Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ở Rể phế vật hóa siêu cấp - Chương 490

Cập nhật lúc: 2024-08-17 23:44:36
Lượt xem: 7

Chương 490: Sếp Lâm, tôi sai rồi

“Triệu Linh Nhi? Có ý gì? Chẳng lẽ cậu còn quen cô Triệu ở thủ đô sao?”, Lý Thanh Tùng sợ hãi nói, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn Lâm Phong: “Sao có thể! Tên vô dụng ở thành phố nhỏ như cậu sao có thể quen biết con cưng của trời như cô cả Triệu được?”.

Lý Thanh Tùng híp mắt lại, quan sát kỹ Lâm Phong lại lần nữa, trong lòng hơi không hiểu lắm, Lâm Phong lấy đâu ra tự tin để giữ được bình tĩnh trong tình huống thế này chứ.

Không phải Lâm Phong chỉ là một đứa con rể vô dụng sao? Lấy đâu ra khí phách như vậy đây?

“Hùng hồn ghê ha? Ai cho anh gọi thẳng tên của cô cả Triệu ra vậy? Anh đúng là không sợ chết!”, Chu Bình cười lạnh, khinh thường nhìn Lâm Phong.

Anh ta thấy chắc Lâm Phong biết được tên của cô cả Triệu ở thủ đô từ đâu đó, rồi cố làm ra vẻ ở đây.

Không nghĩ kỹ xem sao cô chủ nhà giàu như Triệu Linh Nhi có thể quen biết đồ vô dụng thấp kém là anh được?

Thật sự với đẳng cấp của Lâm Phong thì cả tư cách xách giày cho cô cả Triệu cũng không xứng, còn làm như thân với cô cả Triệu lắm?

Cũng không nhìn lại xem, Chu Bình anh ta có địa vị như thế ở thành phố Thanh Vân, nhưng có thể làm việc cho cô cả Triệu cũng là nhờ tích phúc mấy đời, càng khỏi nói tới có thể trở thành bạn bè với cô Triệu.

TBC

“Đúng là đồ ăn bám không có liêm sỉ! Dưới tình huống này cậu còn không biết xấu hổ nhắc tới Triệu Linh Nhi? Quả nhiên cậu có gì mờ ám với người phụ nữ đê tiện kia mà!”, Lư Nhã Huệ tức giận nói, cực kỳ khó chịu trừng Lâm Phong.

“Cậu cho rằng nói tên người phụ nữ đê tiện kia ra có thể hù doạ được ai sao? Người phụ nữ kia quá lắm chỉ có chút tiền, có quan hệ ở thủ đô thôi. Trong tỉnh Đông Hải chúng ta, cô ả có thể sánh bằng cậu cả Chu Bình à?”, Lư Nhã Huệ kiêu ngạo nói.

Trong mắt bà ta, Triệu Linh Nhi cũng chỉ là người có tiền đến từ thủ đô thôi, hoàn toàn không biết chênh lệch đẳng cấp trong giới thượng lưu.

“Hả…”.

Vừa nghe thấy lời này, Chu Bình cũng cực kỳ ngạc nhiên, hơi khó tin nhìn về phía Lư Nhã Huệ.

Nói thật, nhà họ Chu ở trước mặt con cưng của trời như Triệu Linh Nhi thật sự chẳng là cái thá gì cả.

Triệu Linh Nhi chính là chỗ dựa của Chu Bình anh ta, nghe Lư Nhã Huệ nói vậy sau lưng chủ mình, anh ta cũng cảm thấy xấu hổ.

“Bác gái, có lẽ bác nhầm lẫn gì rồi. Tên vô dụng như Lâm Phong sao có thể quen biết cô Triệu được?”, Chu Bình nhìn Lư Nhã Huệ, nghiêm túc nói.

“Bác chắc chắn mình không nhầm. Tên Lâm Phong vô dụng không biết xấu này rõ ràng có gì đó mờ ám với Triệu Linh Nhi! Người phụ nữ xấu xa kia còn đến nhà bác gây chuyện mấy lần muốn tìm Lâm Phong đấy!”, Lư Nhã Huệ khẳng định.

Vừa nghe thấy lời này, Chu Bình càng nghi ngờ hơn, hơi khó tin nhìn về phía Lâm Phong, trong lòng thấp thoáng có dự cảm chẳng lành.

Sao một tên con rể vô dụng lại có thể khiến con cưng của trời như Triệu Linh Nhi xem trọng được?

Chẳng lẽ, Lâm Phong thật sự có lai lịch khó lường gì sao?

Chu Bình cũng không phải đồ ngốc, vừa nghĩ đến đây, anh ta càng cảm thấy không đúng.

Lúc trước cô cả Triệu Linh Nhi kêu anh ta đi cưới Trương Thiên Thiên, chẳng lẽ chuyện này cũng có liên quan đến Lâm Phong ư?

Đúng lúc này, Lý Thanh Tùng nghiêm túc lấy điện thoại ra gọi đi.

Sau hai tiếng tút tút, đầu bên kia có người nghe máy.

“A lô, cô Triệu, chào cô, tôi là Lý Thanh Tùng. Cô có đang bận không, tôi có một chuyện nhỏ muốn báo cáo với cô…”, Lý Thanh Tùng cầm điện thoại, thật cẩn thận nói.

“Là thế này, bên chỗ tôi có một người nói mình tên Lâm Phong, anh ta…”.

“Vâng! Vâng! Xin lỗi cô cả Triệu, tôi hiểu rõ tình hình rồi”.

Cũng không biết người ở bên kia nói gì.

Sắc mặt Lý Thanh Tùng dần trở nên trắng bệch, ánh mắt hoảng sợ, cả người cũng đang run rẩy.

Ông ta nhìn về phía Lâm Phong với vẻ kính trọng, nhưng cũng không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

“Sao thế ông Lý, sao mặt ông tái vậy?”.

“Ông Lý, ông mau vạch trần bộ mặt thật của tên Lâm Phong vô dụng này đi, lại còn dám lấy người ra hù doạ ông? Đúng là không biết sống chết”.

“Đúng vậy, tôi thấy người như vậy chính là nhân vật cấp thấp điển hình, cho rằng mình quen biết nhân vật lớn gì đó sao? Còn giả vờ giả vịt trước mặt ông Lý”.

Khách khứa nhìn thấy Lý Thanh Tùng gọi điện thoại xong thì vội vàng hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/o-re-phe-vat-hoa-sieu-cap/chuong-490.html.]

Bọn họ đã chướng mắt tên Lâm Phong này từ lâu rồi, một tên con rể vô dụng tiếng xấu truyền xa khắp thành phố còn tự cao tự đại trước mặt những người có tiền như bọn họ, không vả mặt Lâm Phong thì thật sự không bỏ qua chuyện này được!

“Các người đừng nói nữa”, Lý Thanh Tùng run rẩy lau mồ hôi trên trán, nặng nề nói.

Nói xong, Lý Thanh Tùng với sắc mặt tái nhợt đột nhiên đứng dậy, nghiêm túc nhìn về phía Lâm Phong.

“Sếp… Sếp Lâm…”, ông ta đau khổ nói: “Xin lỗi!”.

Còn vừa nói vừa cúi người với Lâm Phong.

“Là tôi có mắt không tròng! Sếp Lâm, tôi thật lòng xin lỗi cậu, hy vọng cậu rộng lượng không so đo với nhân vật nhỏ như chúng tôi”.

Lý Thanh Tùng cúi đầu, giữ tư thế khom lưng chín mươi độ với Lâm Phong, dường như đang đợi anh lên tiếng. Lâm Phong không nói gì, ông ta cũng không dám ngẩng đầu lên.

 

 

“Hả? Ông Lý, sao ông đột nhiên xin lỗi cậu ta vậy?”.

“Tôi không nhìn nhầm chứ? Xảy ra chuyện gì thế?”.

Lần này, tất cả mọi người ở đây đều bị hành động của Lý Thanh Tùng doạ sợ, vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu hỏi.

Bọn họ không hiểu vì sao Lý Thanh Tùng có quyền thế ngập trời, ông quan phụ mẫu nhiệm kỳ trước ở thành phố Thanh Vân lại đột nhiên cúi đầu xin lỗi Lâm Phong?

Chuyện này thật quá khó tin?

“Thị trưởng Lý! Ông… Ông sao thế?”, Chu Bình sợ hãi nhìn Lý Thanh Tùng, chợt cảm thấy không hay rồi.

Khoé miệng Lý Thanh Tùng run rẩy, chuyện đã đến lúc này mà Chu Bình vẫn còn chưa hiểu rõ tình hình à?

Ông ta thầm thở dài, không ngờ thành phố Thanh Vân nho nhỏ lại có Lâm Phong – một nhân vật lớn như rồng thật ẩn náu!

Ai mà ngờ tên con rể vô dụng nổi tiếng nhiều năm ở thành phố Thanh Vân lại là Cậu Phong của thủ đô trong truyền thuyết chứ?

“Sếp Lâm là Cậu Phong…”, Lý Thanh Tùng cúi đầu, thở dài khe khẽ nói.

“Cái gì!”.

Chỉ có Chu Bình đứng gần mới nghe thấy rõ ràng câu nói này của Lý Thanh Tùng.

Sắc mặt anh ta lập tức trắng bệch, cả người bắt đầu run rẩy.

Anh ta hoảng sợ nhìn về phía Lâm Phong, chỉ cảm thấy rất sợ hãi, rất lạnh lẽo.

Lâm Phong vẫn bình tĩnh như thế, ánh mắt cũng hờ hững.

Ánh mắt hờ hững kia càng khiến Chu Bình có cảm giác như rơi xuống vực sâu!

“Cậu… Phong?”, Chu Bình cảm thấy vô cùng cay đắng, chỉ hận không thể lập tức vả sưng miệng mình!

Lý Thanh Tùng vừa gọi điện thoại cho cô cả Triệu hỏi thân phận của Lâm Phong, đương nhiên không thể giả được!

Cuối cùng anh ta cũng hiểu vì sao Lâm Phong có thể nhẹ nhàng nói ra câu muốn xoá sổ nhà họ Chu rồi…

Chu Bình cũng từng lăn lộn trong giới thủ đô, anh ta biết hai chữ này có ý nghĩa gì!

Cậu Phong!

Hai chữ này chính là thần thoại! Như sấm bên tai, vang danh bốn bể!

Nhân vật lớn bản lĩnh cao cường đến mức này.

Chu Bình anh ta lại có thể không biết sống c.h.ế.t châm chọc sỉ nhục thẳng mặt? Còn làm tiệc đính hôn với vợ của Anh Phong?

Phịch!

Chu Bình không chịu nổi áp lực trong lòng, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Lâm Phong.

“Sếp Lâm, tôi sai rồi!”.

Loading...