Ở Rể phế vật hóa siêu cấp - Chương 108
Cập nhật lúc: 2024-08-07 07:35:01
Lượt xem: 10
Chương 108: Chuẩn bị khởi hành
"Lâm Phong, đã nói anh đừng đùa em nữa mà!" Trương Thiên Thiên hừ lạnh bảo: "Còn trêu em vậy nữa là em lơ anh luôn đấy."
Lâm Phong bật cười, nhìn Trương Thiên Thiên rồi nói: "Anh không đùa mà."
"Anh cút đi." Trương Thiên Thiên xoay người, không muốn nói nhiều với Lâm Phong nữa.
Đùa gì thế, biệt thự Tuyết Long có giá khởi điểm là một trăm triệu, sao Lâm Phong mua được cơ chứ?
Còn bảo cho mình căn biệt thự kia nữa, đúng là không có chút chân thành nào.
Cho dù tặng cô một món trang sức rẻ tiền thôi cũng được, chí ít là đã có tấm lòng. Chứ làm màu nói bậy thế này cho người ta xem là sao, tưởng cô là trẻ con chắc?
Trương Thiên Thiên tức giận cắn răng, cảm thấy Lâm Phong đúng là nhàm chán.
"Chúng ta đi thôi, Lâm Phong, rồi lỡ bảo vệ đến đuổi anh thì sao? Mất mặt lắm." Trương Thiên Thiên hô lên: "Nghe nói an ninh ở khu biệt thự Tuyết Long nghiêm ngặt lắm."
Đúng vậy! Trương Thiên Thiên thoáng sửng sốt, bỗng nhớ đến một vấn đề, thông thường khu biệt thự Tuyết Long không cho phép người lạ đi vào, vừa nãy cô ngẩn người, quên mất Lâm Phong dẫn mình vào bằng cách nào, sao có thể đi qua được cửa kiểm tra an ninh chứ?
Nghĩ đoạn, Trương Thiên Thiên quay đầu nhìn Lâm Phong, cô đang nghi hoặc sao Lâm Phong không nói chuyện.
"Tổng giám đốc Trương của anh ơi, mời em đến đây." Lâm Phong mỉm cười nói, kéo cánh cửa đồ sộ của biệt thự ra, anh đứng sang một bên, đưa tay ra hiệu.
"Ơ? Sao anh mở cửa được?" Trương Thiên Thiên kinh ngạc, cảm thấy không thể tin được.
"Thiên Thiên, đã nói với em rồi mà, sau này nó sẽ là của em." Lâm Phong cười nói, cầm một chuỗi chìa chìa khóa được tạo hình rất đặc biệt ở trong tay.
Trương Thiên Thiên mang theo vẻ nghi hoặc, đưa mắt nhìn Lâm Phong, lại nhìn sang căn biệt thự trước mắt.
Thứ cô nhìn được đầu tiên là phong cách thiết kế kiến trúc hàng đầu, diện tích cả trong lẫn ngoài không biết lớn đến bao nhiêu.
So với những tòa biệt thự cao cấp ở xa xa khác của khu biệt thự Tuyết Long, căn biệt thự này cứ như hạc giữa bầy gà, chiếm vị trí ngay chính giữa, diện tích lớn, địa hình cũng ở trên gò đất cao, có cảm giác như đang ở trên đỉnh núi vậy.
Người bình thường liếc mắt đã nhìn ra được, đẳng cấp của biệt thự này cao ghê lắm!
"Lâm Phong? Anh thật sự mua căn nhà này rồi ư? Căn này ít nhất phải hai trăm triệu ấy chứ?" Trương Thiên Thiên không dám tin mà nói, bước đi chậm rãi, ánh mắt vô cùng hoài nghi.
"Có phải anh thuê, hay là được bạn bè cho mượn không?" Trương Thiên Thiên nghi hoặc hỏi, đứng ở cửa quan sát thiết kế ở trong căn biệt thự này.
Trang trí trong căn biệt thự này còn nguy nga lộng lẫy hơn, tràn ngập cảm giác cổ điển, đồ gia dụng đều toát lên khí chất quý tộc.
Trương Thiên Thiên cũng có chút rung động, có thể ở trong căn biệt thự hàng đầu này, đây rõ là khao khát của mỗi một người bình thường mà, ai lại không hi vọng bản thân có thể sống thoải mái hơn, rộng rãi hơn, khí thế hơn?
"Đây là biệt thự của em đấy, cầm chìa khóa đi." Lâm Phong cười bảo, đưa Trương Thiên Thiên một chuỗi chìa khóa: "Khu biệt thự Tuyết Long này có an ninh nghiêm ngặt lắm, không thuê được đâu."
"Nào, Thiên Thiên, chọn một phòng cho mình đi, em thấy không ổn ở đâu thì anh lại cho người sửa chỗ đó." Lâm Phong nói.
Trương Thiên Thiên híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, trầm giọng nói: "Em hỏi anh, Lâm Phong, anh nhất định phải nói thật em biết."
"Biệt thự này là của Vương Hồng Lăng đúng không?" Trên mặt Trương Thiên Thiên nổi lên tia tức giận, giọng nói cũng lạnh lại.
Có chỉ có thể đoán được Lâm Phong nhờ vào Vương Hồng Lăng mới có thể ở vào biệt thự Tuyết Long này, nói không chừng đây còn là nhà Vương Hồng Lăng cho anh, hai người bọn họ còn có thể đã làm gì đó mờ ám ở đây nữa! Nghĩ mà thấy giận!
Lâm Phong ra vẻ bất đắc dĩ, Thiên Thiên vẫn đang xoắn xuýt chuyện Vương Hồng Lăng...
"Hừ! Anh đúng là hết thuốc chữa, không ngờ đã thân với Vương Hồng Lăng đến mức đó rồi! Còn dẫn em vào biệt thự cô ta cho anh nữa chứ, anh có ý gì?" Trương Thiên Thiên tức giận bảo, cô giận đến mức xoay người định bỏ đi.
Lâm Phong vươn tay ra nắm lấy cổ tay Trương Thiên Thiên.
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/o-re-phe-vat-hoa-sieu-cap/chuong-108.html.]
"Thiên Thiên, đây là." Lâm Phong nghiêm túc nói: "Đây là biệt thự được hội đồng quản trị bố trí cho em sau khi em thăng chức thành phó tổng giám đốc, thành ủy viên quản trị thường vụ của tập đoàn, đặc biệt cấp cho em đấy!"
Trương Thiên Thiên do dự một lát, phát hiện Lâm Phong còn đang nắm tay mình thì bỗng đỏ mặt, khẽ tay anh một cái rồi nói: "Anh thả cái móng heo của mình ra trước đã."
"Anh lừa con nít à? Còn bảo hội đồng quản trị của tập đoàn phân phối biệt thự cho em nữa?" Trương Thiên Thiên hừ lạnh, vẫn chưa tin.
Tập đoàn đá quý Trương thị nào có tài lực ấy, cô làm phó tổng giám đốc đây này, sao mà không biết được? Sao công ty xa xỉ đến mức ấy được, cho ủy viên ban quản trị thường vụ ở trong khu biệt thự Tuyết Long?
"Chuyện này em không biết à?" Lâm Phong nở nụ cười: "Sau khi Ninh thị Đông Hải làm chủ tập đoàn Trương thị, gốc gác đã không còn giống với trước đây nữa. Biệt thự này là chủ tịch Ngô phân phối cho em, ai bảo tổng giám đốc Trương bây giờ là tài nguyên của tập đoàn chứ, em là nhân lực nòng cốt mà. Mất đi em, tập đoàn không vận hành được nữa đâu."
Nghe Lâm Phong nói như thế, Trương Thiên Thiên lộ ngay vẻ đắc ý ra mặt, gần đây bản thân cô đúng là đã tiến một bước lớn ở trong công ty, đồng thời cũng có tiếng tăm rất to ở trong giới đá quý tỉnh Đông Hải, địa vị giờ đã không nhỏ. Tập đoàn phải dựa vào mình mới có thể tiếp tục hoạt động được, cô là một nhà thiết kế không thể thiếu!
Nghĩ đến đây, mặt Trương Thiên Thiên bỗng phiếm hồng, vừa mừng rỡ vừa kiêu ngạo.
"Thật sự là chủ tịch Ngô cùng hội đồng quản trị cấp riêng cho em?"
Trương Thiên Thiên nửa tin nửa ngờ, khẽ cắn môi.
Trước đây tập đoàn đá quý Trương thị không có tài lực như vậy, nhưng giờ lại có chủ tịch Ngô - Ngô Dương, chủ tịch Ngô thay thế Ninh thị quản lý tập đoàn Trương thị, dựa vào tài lực của Ninh thị Đông Hải, hoàn toàn có khí phách kiểu này ấy chư!
Nói vậy, đây cũng là một sự khẳng định cho thực lực cùng tài năng của mình?
"Sếp Lâm, thức ăn cậu dặn đã được chuẩn bị xong cả rồi, lúc nào cũng có thể vào bàn dùng bữa." Lý Bộc đi xuống lầu, mỉm cười bảo rồi nhìn Trương Thiên Thiên một lượt: "Cô Lâm, mời cô vào."
"Thiên Thiên, giới thiệu cho em một chút, đây là quản gia của biệt thự này, Lý Bộc." Lâm Phong nghiêm túc nói.
"Vâng vâng, quản gia Lý, chào ông." Trương Thiên Thiên mỉm cười nói, rất lễ phép.
"Cô Lâm, chào cô." Lý Bộc cũng mỉm cười lại, trong lòng thầm nghĩ cậu chủ cũng có mắt chọn cô chủ ghê.
Lý Bộc đã từng nhìn thấy vô số người trong giới thế gia ở thủ đô, mắt rất tinh, nhìn một cái là đã thấu được, cô chủ hoàn mỹ thoát tục, giống một khối ngọc tuyệt đẹp trong sáng không dính một hạt bụi, như vậy cũng coi như là xứng đôi.
Nói xong, ba người đồng thời tiến vào trong biệt thự, chẳng mấy chốc đã tới phòng khách lớn trên tầng hai.
Trong phòng khách lớn, ở giữa được đặt một chiếc bàn làm bằng gỗ Hoàng Lê Hoa cổ kính, công nghệ điêu khắc cũng mang theo khí chất cổ điển, vô cùng tinh xảo.
Lý Bộc chậm rãi bưng tới từng chiếc dĩa làm bằng sứ Thanh Hoa được điêu khắc tinh tế, đặt lên trên bàn tròn, chốc lát, hương thơm thức ăn lan tỏa khắp nơi, hấp dẫn người muốn ăn.
Lý Bộc là tổng quản gia của nhà họ Tề ở thủ đô, trên phương diện đồ ăn có thể nói là vô cùng chú trọng, chẳng những có một tay nghề làm điểm tâm cao siêu, mà còn tinh thông làm các món chính, kỹ thuật khỏi phải nói, đầu bếp trưởng từng làm ở các nhà hàng năm sau ở thủ đô cũng thấy kém cạnh nữa là!
"Quản gia Lý, ông nấu ăn ngon quá a. Ông cũng ngồi xuống ăn chung đi ạ." Trương Thiên Thiên nếm thử hai món, khen không dứt lời, nhìn sang Lý Bộc rồi mời ông ăn cùng.
Lý Bộc lơ đãng nhìn sang Lâm Phong, Lâm Phong khẽ vuốt cằm, Lý Bộc bấy giờ mới mỉm cười ngồi xuống.
"Nấu ăn cho sếp Lâm và cô Lâm là vinh hạnh của tôi, cô Lâm thích ăn gì sau này cứ nói với tôi là được." Lý Bộc mỉm cười bảo.
Trương Thiên Thiên nhìn các món ăn tinh tế bày đầy bàn, lại nhìn ngó cách trang trí và bố cục rất có khí chất ở xung quanh phòng khách, nhất thời không thấy quen bầu không khí này lắm.
Cô cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy, thoáng cái đã đi lên đỉnh cao đời người, hôm trước mới thăng chức thành ủy ban quản trị thường vụ của tập đoàn, nắm giữ cổ phần trong công ty, còn đảm nhiệm chức phó tổng giám đốc, bây giờ lại ở trong biệt thự hàng đầu trị giá mấy trăm triệu nữa.
Hoàn cảnh, chất lượng cuộc sống, địa vị thân phận, hoàn toàn không thể so sánh được.
Quả nhiên, cười nhiều hơn thì tự dưng cuộc sống sẽ đẹp hơn.
Trương Thiên Thiên vui vẻ nghĩ, thấy rất phấn khởi.
"Đúng rồi, Thiên Thiên, mai anh phải đi tỉnh ngoài một chuyến." Lâm Phong nghiêm nghị nói.