Nương Tử Nơi Sơn Dã - Chương 130
Cập nhật lúc: 2025-11-01 02:56:42
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7plAJeJWjI
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sự phẫn nộ và lên án trong mắt nàng hiện rõ mồn một.
Mi mắt Mộ Dung Kỳ khẽ run, từ từ rủ xuống, giọng nghèn nghẹn: “Trẫm, Trẫm lấy mạng Cố Tướng.”
Diệp Loan Loan chẳng mảy may động lòng, khẩy: “Việc ngươi khác gì lấy mạng y . Giang hồ còn đến khoái ý ân cừu, ân oán phân minh mà.”
“Nghe khi ngươi còn là một thiếu niên, Trương Nghĩa Ân nuôi ngươi thành phế vật. Là Cố Diên Chi lén lút dạy ngươi sách, hiểu lẽ. Cũng là y, tốn bao tâm sức giúp ngươi thoát khỏi sự khống chế của Trương Nghĩa Ân, diệt trừ kẻ sâu mọt lớn , để ngươi thực sự bắt đầu một Hoàng đế.”
“Mộ Dung Kỳ, tình thầy trò, tình vua sâu nặng như , ngươi thù oán gì mà thể thẳng thắn?”
“Nói . Ngươi tự hỏi lương tâm xem, nếu ngươi còn . Nói cho , giam giữ Cố Diên Chi trong cung, thật sự là vì y sai ?”
Nàng tin Cố Diên Chi.
Không chút giữ .
Hơn vạn sự thế gian nhiễu nhương.
Mộ Dung Kỳ ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt trong trẻo thấu suốt của Diệp Loan Loan, thoải mái mà dời mắt . Sau đó từ từ, vùi đầu ngực.
Dường như , thể che giấu sự xa và dơ bẩn ẩn sâu trong lòng.
Trong vòng ba bốn năm ngắn ngủi, Cố Thanh Yến mạnh tay cải cách nhiều phương diện như dân sinh, khoa cử, quân vụ, lập nên vô công trạng. Trên triều đình lẫn dân gian, uy vọng của y ai sánh bằng. Đối với quân vương là , y càng thêm tận tụy dạy dỗ đạo lý đế vương, hết lòng hết sức đôn đốc xử lý triều chính, ngày nào cũng hề ngắt quãng, cũng chẳng hề lơi lỏng.
Xét về công tư, về tình lý, dường như chẳng sai sót nào.
chẳng từ khi nào, tất cả những điều đều khiến Mộ Dung Kỳ cảm thấy ngột ngạt, thậm chí trong lòng còn nảy sinh sợ hãi.
Hắn sợ Cố Thanh Yến sẽ trở thành Trương Nghĩa Ân thứ hai. Càng sợ hơn, cả đời , sẽ sống ánh hào quang của Cố Thanh Yến.
Hắn tuyệt đối như !
Diệp Loan Loan thấy cứ cúi đầu, nửa ngày lời nào, tựa như ngoan cố, âm thầm phản kháng, sắc mặt nàng lập tức trở nên khó coi.
“Mộ Dung Kỳ, ngươi ngứa đòn ? Đừng giả câm giả điếc nữa, trả lời lão tử! Ngươi giam giữ Cố Diên Chi trong cung, rốt cuộc y ?!”
Nàng cầm đoản côn, thỉnh thoảng gõ nhẹ lòng bàn tay.
Mộ Dung Kỳ chợt hồn, thấy cách chất vấn quen thuộc , tất cả dây thần kinh đều tự chủ mà căng cứng .
Không dám tiếp tục thách thức sự kiên nhẫn của Diệp Loan Loan, chẳng mấy cam tâm, nhưng thức thời đáp: “…Cố Tướng .”
Ngay khoảnh khắc trả lời xong, Mộ Dung Kỳ chợt sững sờ.
Cuối cùng cũng nhận sự khác biệt giữa hai câu hỏi mà Diệp Loan Loan từng hỏi.
Nàng hỏi sai , chỉ là để nhận sai.
Còn nàng hỏi Cố Thanh Yến sai , là để bênh vực y.
Cái nữ nhân ngốc nghếch …
Thật đúng là, ân oán phân minh.
…
Một hồi “lý lẽ” xong, Diệp Loan Loan đói bụng. Nàng ôm mớ mứt hoa quả và bánh ngọt từ long án, thản nhiên xuống bên cạnh Mộ Dung Kỳ ăn một .
Miệng c.ắ.n miếng bánh ngàn lớp nhân chảy, tay cầm miếng mứt, miệng nàng quên chuyện: “Ngươi tại lão tử cung, tìm đến đây …”
Nàng chợt ngừng lời, lắng động tĩnh bên ngoài.
Dường như, đang tiến về hướng Thái Hòa Điện. Số đến còn ít.
Mộ Dung Kỳ lòng buồn bực, vốn để ý đến nàng. Diệp Loan Loan đang chuyện bỗng dừng , kỳ lạ, kìm sang.
Thấy nàng nghiêng tai nhíu mày, ánh mắt ngừng về phía cửa điện. Mộ Dung Kỳ chợt như điều cảm nhận, ánh mắt lướt qua cửa điện tưởng chừng vô cùng bình thản, nhưng tim đập như trống dồn.
Cơ hội của đến!
Giờ , thể đến đây, hẳn là cấm quân tuần tra cung đình.
Họ sẽ trực tiếp gần Thái Hòa Điện.
Vì , thể lên tiếng quá sớm, e rằng cấm quân sẽ thấy, cũng thể quá muộn, để trơ mắt bỏ lỡ cấm quân.
Cơ hội chỉ một .
Mộ Dung Kỳ chột liếc Diệp Loan Loan, thấy nàng chú ý đến . Hắn lặng lẽ thả lỏng bàn tay nắm chặt thành quyền, kìm nén cảm xúc kích động, im lặng chờ đợi thời khắc phản công.
Diệp Loan Loan tập trung một lúc, nhận lộ tuyến của những đó giống như ngang qua, khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nếu thật sự đến, với cái tính nết khó ưa của tên cẩu vật Mộ Dung Kỳ , kiểu gì cũng sủa ầm ĩ nửa ngày, lỡ thời gian của nàng.
Nghĩ , Diệp Loan Loan liếc một cái. Rồi nàng thấy Mộ Dung Kỳ mặt hướng về cửa điện, há cái mồm ch.ó đó mà kêu la: “Có đến! Cứu… ưm… ưm ưm…”
Nàng nhanh chóng dùng bánh ngọt trong tay nhét miệng , bịt chặt miệng .
“Câm miệng, cứu cái gì mà cứu! Lão tử còn thể ăn thịt ngươi ?”
Cảnh cáo xong, nàng nín thở lắng , phát hiện những âm thanh bên ngoài gần hơn nhiều, cúi đầu trừng mắt mắng: “Thật đúng là nhiều chuyện c.h.ế.t tiệt.”
Nhiều chuyện?
Mộ Dung Kỳ bánh ngọt nhét đầy hai má phồng lên, gạt bàn tay cứng như sắt của nàng, chỉ hận thể cho chuyện ầm ĩ càng lớn càng .
Hắn cái nữ nhân ngốc nghếch lóc t.h.ả.m thiết, hối hận khôn nguôi!
Cấm quân đáng c.h.ế.t, còn đến!
…
Bên ngoài Thái Hòa Điện.
Một đội cấm quân giáp sắt lấp lánh đang dần dần tiến gần.
Dưới hành lang dài của đại điện, một bóng bước từ cột tròn.
Chính là Khâu Phỉ, chia tay Diệp Loan Loan lâu.
Hắn bước xuống bậc thềm, thoạt như tiến lên đón, thực chất chặn tất cả cấm quân , quen thuộc chào hỏi: “Lý phó thống lĩnh, tối nay đến phiên ngươi trực đêm .”
“Ôi, tiểu Khâu đại nhân? Ngài ở đây đêm khuya thế , còn là bên ngoài Thái Hòa Điện?”
Đối diện với ánh mắt ngạc nhiên pha lẫn một tia nghi ngờ của Lý phó thống lĩnh, Khâu Phỉ tay đút trong tay áo che giấu sự căng thẳng trong lòng, mặt khẽ mỉm : “Bản quan vì ngủ gật mà lỡ mất giờ, đến cầu xin Kim Thượng ban ân chỉ để xuất cung.”
Lỡ giờ là thật, cầu ân chỉ là giả.
Hắn tự nhiên là theo Diệp Loan Loan mà đến.
Khâu Phỉ vẻ mặt nghiêm túc giải thích: “Ai ngờ Diệp tướng quân đến một bước, đang bàn bạc việc quan trọng bên trong. Kim Thượng phân phó Đức công công cho phép bất kỳ ai đến gần.”
Hai ở trong đại điện là thật, Mộ Dung Kỳ lệnh cho phép đến gần cũng là thật.
Hắn chẳng qua chỉ lời lệnh đó là ám ngữ, bèn đ.á.n.h ngất Đức Hỷ đưa đến phòng bên cạnh mà thôi.
Khâu Phỉ thở dài, vẻ mặt như thể bất đắc dĩ : “Bản quan tiện xung quanh, đành ở đây chờ đợi.”
Nếu thì ngăn cản đến gần chứ.
Một tràng lời , thật giả lẫn lộn. Hắn là cận thần của Thiên tử. Lý phó thống lĩnh theo bản năng gật đầu: “Thì là . Chúng mạt tướng tuần tra đến gần đây, hình như thấy tiếng ai đó kêu gọi. Không tiểu Khâu đại nhân phát hiện điều bất thường nào ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuong-tu-noi-son-da/chuong-130.html.]
“Chuyện thì để ý.”
Biết Diệp Loan Loan khống chế Mộ Dung Kỳ, Khâu Phỉ lo sẽ vạch trần. Chỉ là, khó tránh để lâu sinh biến…
Hắn cố tình tỏ vẻ nghi hoặc : “Lý phó thống lĩnh kiểm tra những nơi khác chứ? Chẳng là kẻ nào, dám lớn tiếng trong cung. Nếu kinh động Thánh giá, đến lúc đó ai sẽ gánh nổi trách nhiệm?”
Lý phó thống lĩnh giật , đó chẳng là tội thất trách của , vội đáp: “Tiểu Khâu đại nhân đúng. Mạt tướng công vụ trong , tiện nán lâu. Xin cáo từ.”
“Lý phó thống lĩnh thong thả.”
Tiễn cấm quân rời , Khâu Phỉ lui về hành lang dài, liếc cửa điện, nữa ẩn trong bóng tối của cột tròn.
Lúc , trong đại điện.
Diệp Loan Loan ghét bỏ buông tay đang bịt miệng, cũng lặng lẽ liếc cửa điện.
Nàng ngờ Khâu Phỉ theo.
Rõ ràng khi chia tay, nàng còn bảo về nhà sớm, đừng bận tâm những chuyện .
Càng ngờ, tài lươn lẹo khác đến thế. Tiểu Phỉ ngoan ngoãn đáng yêu và giữ lễ nghĩa năm xưa, giờ đây cũng thành nhân vừng đen .
thì chứ, mặc kệ thế sự đổi thế nào, bọn họ tấm lòng ban đầu đổi, tình nghĩa vẫn còn, là đủ .
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Diệp Loan Loan nghĩ đến đây, khỏi cong cong khóe mắt.
Còn thấy cấm quân đến , Mộ Dung Kỳ thầm mắng “cấm quân đều là lũ ngu ngốc”, suýt chút nữa tức đến hộc máu.
Còn Khâu Phỉ…
Đợi Diệp Loan Loan buông tay, nhanh chóng dậy lùi mấy bước. Nhai nuốt hết chỗ bột bánh trong miệng, chỉ nàng giận dữ : “Các ngươi mà là một phe! Trẫm tự hỏi đối đãi Khâu Phỉ tệ, mà cùng ngươi trong ứng ngoài hợp, phản bội Trẫm!”
Từ xưa hiền thần phò tá minh quân, Trẫm sức ủng hộ Khâu Phỉ cải tiến giống ngựa, lẽ nào chẳng ẩn chứa ý nghĩ thầm kín nâng cao đẳng cấp của bản ? ai ngờ, Khâu Phỉ cũng phản bội Trẫm!
Muốn chuyện của Đức Hỷ liên quan đến Khâu Phỉ, đ.á.n.h c.h.ế.t cũng tin.
Còn .
Những gì Khâu Phỉ hôm nay, còn khiến Mộ Dung Kỳ khó chấp nhận hơn cả việc cấm quân là lũ ngu ngốc.
Thật sự khiến một bầu nhiệt huyết đổ sông đổ biển!
Mộ Dung Kỳ bi phẫn ấm ức, giữa đại điện ngổn ngang bừa bộn, mũ đội đầu lệch lạc, hoàng bào nhăn nhúm. Trông thật… t.h.ả.m đáng thương.
Diệp Loan Loan xoa xoa chóp mũi: “Ê, cũng đến mức nghiêm trọng như .”
Tiểu Phỉ còn nương nhờ chỗ tên cẩu vật , Diệp Loan Loan để nảy sinh lòng ghi hận.
Nàng bước đến, cho phép từ chối mà giữ chặt vai , Diệp Loan Loan miễn cưỡng vỗ đầu một cái, an ủi: “Lão tử, , sẽ đ.á.n.h ngươi nữa ? Cứ chuyện nghiêm túc. Với , ngươi đó hỏi gì nhỉ, nhất định sẽ gì nấy, thế nào?”
Mộ Dung Kỳ ngoẹo đầu, tránh khỏi móng vuốt ma quỷ của nàng, tức giận : “Cái nữ nhân ngốc nghếch nhà ngươi quả nhiên là một phe với !”
Nhìn xem, đến Khâu Phỉ, thái độ lập tức liền đổi.
Hắn đường đường là một Hoàng đế, mà đối đãi thế nào còn xem sắc mặt của thần tử, hừ!
Diệp Loan Loan thấy buông tha, mắt hạnh híp , vỗ vai đột nhiên một câu tục ngữ cổ ở Mân Châu: “Hỗn xược vô lễ, ăn roi thì ăn đấm.”
Sống lưng Mộ Dung Kỳ cứng đờ, những chỗ từng trúng côn, dường như đều âm ỉ đau nhức.
Nghĩ , đằng nào bây giờ cũng khó thoát khỏi miệng cọp, chi bằng nhân lúc nữ nhân ngốc nghếch thái độ mềm mỏng, dò hỏi thêm vài tin tức hữu ích.
Mộ Dung Kỳ đảo mắt, chỉ coi như thấy lời đe dọa của nàng, khẽ ngẩng cằm : “Đây là ngươi cầu xin Trẫm hỏi đấy nhé. Vậy thì xem, năm đó đội quân tiến cung cứu giá…”
Rốt cuộc vẫn dám tin lời Diệp Loan Loan nàng sẽ đ.á.n.h , đành nuốt hai chữ "hạ lạc" đến cuống họng, vòng vo dò hỏi, “… chuyện về chi đội quân .”
“Thật khéo .”
Diệp Loan Loan buông , trở bậc thềm, ném một viên mứt me lên trung há miệng đón lấy, nhếch môi , “Ta tìm ngươi, cũng là để bàn chuyện .”
…
Nguồn gốc của chi đội quân , sớm nhất thể truy nguyên đến những năm đầu khai quốc của Lâm Khải.
Khi thiên hạ sơ định, Lạc Hầu vốn chinh chiến lâu năm vì bệnh cũ tái phát nên cởi giáp quy ẩn. Tuy nhiên, các lão tướng trướng y bám riết rời, kiên quyết theo, lượt an cư lập nghiệp các ngọn núi gần nơi y ẩn cư.
Thánh Tổ khai sáng, hề vì điều mà kiêng dè. Ngay cả các tri châu địa phương qua các nhiệm kỳ cũng đều là trung dung giữ bổn phận, và còn kín đáo khoanh vùng những ngọn núi lớn đó khỏi sự giám sát của triều đình.
Lạc Hầu khi chuyện, còn vì thế mà trách mắng Thánh Tổ hồ đồ. Thánh Tổ sợ kích động bệnh cũ của y, nhận thì nhanh nhưng hề đổi. Do đó, chi đội quân âm thầm bén rễ, duy trì huyết mạch, sinh sôi ngừng, đời đời bảo vệ Lạc Hầu và hậu duệ của y.
Thánh Tổ và Lạc Hầu tình sâu đậm. Khi Lạc Hầu kết duyên cùng tộc trưởng Vu tộc, Thánh Tổ quản đường sá xa xôi đến chúc mừng, và còn tự nguyện chủ hôn. Khi Trữ Quân lập hậu, ngài càng thường xuyên lén đưa khỏi cung, đến liên lạc tình cảm với đường “Thiên Dao” cũng là thiếu niên đồng lứa.
Vì , khi Thánh Tổ và Lạc Hầu qua đời, Tiên Hoàng cũng học theo tác phong của Thánh Tổ đến mười phần mười. Đạo thánh chỉ đầu tiên, ngài tự chạy ban, phong cho đường “Thiên Dao” một cách kín đáo mà xa hoa là Tiêu Dao Vương. Các tri châu địa phương đời đời đều là trung dung, nhân hậu. Mỗi năm ít nhất một hai ngài vi hành tư phục là lén lút thăm nhà.
Đáng tiếc, ngày tháng thái bình nuôi lớn dã tâm của một . Loạn dân tộc Cửu khiến Tiên Hoàng nhận nguy cơ tứ phía. Diệp Thiên Dao mang binh đến cứu giá, Tiên Hoàng liền cưỡng chế trao cho một nửa ngọc quyết tùy . Ngài vốn nghĩ sẽ giao nửa còn cho Hiếu Nhân Thái tử, nếu ngài mệnh hệ nào, bí mật hoàng gia sẽ chôn vùi.
Nào ngờ, đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, Hiếu Nhân Thái tử mất trong bạo động của nạn dân. Sau đó Tiên Hoàng lâm bệnh triền miên, đủ sức đối kháng Trương Nghĩa Ân, bèn trao nửa ngọc quyết còn cho tam tử Mộ Dung Hợi đến thăm bệnh, ý truyền vị.
Không ngờ Trương Nghĩa Ân phát giác, ngài uất hận mà ly thế. Mộ Dung Hợi nhận ngọc quyết, rốt cuộc cũng thể từ những lời lẽ ít ỏi mà hiểu ý đồ chân chính của Tiên Hoàng. Mộ Dung Kỳ, cuối cùng thành công kế thừa hoàng vị, Trương Nghĩa Ân ôm lên long ỷ khi còn trong tã lót, đối với chuyện càng gì.
Nay những điều , tiểu hoàng đế Mộ Dung Kỳ, từ nhỏ vây quanh bởi hậu cung tiền triều, âm mưu quỷ kế, trải qua bao gian nan, trong lòng vô cùng chấn động!
Hắn chìa tay về phía Diệp Loan Loan, khó tin , “Thư , trẫm đích xem!”
Hoàng gia thể bí mật như !
Thánh Tổ khoanh đất nuôi binh cho , Lạc Hầu la mắng hoàng đế, Tiên Hoàng lén lút đến ăn chực, Tiêu Dao Vương tự tại tiêu dao…
Lén lút tìm kiếm đội quân bấy lâu nay, sự thật là thế ?
Hắn, hậu duệ ba đời của Thánh Tổ, thể sống thê lương đến !
“Ngươi thật sự xem ,” Diệp Loan Loan đặt đĩa bánh xuống, sờ soạng tìm thư, bâng quơ, “Nghe phụ , mực và giấy của bức thư đều độc.”
Đánh lâu như , bức thư cũng chạy . Nàng tìm thấy trong tay áo, bắt đầu sờ soạng quanh eo, miệng tặc lưỡi , “Ông còn xem một hai dòng sẽ hoa mắt, ba bốn dòng độc sẽ lục phủ ngũ tạng. Không t.h.u.ố.c giải, nửa canh giờ sẽ nghẹt thở mà c.h.ế.t. Viết ghê rợn lắm, hù dọa .”
Mộ Dung Kỳ lặng lẽ rụt tay về.
Hắn đang cúi đầu tìm thư, chút tổn hại, mấy vui vẻ , “Ngươi xem qua , còn rõ hù dọa ?”
“Phụ đây là bí d.ư.ợ.c của Vu tộc, để ngăn chặn thư lộ ngoài. Ta huyết mạch Vu tộc đương nhiên sẽ .”
Cuối cùng cũng sờ thấy ở eo, Diệp Loan Loan lấy bức thư nhăn nhúm, đưa cho , “Ngươi nếu sợ, thể thử xem.”
Mộ Dung Kỳ dứt khoát đặt hai tay lên mép bậc thềm, nhích m.ô.n.g , “… Không cần .”
Chuyện tuy lâu, nhưng thể giả, tự cách tra chứng.
Hắn cần thiết mạo hiểm như .
Diệp Loan Loan bĩu môi, nhét thư trở vạt áo, ôm đĩa bánh ăn tiếp.
Mộ Dung Kỳ nàng một lúc, đột nhiên chút khó mở lời, “Vậy ngươi thật sự là… đường tỷ của trẫm?”
“Theo huyết mạch mà , đúng là .” Diệp Loan Loan liếc vạt long bào của , hừ một tiếng, “Bằng , ngươi nghĩ hai cái chân ch.ó của ngươi mà giữ ?”
Tuy mong đợi một cuộc “ lý lẽ” thể khiến Mộ Dung Kỳ thật lòng nhận sai, nhưng nếu vì tình nghĩa tổ tông, nàng mới nhẹ nhàng như .
Cắn miếng bánh ngọt lịm, Diệp Loan Loan thỏa mãn thở dài , “Cho nên đó, đừng mà giở trò gì với phu quân của nữa.”
“Lão nương sợ nhịn , đại nghĩa diệt đấy.”