Ở Rể phế vật hóa siêu cấp - Chương 508
Cập nhật lúc: 2024-08-18 14:05:32
Lượt xem: 6
Chương 508: Ông hơi tự tin quá rồi
“Lâm Phong, đây là thái độ nhờ vả người khác của cậu sao?”, Sở Vân Sơn nhướng mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Phong.
“Tuổi còn nhỏ, cho rằng làm ầm ĩ một trận ở đời là thiên hạ vô địch rồi à? Đúng là không biết chừng mực!”, Sở Vân Sơn uy nghiêm nói, trên người phát ra khí thế khiến người ta sợ hãi.
Lý Bộc và đội trưởng đứng sau lưng Lâm Phong đều nổi da gà.
Đúng vậy, vào khoảnh khắc Sở Vân Sơn thể hiện uy nghiêm, hai người bọn họ đều cảm thấy sợ hãi.
Người bình thường đều không cảm nhận được khí thế của cao thủ lánh đời, nhưng Lý Bộc và đội trưởng là người từng luyện võ cổ, rất nhạy bén với cái này.
Rõ ràng Sở Vân Sơn biết Lâm Phong có thế lực ngập trời ở thủ đô còn dám kiêu căng như vậy là vì thật sự có chút bản lĩnh!
Đôi mắt Lâm Phong dần trở nên sâu thẳm, nhìn kỹ Sở Vân Sơn lại lần nữa.
Không hổ là con trai cả của Sở Tế Thương ở Điền Nam, đúng là không đơn giản.
Nếu không phải bây giờ Sở Vân Sơn thể hiện ra, trước đó mình thật sự không cảm nhận được có một cao thủ tuyệt thế đang ngồi ở trước mặt.
Chỉ nhìn thoáng qua, trong lòng Lâm Phong đã có thể kết luận.
Sở Vân Sơn này, ít nhất có thể ngồi trong bảng Địa của giới lánh đời, còn mạnh hơn mấy người Long Dương và Bùi Vô Danh ít nhất một cấp bậc.
Chẳng trách Sở Hùng Sơn không nói được thành lời trước mặt ông ta, cũng chẳng trách ông ta dám không chút kiêng dè ngồi trước mặt mình thể hiện.
“Lâm Phong, không phải tôi xem thường cậu. Mà đây là phúc lớn bố tôi cho cậu, muốn gả cháu gái bảo bối cho cậu, xem hoa lưỡi rồng như của hồi môn”, Sở Vân Sơn lạnh lùng nói: “Theo tôi thấy, cậu hoàn toàn không xứng lấy được hoa lưỡi rồng, cũng không xứng vào cửa nhà họ Sở chúng tôi!”.
Lâm Phong cười như không cười nhìn về phía Sở Vân Sơn: “Vậy ông cảm thấy như thế nào mới xứng?”.
“Ha”, Sở Vân Sơn hừ lạnh một tiếng, chậm rãi nói: “Tôi cho cậu hay, hoa lưỡi rồng ở ngay trên người tôi, nếu một mình cậu có bản lĩnh lấy đi, thì cậu sẽ xứng”.
“Anh cả! Không được đâu!”, Sở Hùng Sơn vội vàng khuyên ngăn: “Bố cũng không bảo sếp Lâm phải lập tức đồng ý chuyện này, nếu sếp Lâm cần dùng gấp thì cứ để cậu ấy lấy trước. Sếp Lâm cũng đã đồng ý sau này sẽ tự mình đến nhà họ Sở chúng ta một chuyến rồi. Cần gì phải ra tay chứ?”.
Sở Hùng Sơn sợ Lâm Phong và Sở Vân Sơn đánh nhau, như thế sẽ càng ầm ĩ đến không thể cứu vãn hơn.
Ông ấy biết võ công của Lâm Phong không tầm thường, sợ Lâm Phong tuổi trẻ hăng hái, không phục sẽ ra tay với Sở Vân Sơn.
Phải biết rằng đừng thấy Sở Vân Sơn không có chút EQ, ngang ngược thích sĩ diện, nhưng ông ta thật sự có vốn để kiêu ngạo.
Cho dù để trong giới lánh đời, anh cả của ông ấy cũng là nhân vật có uy danh hiển hách, thực lực khá mạnh mẽ.
“Bác cả, bác… Bác ép người ta quá rồi. Sếp Lâm cũng chưa nói là không đồng ý một vài chuyện mà, dù gì cũng phải cho người ta thời gian suy nghĩ chứ. Sao bác lại trở mặt vậy”, Sở Sở đỏ mặt, thật cẩn thận nói.
Vừa nghe thấy lời của bố con Sở Hùng Sơn, sắc mặt Sở Vân Sơn lập tức trở nên xanh mét.
“Hầy! Chú sáu, chuyện này anh cả suy nghĩ giúp chú, chú còn ở đây nói chuyện giúp tên họ Lâm này? Sở Sở cháu cũng cũng vậy, bác cả có thể hại cháu sao? Rõ ràng thằng nhóc họ Lâm này không coi cháu ra gì mà!”, Sở Vân Sơn uy nghiêm nói: “Hai người đừng nói gì nữa! Chuyện này, bác có quyền quyết định”.
Dứt lời, Sở Vân Sơn lạnh lùng nhìn về phía Lâm Phong: “Lâm Phong, tôi nghe nói cậu cũng có chút bản lĩnh. Đến thử xem, cho tôi xem cậu có bản lĩnh đến đâu”.
Ầm một tiếng.
Sở Vân Sơn vỗ lên bàn, bưng tách trà chậm rãi nói: “Không phải cậu muốn tiếp tục bàn điều kiện sao? Đừng nói tôi không cho cậu cơ hội này. Tôi thật muốn xem thử cậu có năng lực ngồi uống trà cùng với tôi không!”.
Lâm Phong cười lạnh.
Vèo một tiếng.
Lâm Phong đột nhiên duỗi một tay giữ lấy bàn tay của Sở Vân Sơn, lặng lẽ vận chuyển nội công.
Thoáng chốc, tách trà đang bị đậy lại hơi rung lên, ngay cả bàn rượu cũng rung theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/o-re-phe-vat-hoa-sieu-cap/chuong-508.html.]
“Hả?”.
Sắc mặt Sở Vân Sơn hơi thay đổi, cảm thấy sức lực trên tay thay đổi, nặng nề nhìn về phía Lâm Phong.
Lâm Phong chỉ cười như không cười.
“Sở Vân Sơn, ông hơi tự tin quá rồi”.
Dứt lời, Lâm Phong vung tay, một cơn gió đột nhiên thổi qua.
Tiếng gió vù vù vang lên.
Sở Vân Sơn như bị búa tạ đánh bay ra khỏi chỗ ngồi, tách trà cầm trong tay cũng vỡ vụn chia năm xẻ bảy, mảnh vỡ bay khắp nơi.
Ầm một tiếng.
Sở Vân Sơn ngã xuống đất, mặt đỏ lên, cực kỳ tức giận trừng Lâm Phong.
“Thằng nhóc cậu lại dám kéo tôi xuống bàn tiệc? Cậu đúng là ăn gan hùm mật báo rồi!”, Sở Vân Sơn thẹn quá hoá giận, trong nháy mắt, hơi thở của ông ta dữ dội như sấm chớp, trên người phát ra khí thế cực kỳ dũng mãnh.
Rõ ràng là nổi giận rồi.
Lâm Phong cong môi cười nhạt.
“Sở Vân Sơn, tôi đã lễ phép với ông lắm rồi, nhưng ông lại cậy già lên mặt. Tôi sẽ không quên ơn tặng thuốc của nhà họ Sở, nhưng… Tôi cũng sẽ không quên dạy dỗ ông!”.
Dứt lời, Lâm Phong đứng phắt dậy, di chuyển đến tấn công Sở Vân Sơn như một cơn gió lốc.
Vù vù, tiếng gió mất trật tự không ngừng vang lên.
Bóng dáng hai người giống hệt như ánh điện tia chớp, cũng không biết trong lúc đan xen với nhau đã so bao nhiêu chiêu rồi nữa.
Rõ ràng Sở Vân Sơn hơi không chống đỡ được với chiêu thế sắc bén của Lâm Phong, liên tục lùi về sau.
Lâm Phong vung tay, thuận thế nắm lấy bả vai của Sở Vân Sơn xoay ngược một cái, nâng cả người ông ta lên trời, sau đó ầm một tiếng ném xuống đất.
“Cậu! Cậu lại dám làm như thế!”.
Mặt Sở Vân Sơn đỏ lên như gan lợn, bị Lâm Phong bẻ tay đè lại dưới đất điên cuồng giãy dụa.
Lúc này, huyệt vị trên người ông ta giống như bị phong kín vậy, không thể thi triển chút sức lực nào cả.
Cũng không biết Lâm Phong đã sử dụng cách gì khiến ông ta mất hết võ công chỉ trong thời gian ngắn, ngay cả nội công cũng không vận chuyển được. Bình thường có thể đánh vỡ tường đồng vách sắt chỉ bằng một quyền, nhưng lúc này ngay cả sức ngồi dậy cũng không có.
“Đắc tội rồi!”.
Lâm Phong lạnh nhạt nói, đưa tay vào túi Sở Vân Sơn lấy một hộp gỗ tử đàn ra, trong hộp có một miếng hổ phách tinh xảo được chế tạo đặc biệt, bên trong cất giữ một cành lá giống như một con rồng đang bơi.
“Lâm Phong, cậu như thế là đang cướp giữa ban ngày! Chưa từng có ai dám cướp đồ của nhà họ Sở chúng tôi đâu!”, Sở Vân Sơn tức giận nói, vừa sợ vừa giận vừa xấu hổ.
Ông ta không ngờ mình lại bị thằng oắt Lâm Phong đánh bại.
Hơn nữa còn ở ngay trước mặt chú sáu và cháu gái, đúng là mất hết mặt mũi mà!
TBC
Hơn nữa trong lòng ông ta cũng cảm thấy cực kỳ khiếp sợ.
Ông ta thật sự không đo lường được dù là một chút thực lực của Lâm Phong
Cuối cùng nó kinh khủng đến mức độ nào chứ?