Oan Gia Ngõ Hẹp - Ta Va Vào Đích Trưởng Tử - Chương 112
Cập nhật lúc: 2024-11-11 20:34:28
Lượt xem: 16
Tang Yểu đứng lên, đột nhiên trong đầu hiện lên một cái suy nghĩ: “Bây giờ là giữa trưa, chúng ta nên hôn môi!”
Tạ Uẩn không tới hôn nàng.
Tang Yểu cảm thấy hắn thật sự rất khó dỗ dành, không giống như nàng ngày thường Tạ Uẩn chỉ cần nói hai câu với nàng thì nàng đã hết tức giận rồi.
Tang Yểu thở dài và tiếp tục cầu xin hắn: “Tạ Uẩn, chàng đừng tức giận. Ta phải làm cái gì thì chàng mới có thể cảm thấy vui vẻ đây.”
Tang Yểu chỉ thuận miệng nói, nhưng Tạ Uẩn lại để ý đến nàng và hắn nói: “Nàng cái gì cũng đều làm được sao?”
Tang Yểu ngẩn người, sau đó mím môi ừ một tiếng.
Thật ra nàng cũng không thể làm được tất cả mọi thứ.
Tạ Uẩn khép công báo lại và nói với nàng: “Cởi quần áo ra và nằm ở trên đây.”
Hắn chỉ vào cái bàn dài và cao ở trước mặt.
Ánh nắng chiếu vào, trên bàn làm việc có ánh sáng sáng ngời.
Cửa sổ một cánh còn đang mở ra, bên ngoài có từng tiếng ve đang kêu, lá xanh tươi tốt và khói trong lò Bác Sơn nhẹ nhàng bay thẳng lên rồi lại tan biến.
Tang Yểu buông cái tay đang nắm ống tay áo của Tạ Uẩn ra, nàng nhìn ánh nắng đang chiếu lên trên bàn rồi lại nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú kia của Tạ Uẩn và lập tức lui về phía sau một bước.
Những lời này bao gồm ba tin tức.
Muốn làm gì, ở đâu làm, khi nào làm.
Mỗi tin tức trong đó đều khiến nàng cảm thấy kinh ngạc, vì vậy cho nên đầu óc của nàng trống rỗng nửa ngày và từ trong đó chọn ra một cái rồi lắp bắp hỏi: “…… Bây giờ sao?”
Tay của Tạ Uẩn đan vào nhau rồi đặt lên trên đùi, hắn trông rất vừa lòng với lời đề nghị của mình.
Hắn ừ một tiếng và nói một cách chắc chắn: “Ngay bây giờ.”
Ánh nắng chiếu vào trên sườn mặt trắng nõn của hắn, hắn ngồi ngay ngắn thẳng lưng, hoàn toàn không cảm thấy lời đề nghị của bản thân không có gì khác nhau với ban ngày tuyên dâm.
Đối với phần lớn mọi người mà nói thì muốn thân thiết với người khác còn phải lựa chọn một thời gian thích hợp.
Ví dụ như đêm khuya.
Khi đó ánh nến sẽ nhẹ nhàng lắc lư, bên ngoài vô cùng yên tĩnh và ánh trăng lạnh lẽo treo trên cao. Đó là thời gian đi ngủ.
Cùng nằm trên một chiếc giường, cùng ngủ chung với nhau.
Cái từ ngủ khiến cho người khác cảm thấy miên man bất định, cho nên buổi tối có khả năng càng dễ dàng gợi lên dục vọng của con người.
Thật ra mà nói, Tạ Uẩn thật sự cũng không hiểu rõ lắm.
Hắn cho rằng ban ngày và ban đêm đều là thời gian tốt để làm việc, rốt cuộc từ mở mắt ra đến đi ngủ thì nàng đều ở không ngừng tản ra vẻ quyến rũ ở trước mặt hắn.
Cái loại dụ dỗ này hắn rất khó dùng ngôn ngữ để thuyết minh rõ ràng.
Nhưng ở trong lòng hắn lại vô cùng rõ ràng, thời gian ở bên cạnh nàng càng lâu thì càng thêm rõ ràng.
Hắn thậm chí không thể từ trong cuộc sống hai mươi năm cằn cỗi kia của hắn có thể đi tìm được một người hoặc vật có thể giống như nàng.
Bởi vì tất cả sự vật đều không thể sống động giống như nàng.
Hắn muốn nhìn nàng, cũng muốn chạm vào nàng, chiếm làm của riêng nhưng cũng vẫn cứ cảm thấy không đủ.
Có lẽ con người vĩnh viễn không thể tránh được mấy chữ lòng tham không đáy này.
Bởi vì ngay từ lúc bắt đầu hắn cũng không phải cứ như vậy mà muốn có được nàng.
Rõ ràng ở rất lâu trước đây.
Mấy năm trước ở trong hoàng cung, ở nửa năm trước bên ngoài cửa cung khi nàng ở phía xa nhìn về phía hắn nhưng vẫn chưa thể nhấc lên sóng to gió lớn ở trong lòng hắn.
Chỉ là giống như một cái lông chim, nhẹ nhàng lơ lửng rơi xuống trên mặt hồ.
Khi đó hắn chỉ muốn cho nàng đừng khóc mà thôi.
So sánh với cảm giác kỳ quái ngay từ đầu, bây giờ Tạ Uẩn đã vô cùng có thể nhìn thẳng vào suy nghĩ của hắn.
Nhưng rất hiển nhiên, Tang Yểu tạm thời còn không thể nhìn thẳng vào suy nghĩ trong lòng hắn.
Nàng lặng lẽ giơ tay lên, ôm lấy vạt áo giống như sợ sẽ hắn ép buộc nàng làm việc đó.
Nàng theo bản năng lắc đầu và thương lượng nói: “…… Chờ đến buổi tối được không?”
Tạ Uẩn nhìn chằm chằm thiếu nữ xinh đẹp trước mặt và hơi kinh ngạc. Hắn còn nghĩ rằng đầu tiên nàng sẽ từ chối địa điểm trước rồi sẽ từ chối thời gian.
Tạ Uẩn không có vươn tay về phía nàng mà là kiên nhẫn dò hỏi: “Tại sao phải đợi đến buổi tối?”
Tang Yểu nhìn thoáng qua cửa sổ một cánh rộng mở, Tạ Uẩn cũng nhìn theo qua và hắn nhắc nhở nói: “Có thể đóng cửa sổ lại.”
Gương mặt của Tang Yểu đỏ bừng, nàng nói: “Nhưng…… Đó cũng là ban ngày.”
Nàng nhỏ giọng nói: “Chúng ta muốn luyện tập nội dung khác trước sao? Nhưng tối hôm qua ta còn chưa có học được.”
Tạ Uẩn nói, “Không học cái mới, ôn lại cái cũ cho nàng.”
Tang Yểu nắm chặt ngón tay nhưng vẫn không thể chấp nhận được cảm giác ban ngày ban mặt cởi sạch quần áo ra, nàng nghe thấy thì đã cảm thấy thẹn thùng và cầu xin hắn: “Buổi tối có được không?”
Tạ Uẩn nói đúng sự thật: “Buổi tối thì thấy không rõ.”
“……”
Tang Yểu hơi sốt ruột, nàng nhỏ giọng nói: “Không có gì đẹp, chàng không phải đều đã nhìn hết rồi sao.”
Tạ Uẩn không nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/oan-gia-ngo-hep-ta-va-vao-dich-truong-tu/chuong-112.html.]
Ánh mắt của hai người nhìn thẳng vào nhau.
Tang Yểu là người thua cuộc trước, giờ phút này dù sao cũng là nàng cầu xin người và nàng là người đuối lý trước.
Nàng phồng khuôn mặt nhỏ lên và nhỏ giọng nói: “Tay của ta vẫn còn đang mỏi đây.”
Nàng nhẹ nhàng cắn môi dưới, gương mặt ửng đỏ vẫn luôn chưa từng biến mất. Nàng nói lời này giống như đã chịu đựng cảm giác thẹn thùng rất lớn.
Tạ Uẩn nhìn nửa ngày nhưng vẫn không nhịn xuống được, hắn duỗi tay nắm lấy cổ tay gầy nhỏ của thiếu nữ và kéo nàng đến trước mặt của hắn rồi chậm rãi nói: “Nàng không cần di chuyển.”-
Tang Yểu sửng sốt một chút và nói: “Có thật không?”
Tạ Uẩn ừ một tiếng.
Sau đó hắn trả lời câu hỏi đầu tiên của Tang Yểu: “Là ta chưa nhìn thấy đủ.”
Có đẹp đến như vậy sao? Tang Yểu mím môi và nghĩ thầm Tạ Uẩn thay đổi.
Nàng có thể cảm giác được Tạ Uẩn đang dỗ dành nàng cởi quần áo ra, hắn dỗ dành cũng quá rõ ràng, Vừa rồi hắn còn đang tức giận mà lúc này đã cảm thấy nhìn không đủ rồi.
Tang Yểu cúi đầu và nói: “Nhưng……”
Nghẹn nửa ngày nhưng nàng vẫn không thể nói lời từ chối ra khỏi miệng.
Bởi vì sau buổi tối ngày hôm qua nàng cảm giác được bản thân cũng không đặc biệt kháng cự việc này. Nàng suy nghĩ một lúc, nếu làm như vậy có thể làm cho Tạ Uẩn hết giận thì có vẻ cũng được.
Dù sao ngày hôm qua nàng đều bị nhìn qua.
Ngoài ra bị nhìn vào lúc nửa đêm khiến nàng hơi c.h.ế.t lặng.
Cho nên bây giờ nàng nghe thấy mấy chữ cởi quần áo này thì đã không còn cảm giác không biết làm gì giống như lúc đầu.
Ngoài ra ngay từ đầu nàng không thích trần trụi ở trước mặt Tạ Uẩn, ngoại trừ việc cảm thấy thẹn thùng thì một nguyên nhân khác là nàng cảm thấy bản thân cũng không đẹp.
Mà sau ngày đó khi Tạ Uẩn khen nàng vài câu xinh đẹp, nàng cảm thấy Tạ Uẩn không có lừa nàng và cũng không có an ủi nàng.
Bởi vì giọng điệu của hắn nghe rất nghiêm túc.
Từ đó về sau nàng đột nhiên cảm thấy có một loại tâm lý không giống nhau, đó chính là có lẽ n.g.ự.c lớn cũng không phải là một chuyện đáng phải tự ti.
Người khác có xinh đẹp của người khác, nàng cũng có xinh đẹp của nàng.
Do dự một lúc, Tang Yểu nghĩ nếu không đợi lát nữa nàng cho hắn nhìn một cái đi? Sau đó lập tức mặc quần áo vào.
Nàng từ bỏ giãy giụa, sau đó tiếc nuối hỏi hắn: “Giữa trưa hôm nay chúng ta không hôn sao?”
Tạ Uẩn nghe vậy thì mím môi lại, ánh mắt hơi tối xuống, trong một lúc vẫn chưa trả lời.
Tạ Uẩn nhìn thấy hết những biểu cảm thay đổi trên gương mặt của nàng.
Nàng trông rõ ràng mềm mại yếu đuối nhưng kỳ quái là nàng luôn có thể dễ dàng nhấc lên gợn sóng trong lòng hắn.
Một ánh mắt, một lời nói, tùy tiện bất cứ cái gì.
Khi Tang Yểu cho rằng thật sự không hôn thì Tạ Uẩn đột nhiên ôm nàng vào trong lòng ngực, Tang Yểu không đứng vững, ngồi trên đùi của hắn.
Tay của Tạ Uẩn dừng lại ở dưới eo nàng, hai người bốn mắt nhìn thẳng vào nhau.
Tang Yểu nghe thấy tiếng trái tim của mình đập rất nhanh.
Ở trong bầu không khí hơi kỳ diệu và mang theo ám chỉ này, Tang Yểu thử chậm rãi vòng tay ôm lấy cổ của hắn.
Tiếp theo ở dưới ánh mắt của hắn nàng chủ động cúi đầu chạm vào môi hắn một chút.
Sau đó đã bị hắn ôm chặt đảo khách thành chủ.
Sau khi hôn một lúc lâu, vì thuận tiện nên nàng phát hiện không biết từ khi nào mà nàng đã khóa ngồi ở trên người của hắn.
Vạt áo trước hơi lộn xộn, nàng ôm hắn và sau đó đặt cằm lên trên đầu vai của hắn. Giọng nói của nàng còn mang theo thở dốc nhẹ nhàng, nàng còn không quên dỗ dành hắn nói: “Chàng đừng tức giận.”
Tạ Uẩn hôn nàng má nàng một cái, nhỏ giọng hỏi nàng: “Nàng có biết tại sao ta lại tức giận không?”
Tang Yểu cảm thấy hơi ngứa nhưng nàng không có né tránh mà trả lời nói: “Bởi vì ta không tin chàng sao?”
Tạ Uẩn phủ nhận nói: “Ngoại trừ cái này thì sao.”
Tang Yểu không biết bây giờ hắn nói chuyện với nàng không có gì khác so với lúc trước, Tang Yểu cảm thấy bản thân thật ra có thể không cần cởi quần áo ra thì hắn đã hết tức giận rồi.
Nàng thành thạo ngẩng cổ lên và để hắn thuận tiện hôn vào cổ áo của nàng, sau đó thử nói: “Bởi vì chàng vốn dĩ không có nghĩ như vậy?”
Cổ áo lại bị kéo ra lớn ra một ít, Tang Yểu cảm thấy hơi kỳ quái.
Nàng không thể nói rõ được nhưng chỉ cảm thấy hôm nay khác biệt với hôm qua.
Ngày hôm qua nàng không có mặc quần áo phức tạp như vậy nên hắn cởi ra rất dễ dàng.
Một lát sau, ở trong bầu không khí càng lúc càng hỗn loạn, Tạ Uẩn nói ở bên tai nàng: “Đoán đúng sẽ có khen thưởng.”
Cái này làm cho Tang Yểu tỉnh táo lại một chút.
Cùng lúc đó, nàng được đặt lên trên bàn.
Tang Yểu thử thăm dò nói ra mấy cái đáp án nhưng tất cả đều sai, cùng với việc quần áo bị giảm bớt thì trong lòng nàng cảm thấy hơi sợ hãi một chút, đến cuối cùng đã nói năng lộn xộn.
Nàng ôm lấy bộ quần áo cuối cùng trên người, run rẩy đỡ bàn nói: “Được rồi được rồi…… Ta muốn ngồi dậy.”
Dưới thân trơn bóng, loại tư thế trần trụi này làm nàng không hề có cảm giác an toàn chút nào nhưng cố tình Tạ Uẩn còn đứng ở giữa hai chân của nàng.
Tạ Uẩn cúi đầu hôn môi nàng sau đó xấu xa nói: “Tiếp tục đoán.”
Lúc này Tang Yểu làm gì còn tâm trạng giải câu đố, đầu óc nàng hỗn loạn, cái gì cũng đều nói không nên lời, tùy tiện nói mấy cái nhưng Tạ Uẩn đều nói sai rồi.
Nàng rất khó chịu, nước mắt lại chảy ra ngoài.