nhỏ trong bụng của Ngu Chi đã hơn bảy tháng, còn hơn một tháng nữa thì nàng sẽ có một cháu gái nhỏ hoặc cháu trai nhỏ.
Tang Yểu do dự nhưng vẫn di chuyển qua đó, ở dưới ánh mắt cổ vũ của Ngu Chi, nàng cách lớp quần áo chạm nhẹ một chút.
Rất kỳ diệu.
Nàng vội vàng rút tay lại hỏi: “Nhị tẩu, tẩu có đau không?”
Ngu Chi lắc đầu nói: “Ngẫu nhiên nó sẽ đá ta một chút khiến ta chỉ cảm thấy hơi khó chịu.”
Tang Yểu trừng lớn đôi mắt, “…… Nó còn có thể động đậy sao?”
Ngu Chi gật đầu nói: “Có lẽ nó cảm thấy mệt mỏi khi ở một tư thế, cũng muốn hoạt động gân cốt một chút.”
Tang Yểu hơi hé miệng, cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Một phần nàng cảm thấy việc dựng dục sinh mệnh rất thần kỳ, một phần lại cảm thấy việc mang thai một đứa trẻ rất kỳ quái.
Nàng lập tức ảo tưởng đến việc một đứa trẻ xoay người lại ở trong bụng, nghĩ đến bản thân cũng trở nên đau đớn.
Ngu Chi nhìn sắc mặt của nàng thì biết nàng suy nghĩ cái gì, nàng ấy mỉm cười nói: “Yểu Yểu đừng sợ, trẻ con rất thú vị.”
“Chờ muội có thì sẽ biết thôi.”
Nàng ấy nói đến chuyện này rồi lại nói: “Đúng rồi Yểu Yểu, gần đây muội có cảm thấy không khỏe gì không?”
Tang Yểu lắc đầu, nàng ăn ngon ngủ tốt. Ngoại trừ chuyện ngẫu nhiên làm ở trên giường với Tạ Uẩn và còn lo lắng tỷ tỷ đang làm việc lớn ở trong cung thì cũng không còn chuyện gì khác.
Ngu Chi vỗ tay nàng nói: “Không có việc gì, không cần vội.”
“Dù không sao nhưng muội cũng có thể kêu đại phu đến khám, nếu có hỉ mạch thì có thể chú ý trước.”
Khuôn mặt của Tang Yểu đỏ bừng, nàng nói: “…… không nóng vội ạ.”
Ngoài ra chắc cũng không dễ dàng mang thai như vậy đâu.
Ngu Chi đè thấp giọng nói, cười nói: “Không biết sau này con của muội và A Uẩn sẽ có bộ dáng gì?”
Trước kia Tang Yểu cũng không hề nghĩ đến việc này bởi vì nàng luôn cảm thấy còn hơi sớm một chút, nàng vừa mới xuất giá nên làm sao có thể sinh con được chứ? Nhưng bây giờ nàng đã rất khác lúc trước, hiểu được nhiều hơn so với trước kia.
Nàng và Tạ Uẩn thành thân cũng gần hai tháng, ngoại trừ mấy ngày vừa mới bắt đầu thì sau đó khoảng mười ngày thì sẽ ngủ bảy ngày, cũng không có tính khống chế đối với chuyện gì kia.
Tóm lại dựa theo loại cách làm này thì nàng thật sự có khả năng đã mang thai.
Tang Yểu suy nghĩ việc này rất lâu, bây giờ chắc nàng sẽ không mang thai rồi mà nàng còn không biết chứ?
Dù sao từ trước đến nay nàng cũng không kêu đại phu đến khám qua.
Suy nghĩ bay xa, nàng lại suy nghĩ, đứa con của nàng và Tạ Uẩn sẽ có bộ dáng gì đây? Tang Yểu nghĩ không ra.
Buổi tối, Tạ Uẩn trở về từ trong cung.
Áo ngoài còn chưa cởi ra thì Tang Yểu đã buông đồ trong tay xuống tiến lên đón hắn.
Tạ Uẩn thuận thế ôm nàng, nhân cơ hội hôn một cái lên khuôn mặt của thiếu nữ, thụ sủng nhược kinh nói: “Tại sao hôm nay nàng lại đến đây đón ta thế?”
Tang Yểu kéo ra một chút khoảng cách với hắn sau đó nói: “Đêm nay chúng ta không thể ngủ với nhau.”
Tạ Uẩn không hề suy nghĩ chút nào đã lập tức từ chối: “Không được, ngày hôm qua chúng ta đã không ngủ rồi.”
Tang Yểu nói: “Ta cảm thấy muốn mời một đại phu lại đây khám thử.”
Tạ Uẩn: “…… Khám cái gì?”
Tang Yểu dẫn Tạ Uẩn ngồi ở trên ghế tròn, sau đó đứng ở trước mặt hắn nắm cổ tay của nam nhân đặt ở trên bụng nhỏ của mình rồi nghiêm túc nói với hắn: “Mỗi ngày chúng ta đều ngủ với nhau, ta cảm giác có lẽ ta đã mang thai bảo bảo.”
Tạ Uẩn: “……”
Hắn mím môi thả lỏng lại, hắn cách lớp quần áo mỏng vuốt ve thịt mềm trên eo Tang Yểu, nói: “Không có.”
“Ngoài ra đó chỉ là một đứa trẻ, không phải là bảo bảo.”
“Bảo bảo của ta chỉ có nàng.”