Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ở Rể phế vật hóa siêu cấp - Chương 1302

Cập nhật lúc: 2024-09-06 14:01:07
Lượt xem: 2

Chương 1302: Quỳ xuống

Lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, chắn trước mặt mấy người Vu Thiên Ngữ.

Anh cất lời: “Ta thách các ngươi dẫn bọn họ đi đấy”.

Nhìn bóng người trước mắt, Vu Thiên Ngữ thầm thấy kích động.

Từ lúc ở trên thuyền cổ cô đã cảm thấy bóng lưng này rất quen thuộc, bây giờ cô có thể chắc chắn một trăm phần trăm là người đàn ông này chắc chắn là vị kia.

Cũng chỉ có vị kia mới có thể ra mặt vì cô, dù sao ông nội của cô cũng là đại tướng dưới trướng vị kia, là một trong những người quy thuận Lâm thiên quân sớm nhất.

“Đây là ai?”

“Trông rất trẻ!”

TBC

“Chắc chắn cũng là con cháu của gia tộc lớn ở hành tinh xanh, tiếc là nơi này không phải hành tinh xanh, Giang Phong xuất thân từ Bí Hoan Tông, hoàn toàn không phải đám người ngoại địa kia có thể trêu vào”.

“Hắn dám đứng ra thì chắc chắn có thực lực, có lẽ là một cao thủ Chân Thần, chắc hẳn mấy tiểu bối này ra ngoài cùng với hắn”.

“Chân Thần thì có tác dụng gì, nơi này là sao Thiên Tế, địa bàn của Bí Hoan Tông”.

Mấy người xung quanh cũng tò mò quan sát Lâm Phong, dù bọn họ không quen biết Lâm Phong, nhưng dám ra mặt vào lúc này thì sao có thể là người bình thường, ít nhất cũng là một cao thủ cấp bậc Chân Thần.

“Làm càn!”

Trần Phú híp mắt lại, chặn giữa Lâm Phong và Giang Phong, đề phòng Lâm Phong đột nhiên ra tay.

Ánh mắt của Giang Hoài vẫn luôn đứng ở phía sau Giang Phong cũng trở nên nặng nề, ông ta có tu vi Chân Thần trung kỳ, là tồn tại có thể đứng trong mười vị trí đầu ở sao Thiên Tế, nhưng bây giờ lại không nhìn ra tu vi của thanh niên trước mặt.

“Ngươi là ai mà dám nói bậy trước mặt ta hả?”

Giang Phong cười khẩy: “Ngươi muốn ra mặt vì mấy người này cũng nên soi gương vào nước tiểu xem mình là ai, người dám nói với ta như thế ở cảng Thiên Tế đều đã c.h.ế.t rồi, lát nữa ta nhất định phải đùa giỡn mấy người hành tinh xanh này trước mặt ngươi, sau đó rút gân lột da ngươi, dùng chân hỏa thiêu đốt thần hồn của ngươi suốt trăm năm”.

Nói đến đây, Giang Phong liếc nhìn Lâm Phong:

“Hôm nay ta để lời này ở đây, dù Lâm thiên quân trên hành tinh xanh kia tự mình đến đây, ta cũng có thể khiến hắn có đi mà không có về!”

“Mấy người đến từ nơi khác này xong rồi!”

“Giang Phong muốn g.i.ế.c người rồi”.

Người xung quanh vô thức lùi về sau mấy trăm trượng, sợ bị liên lụy.

Lúc bọn họ đang bàn tán, Lâm Phong bỗng thở dài.

“Ngươi thở dài cái gì?”, Giang Phong lạnh lùng hỏi, lúc này không phải người trẻ tuổi trước mặt này nên quỳ xuống cầu xin tha thứ sao?

Giang Phong trước giờ thích chèn ép người khác, hơn nữa nhân vật nhỏ bình thường hắn ta cũng không muốn chèn ép, cho nên khi nãy lúc những người kia hạ mình, hắn ta không có chút cảm giác thành tựu nào cả.

Bây giờ kẻ trước mặt dám uy h.i.ế.p hắn ta, nếu có thể giẫm người này ở dưới chân, chắc chắn có thể khiến tâm trạng của hắn ta vui vẻ.

Hắn ta hoàn toàn không coi Lâm Phong ra gì, dù sao thì dù hắn ta làm gì trên sao Thiên Tế, người khác cũng phải nể Bí Hoang Tông phía sau hắn ta mà nhịn nhục, huống hồ bố của hắn ta còn là Tông chủ của Bí Hoan Tông, bây giờ muội muội của hắn ta còn bám vào được trưởng lão của Vô Cực Tông, khiến hắn ta ngày càng kiêu ngạo, ngay cả người có cấp bậc Thiên Thần, hắn ta cũng không coi ra gì.

“Ta thở dài là vì, ngay cả ta là ai cậu cũng không biết mà đã phải chết, đúng là đáng tiếc”, Lâm Phong lắc đầu: “Dù là bố cậu đối mặt với ta cũng phải cung kính, huống hồ là cậu?”

Lâm Phong nhìn Giang Phong bằng ánh mắt thương hại, ở hành tinh xanh anh đã g.i.ế.c c.h.ế.t ba Thiên Thần của Vô Cực Tông rồi, nói chi là một nhân vật nhỏ chỉ có chút quan hệ với Vô Cực Tông.

“Ngươi dám g.i.ế.c ta ư?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/o-re-phe-vat-hoa-sieu-cap/chuong-1302.html.]

Sắc mặt Giang Phong thay đổi, muốn trở mặt.

Nhưng lúc này, Lâm Phong đâu còn nói nhảm nữa, anh vỗ thẳng một chưởng như đập ruồi, Giang Phong lập tức nổ tung thành một làn sương m.á.u trong không trung.

“Cái gì!”

“Sao hắn dám!”

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Đây là con trai của Tông chủ Bí Hoan Tông, người trẻ tuổi này nói ra tay đã lập tức đánh nổ Giang Phong rồi.

 

 

“Tên ranh con, ngươi muốn c.h.ế.t sao!”

Sắc mặt Trần Phú tái đi, ông ta biết Tông chủ Bí Hoan Tông thích đứa con trai này đến mức nào, bây giờ Giang Phong c.h.ế.t ở cảng Thiên Tế, chắc chắn ông ta sẽ bị liên lụy, ngay cả cái mạng nhỏ cũng khó giữ.

“Dừng tay!”

Giang Hoài hét to một tiếng, nghiêm nghị nhìn Lâm Phong: “Rốt cuộc các hạ là ai?”

“Tam gia, hắn ta vừa g.i.ế.c cậu Giang, không thể bỏ qua cho hắn ta được!”

Trần Phú ở bên cạnh la to.

Bây giờ cơ hội chuộc tội duy nhất của ông ta là xử lý người trẻ tuổi trước mắt, nếu không quyền thế hắn ta tích góp nhiều năm sẽ biến thành bọt nước trong nháy mắt.

“Im miệng!”

Giang Hoài quát lên, lúc này trên trán ông ta đã có giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống, dù chỉ trong nháy mắt, nhưng ông ta vẫn cảm nhận được áp lực như núi từ trên người người trẻ tuổi trước mắt.

“Tam gia, tên này g.i.ế.c c.h.ế.t cậu Giang, tuyệt đối không thể tha thứ, nếu không chúng ta biết ăn nói thế nào với Tông chủ đây!”, lúc này Trần Phú cũng không che giấu sự bất mãn của bản thân nữa, hừ lạnh nói.

Ở Bí Hoan Tông tuy thân phận của ông ta không bằng Giang Hoài, nhưng có thể quản lý một nơi quan trọng như cảng Thiên Tế, đương nhiên cũng có người chống lưng.

Kết quả Trần Phú chưa kịp nói hết, Giang Hoài đã hừ lạnh, vung tay áo bào:

“Cút!”

Một sức mạnh to lớn đột nhiên đánh lên người Trần Phú, ông ta bị tay áo bào của Giang Hoài đánh bay mấy chục mét, đập mạnh lên trên một cửa hàng, khiến cả cửa hàng sụp đổ.

“Tiền bối, Bí Hoang Tông ta tuyệt đối không có ý đối địch với ngài”, Giang Hoài cúi người nói.

“Ầm!”

Trần Phú bay lên từ trong cửa hàng đã trở thành phế tích, hét lên: “Giang Hoài, ta nể tình ngươi là đệ đệ của Tông chủ nên nhường nhịn ngươi khắp nơi, ngươi nghĩ ta không có kẻ chống lưng ở Bí Hoan Tông sao?”

“Người nọ vừa g.i.ế.c c.h.ế.t cháu trai của ngươi đấy!”

Ánh mắt Trần Phú hơi lạnh lùng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Hoài.

Khi nãy Giang Hoài ra tay không hề nể tình chút nào, nếu không phải trên người ông ta có bảo y thì lúc này đã bị thương rồi.

“Trần Phú, ngươi câm miệng đi!”

Giang Hoài cau mày, ông ta là đang cứu Trần Phú, sao Trần Phú cứ không chịu hiểu thế?

Xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Loading...