Ở Rể phế vật hóa siêu cấp - Chương 225
Cập nhật lúc: 2024-08-11 09:59:15
Lượt xem: 6
Chương 225: Người nhà họ Trương đỏ mắt
Lúc này, bên trong tòa nhà Trương thị, văn phòng tổng giám đốc ở tầng mười sáu.
Trương Hồng Quân và Trương Hồng Hiên cung kính đứng trước bàn làm việc, có một người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn ngồi trên ghế ông chủ, đang nâng tách trà thưởng thức với vẻ vô cùng khí thế.
"Ông tổng Công Tôn, chúng tôi mời cả nhà Lâm Phong đến rồi, hôm nay vợ của Lâm Phong và bố mẹ sẽ đến gặp mặt." Trương Hồng Hiên nói với vẻ nịnh nọt.
"Đúng vậy đấy, ông tổng Công Tôn, tất cả đã làm theo chỉ thị của ông. Không biết tiếp theo chúng tôi phải làm gì nữa?" Trương Hồng Quân cũng cười xòa bảo.
Đối với ông tổng Công Tôn có lai lịch kinh người ở trước mắt này, hai người bọn họ có thể nói là kính như kính thần.
Ông tổng Công Tôn này tên thật là Công Tôn Phi Kiếm, có ở tỉnh Đông Hải này không nổi tiếng lắm, nhưng ở tỉnh Cao Dương kế bên thì chỉ cần dậm chân một cái, cả tỉnh cũng phải chấn động!
Là nhân vật nắm thực quyền trong nhà họ Công Tôn - nhà quyền thế đẳng cấp hàng đầu ở thủ đô! Là con ruột của một nhân vật tai to mặt lớn, nổi tiếng khắp Long Quốc là công thần dựng nước - Công Tôn Tòng Long!
Có thể làm việc cho nhân vật quyền quý hàng đầu đến từ thủ đô này, hai người Trương Hồng Quân thậm chí cảm thấy mộ tổ nhà mình cũng được thơm lây, là chuyện chưa từng dám nghĩ đến.
Quãng thời gian trước, Trương Hồng Quân và Trương Hồng Hiên bị một cao thủ thần bí đột nhiên xuất hiện cầm s.ú.n.g giải đi, dọa hai người bọn họ suýt nữa vỡ mật, còn tưởng mình đã đắc tội với kẻ nào ghê gớm lắm, kết quả không ngờ lại là phúc từ trên trời rơi xuống, tự dưng móc nối quan hệ được với vị đại lão Công Tôn Phi Kiếm này.
Phải biết rằng chỉ cần dính líu chút quan hệ với nhân vật tai to mặt lớn ở đẳng cấp này, đó đã là lợi ích đếm không xuể rồi, chút dầu mỡ chảy từ kẽ tay của người ta ra cũng đã đủ cho bọn họ ăn no mặc ấm cả đời!
"Lâm Phong không tới à?" Công Tôn Phi Kiếm bình tĩnh hỏi, tự nhiên toát ra khí thế của bậc bề trên.
"Lâm Phong..." Trương Hồng Hiên dè dặt nói: "Lâm Phong gần đây hình như cãi nhau với bố mẹ vợ, bị đuổi ra khỏi nhà, vì thế không đến tham gia lễ mừng."
"Ông tổng Công Tôn, ông cứ yên tâm đi, tìm ra Lâm Phong chỉ là việc nhỏ, tôi có thể tìm ra nó bất cứ lúc nào!" Trương Hồng Quân vỗ n.g.ự.c nói, chỉ lo vì làm việc tắc trách mà đắc tội với vị đại Phật trước mặt này.
"Không cần đi tìm cậu ta, các ông cứ làm như bình thường là được rồi." Công Tôn Phi Kiếm nói.
Trong lòng Trương Hồng Hiên thầm tính toán, đến nay ông ta vẫn chưa rõ được tại sao nhân vật lớn như Công Tôn Phi Kiếm lại phải đến tỉnh Đông Hải gây hấn với Lâm Phong, đây rõ ràng là người không cùng đẳng cấp mà.
Hơn nữa Công Tôn Phi Kiếm còn trịnh trọng căn dặn hai người bọn họ là không được để lộ tin tức của ông ta, phải làm mọi thứ trong bí mật.
Thông thường, với thực lực của Công Tôn Phi Kiếm, muốn bóp c.h.ế.t Lâm Phong còn đơn giản hơn là bóp c.h.ế.t một con kiến nữa là.
"Ông tổng Công Tôn, tại sao ông để ý đến tên Lâm Phong rác rưởi kia thế, nó đắc tội gì ông sao?" Trương Hồng Hiên dè dặt hỏi: "Tôi có nghe tin mật là Lâm Phong đã từng định nịnh bợ một cô cả nhà họ Công Tôn, là vì chuyện này sao?"
"Ồ? Ông cũng nghe nói à?" Công Tôn Phi Kiếm nhìn Trương Hồng Hiên với vẻ rất hứng thú.
"Đúng vậy, ông tổng Công Tôn, tên Lâm Phong đó là một thằng oắt vô dụng nổi tiếng khắp thành phố Thanh Vân, ngoại trừ bám váy đàn bà ra thì chẳng có tài cán gì cả. Lần trước tôi nghe người nhà họ Chu nói, Lâm Phong cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, muốn nịnh bợ cô cả nhà họ Công Tôn ấy chứ." Trương Hồng Hiên nói với giọng nịnh nọt.
"Ông nói không sai, tôi đến đây là vì chuyện đó." Công Tôn Phi Kiếm nói rất thản nhiên, không giải thích thêm nhiều hơn.
Công Tôn Phi Kiếm đã tận mắt chứng kiến thủ đoạn tàn độc của Lâm Phong ở tỉnh Cao Dương, tất nhiên sẽ không nghĩ Lâm Phong là một nhân vật tầm thường.
Lần này ông ta đích thân đến tỉnh Đông Hải là vì giúp anh hai Công Tôn Phi Thiên trút giận, và tìm cơ hội diệt trừ Lâm Phong!
"Ông tổng Công Tôn, chúng tôi vô cùng ủng hộ hành động của ông, thứ không biết xấu hổ như Lâm Phong vốn là sự sỉ nhục của nhà họ Trương chúng tôi, tôi cũng xem thường nó lắm." Trương Hồng Hiên tâng bốc.
TBC
Ông ta nghĩ thầm, lần này Lâm Phong chạy trời không khỏi nắng, một người đã có vợ mà còn không sợ c.h.ế.t theo đuổi thiên kim nhà họ Công Tôn? Đúng là chê mình sống dai, không tự biết thân biết phận!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/o-re-phe-vat-hoa-sieu-cap/chuong-225.html.]
Cũng tốt, lần này có vị đại Phật Công Tôn Phi Kiếm chống lưng cho, hoàn toàn có thể làm chủ giúp mình, làm giúp ông ta chút chuyện, chẳng những có thể đoạt lại tập đoàn đá quý Trương thị, mà còn có thể móc nối quan hệ với nhà họ Công Tôn, đúng là quá hoàn hảo.
"Được rồi, hai người đi ra ngoài đi. Chuyện các người không nên biết thì đừng hỏi nhiều, cũng đừng nhiều lời." Công Tôn Phi Kiếm khoát tay, nói với vẻ rất uy nghiêm.
"Được được được, đúng rồi, ông tổng Công Tôn, ông có việc gì cần dặn dò thì cứ bảo chúng tôi biết." Trương Hồng Quân nói năng cực kỳ khiêm tốn.
Sau đó hai người dè dặt lui ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Đợi sau khi hai người đi ra, người đàn ông trung niên đeo vẻ mặt lạnh lùng mới bước vào.
"Tàng Phong, những ngày qua ông theo dõi Lâm Phong, có phát hiện ra điều gì không?" Công Tôn Phi Kiếm nói rất chậm rãi.
"Tính cảnh giác của Lâm Phong rất cao, tôi không tài nào lần theo cậu ta được." Tàng Phong đáp rất hờ hững: "Nhưng tôi phát hiện cậu ta không đơn giản như vẻ ngoài, có thế lực ngầm khá lớn ở thành phố Thanh Vân này đấy."
"Ồ, người có trình độ võ cổ nhất định như cậu ta, có thế lực trong bóng tối cũng chẳng có gì lạ." Công Tôn Phi Kiếm nói rất bình thản: "Chuẩn bị sẵn sàng đi, chờ tôi chọn được thời cơ thích hợp, chọn được một địa điểm rồi sẽ thông báo cho ông hành động, nhất định phải g.i.ế.c c.h.ế.t trong một lần. Anh hai bên kia đã giục tôi nhiều lần rồi, phải mau chóng ra tay, anh hai không chờ nổi nữa, muốn tôi mang đầu của Lâm Phong về."
"Vâng!"
...
Lúc này, trong phòng triển lãm tầng 12 tòa nhà Trương thị đã đầy đủ khách mời, tất cả đều là người trong vòng tròn giao thiệp của nhà họ Trương ở thành phố Thanh Vân, ít nhiều gì vẫn là những nhân vật có chút thế lực.
Mà toàn bộ từ trên xuống dưới nhà họ Trương có hơn trăm người cũng đã tề tựu đầy đủ.
Cả nhà Trương Thiên Thiên ngồi ở chỗ khách quý, trên mặt ai cũng có vẻ rất lo lắng, đang đợi Trương Hồng Quân và Trương Hồng Hiên đến đây thương lượng. Mà một nhóm lớn người nhà họ Trương ngồi ở bên cạnh cứ chỉ trỏ sang thầm thì to nhỏ.
"Thiên Thiên à, còn cả anh năm nữa, em nói thật này, cả nhà các anh đúng là không hiền lành gì, các anh dựa vào thế lực ở bên ngoài để chiếm lấy chức chủ tịch tập đoàn Trương thị, chuyện này đúng là hồ đồ mà!" Một người đàn ông trung niên nói với vẻ rất bất mãn.
"Tôi nói này, Thiên Thiên, cả nhà cháu chính là treo đầu dê bán thịt chó, dùng tên thương hiệu đá quý Trương thị để kiếm tiền giúp người ngoài! Chỉ khổ cho người nhà họ Trương chúng tôi, mau giao nhãn hiệu vàng của đá quý Trương thị ra đây. Đó là nhãn hiệu năm đó cụ nhà đã đề lên, nhà các người không thể độc chiếm được, trừ khi các người bồi thường cho người nhà họ Trương chúng tôi một khoản tiền."
"Đúng vậy đấy, lần này những người họ Trương chúng tôi đều tán thành với đề nghị của anh cả và anh ba, giao quyền sử dụng thương hiệu đá quý Trương thị lại cho bọn họ quản lý. Tại sao ư, vì anh cả và anh ba làm việc rất đáng tin, cũng cho người nhà họ Trương chúng tôi một khoản tiền."
Một nhóm người thân thích đứng ra chất vấn, vợ chồng Lư Nhã Huệ bỗng chốc lộ vẻ cay đắng, muốn bọn họ móc tiền ra còn khó hơn lên trời.
"Vậy là sao, nhà các người phát đạt thì chẳng màng gì đến họ hàng thân thích cả. Chiếm trọn thương hiệu cụ nhà để lại để thông đồng với người ngoài kiếm chác, còn chúng tôi thì các người vứt sang một có, nào có đạo lý vậy chứ?" Một ông lão đeo kính viễn nói với vẻ bất mãn.
Người nhà họ Trương đều đang cằn nhằn với vẻ không vừa lòng, ai nấy đều thấy rất giận cả nhà Thiên Thiên.
Trên thực tế, cả nhà Trương Thiên Thiên chẳng có ân oán gì với bọn họ cả, quan hệ trước đây vẫn được coi là hòa nhã, chẳng qua cả nhà Thiên Thiên bỗng lên như diều gặp gió, khiến lòng người không khỏi đố kỵ.
Vì sao chứ? Mọi người đều là người nhà họ Trương, cũng có điều kiện giống nhau cả, sao nhà các người bỗng phát tài được, chẳng phải là nhờ người ngoài đầu tư vào sao? Hay là dùng nhãn hiệu cụ nhà để lại?
Trương Thiên Thiên nghe được những lời chất vấn này, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, nhưng trong chốc lát cũng không biết phải cư xử thế nào.
Cô không ngờ rằng người nhà họ Trương thường ngày không qua lại với nhau, hôm nay lại cố tình gây sự đến đòi mình giao nhãn hiệu kinh doanh đá quý Trương thị ra!
Trong lòng cô không khỏi nảy ra một cảm xúc, có lẽ đây chính là tình nghĩa của thói đời.