Nương Tử Nơi Sơn Dã - Chương 129

Cập nhật lúc: 2025-11-01 02:56:41
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nO7NqoaW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm nay, Đế đô thành nhất định sẽ dậy sóng.

Trên các con phố trong thành, vài đội binh lực tuần tra, dần dần bao vây mấy phủ của trọng thần. Trong Minh Sơn ngoại ô, đèn đuốc uốn lượn, bảy tám tử Lạc Phong thư viện nửa đêm xuống núi, hoặc cưỡi ngựa, hoặc xe, vội vã chạy khắp nơi.

Trong Thái Hòa Điện, khi tin Diệp Loan Loan xông cung, Mộ Dung Kì mắng một câu: “Đến cả cửa cung cũng canh giữ nổi, đúng là một đám phế vật.” Ngay đó, liền tăng thêm ít mai phục xung quanh cung thất đang giam lỏng Cố Thanh Yến, ý đồ nhất tiễn hạ song điêu.

Đang hớn hở chờ đợi tin , nào ngờ Diệp Loan Loan xông thẳng tới chỗ .

Nàng gì?

Nàng coi Hoàng cung là nơi nào, Hoàng đế là nàng gặp là gặp ?

Mộ Dung Kì cảm thấy đế vương uy nghiêm mạo phạm sâu sắc.

Thánh tâm vui, thái giám Đức Hỷ tự nhiên hiểu nên bày thái độ gì, “Cái họ Diệp to gan, dám tự tiện xông Thái Hòa Điện, phạm thượng, kinh động thánh giá. Còn mau quỳ xuống!”

Đừng là quỳ, Diệp Loan Loan ngay cả bước chân cũng dừng .

Nàng về phía Mộ Dung Kì, day day cây côn ngắn màu đỏ sẫm trong tay áo , “Lão tử chỉ quỳ minh quân. Mộ Dung Kì, ngươi là minh quân ?”

Mộ Dung Kì: “...!”

C.h.ế.t tiệt, đây mạo phạm, đây là khiêu khích!

Mộ Dung Kì tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vấn đề thể trả lời. Cũng vì lý do nào khác. Lời do khác thì là ca công tụng đức, từ miệng khỏi vẻ tự thổi tự khoe, thật là mất mặt.

Đức Hỷ hết lời của Diệp Loan Loan dọa cho giật b.ắ.n , nhận thấy thánh tâm cực kỳ vui, lập tức cảm thấy hoảng sợ.

Thật với thánh thượng, là do phát huy , đủ uy hiếp.

Đức Hỷ giận dữ về phía Diệp Loan Loan, hận thể gọi phá cả giọng, the thé , “To gan! Khinh thường hoàng đình, xuất ngôn bất tốn! Họ Diệp , nếu còn hối cải, cẩn thận trị ngươi tội đại bất kính!”

“Ta thấy trong thoại bản ít hôn quân bên cạnh loại hoạn quan, ngay cả lời thật cũng cho Hoàng đế thấy, việc mê hoặc lòng .” Diệp Loan Loan bỏ tay đang bịt tai xuống, lệch khỏi đường cũ về phía Đức Hỷ, ánh mắt vô cùng bực bội, “Ngươi bản tướng quân nên tiên thanh quân trắc một phen ?”

Đức Hỷ kinh hãi , “Cái họ Diệp to...”

Chưa kịp dứt lời, một bàn tay siết lấy cổ , Diệp Loan Loan vui , “Câm miệng! ồn ào c.h.ế.t .”

Tiểu mạng sắp toi , Đức Hỷ tự nhiên dám thêm lời nào, khó khăn vặn vẹo cổ về phía đế vương.

Mộ Dung Kì ghét mất mặt, nhưng càng tức giận sự ngông cuồng của Diệp Loan Loan, vỗ mạnh long án , “Diệp Loan Loan ngươi đang gì, còn mau thả ! Trong mắt ngươi còn Trẫm là Hoàng đế nữa ?!”

Liếc sắc mặt khó coi của , Diệp Loan Loan thờ ơ buông tay, phun giới hạn của chính , “Còn mau cút !”

Đức Hỷ ngã mặt đất, khi bò dậy còn trật chân. Hắn rời xa cái sát tinh một chút, nhưng Kim Thượng còn lên tiếng.

Chỉ thể giả vờ như thấy lời Diệp Loan Loan , vội vàng dập đầu về phía Mộ Dung Kì, “Nô tài đối với Kim Thượng trung thành tuyệt đối, trời đất chứng giám, tuyệt nửa phần tư tâm.”

Chỉ sợ đ.á.n.h mất thánh tâm.

Đức Hỷ thiếu điều chỉ trời thề đất.

Trước đây những lời như , Mộ Dung Kì đều bỏ ngoài tai. Hắn coi trọng thái giám, tự nhiên sẽ để bọn họ sóng gió gì. hôm nay chút chán ghét.

Cái sự lanh lợi của Đức Hỷ mất ?

Chuyện Diệp Loan Loan mắng là hôn quân còn thể cho qua ?

nhắc thì thôi, nhắc đến càng tức tối.

“Đồ ngu! Còn mau lui xuống!” Mộ Dung Kì nổi giận, gằn giọng , “Nhớ kỹ, lệnh của Trẫm, tất cả phép gần đại điện!”

Đức Hỷ vốn kinh hãi sự phẫn nộ của đế vương, nhận điều khác thường, liền mạnh dạn liếc trộm, đối diện với ánh mắt tối tăm của đế vương.

Lập tức run rẩy cả , liên tục dập đầu , “Nô tài hiểu. Nô tài cáo lui.”

Diệp Loan Loan bọn họ đang giằng co bằng ánh mắt, Đức Hỷ khập khiễng bước khỏi đại điện, nắm tay siết chặt khẽ buông lỏng.

Hắn .

Nếu còn để , nàng sợ sẽ nhịn mà đ.á.n.h ngất tên thái giám lắm mồm, ồn ào như ma âm xuyên tai .

Tiếp theo, đến lúc tính sổ .

Mộ Dung Kì thể dung thứ Diệp Loan Loan, tự nhiên cũng tính toán trong lòng.

Hai hẹn mà cùng về phía đối phương.

Bốn mắt , một loại cảm giác bình yên kỳ lạ cơn bão táp.

Diệp Loan Loan thẳng vấn đề, “Mộ Dung Kì. Ta đến đây, hai vấn đề hỏi ngươi.”

“Thật khéo, Trẫm cũng hỏi ngươi.”

Mộ Dung Kì trải một cuộn da dê long án, ngón tay lướ qua mấy chữ ‘Cửu Châu Địa Vực Đồ’, giơ ngón trỏ lên , “, Trẫm chỉ một vấn đề. Hai đổi một, thế nào?”

Diệp Loan Loan mấy bận tâm hỏi gì, qua loa gật đầu, thẳng trọng tâm , “Vấn đề thứ nhất, ngươi giam phu quân trong cung, ?”

Mộ Dung Kì khựng .

Nghĩ bụng cuộc đối thoại cần diễn suôn sẻ, liền hàm hồ , “Chuyện phức tạp, nhất thời Trẫm với ngươi cũng khó rõ...”

Diệp Loan Loan những lời vô nghĩa , chống hai tay lên long án, chằm chằm , “Ngươi chỉ cần trả lời, phu quân ?”

Quá đáng!

Mộ Dung Kì lùi về một chút, dựa lưng long ỷ vui , “Tất nhiên là !”

Diệp Loan Loan chậm rãi thẳng , cúi đầu sờ cây côn ngắn màu đỏ sẫm trong tay áo, nhẹ nhàng hỏi , “Vấn đề thứ hai, giam phu quân trong cung, ngươi ?”

Điều gì khác biệt với vấn đề nãy chứ.

Nàng lũng cả buổi, hỏi những lời ngu xuẩn như .

Mộ Dung Kì thầm phàn nàn, miệng chút do dự , “Trẫm đương nhiên sai.”

“Không ?” Diệp Loan Loan lẩm bẩm, ngay đó rút cây côn ngắn màu đỏ sẫm , tự kết luận, “Lão tử quả nhiên hợp dùng miệng để giảng đạo lý.”

Vừa dứt lời, nàng giơ tay lên, cây côn ngắn màu đỏ sẫm đột nhiên vung về phía Mộ Dung Kì đang cầm tấm bản đồ long án.

“Kim Thượng cẩn thận!”

Trong điện đột nhiên xuất hiện một bóng đen, chắn Mộ Dung Kì, dùng vỏ kiếm đỡ cây côn ngắn màu đỏ sẫm của Diệp Loan Loan.

“Diệp Loan Loan ngươi mà thật sự dám động thủ với Trẫm? Thật là ngu xuẩn ai bằng.” Mộ Dung Kì cuộn tấm bản đồ da dê trong tay , tiếc nuối , “Rượu mừng uống uống rượu phạt. Xem câu trả lời , Trẫm chỉ thể đợi đến thiên lao mới hỏi ngươi .”

Tấm bản đồ da dê ném trở long án, ánh mắt lạnh lẽo, quát lớn, “Long Ảnh Vệ , mau bắt thích khách !”

Trong điện xào xạc xuất hiện sáu bóng đen, cùng với bên cạnh Mộ Dung Kì, ánh mắt đều khóa chặt Diệp Loan Loan.

Có La Sát Vệ của cố Thái tử đây, Diệp Loan Loan bất ngờ về lực lượng ẩn giấu bên cạnh đế vương. Chỉ là, nghĩ đến việc đ.á.n.h một Hoàng đế còn vượt qua năm ải c.h.é.m sáu tướng, nàng liền chút bực bội.

Cởi bỏ chiếc áo choàng dày cộm, Diệp Loan Loan lướt mắt qua , khó chịu , “Muốn lên thì cùng lên, đừng lỡ thời gian của lão tử!”

Bảy Long Ảnh Vệ thể trở thành ám vệ của đế vương, võ công tự nhiên tầm thường.

Thêm đó pháp mỗi một vẻ, phối hợp ăn ý. Dưới sự vây công, sở trường lấy một địch mười của Diệp Loan Loan giảm sút đáng kể.

Sau vài hiệp, nàng dứt khoát ấn cơ quan trong lòng bàn tay, cây côn ngắn màu đỏ sẫm đột nhiên biến thành một cây hồng thương.

Nàng ở giang hồ tuy nổi danh với cây rìu trăng lưỡi liềm, nhưng thực tế càng tinh thông một môn tuyệt học gia truyền – Diệp gia thương. Dùng lúc thật gì thích hợp hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuong-tu-noi-son-da/chuong-129.html.]

Lòng bàn tay xoay chuyển, hồng trường thương quét lùi .

Diệp Loan Loan lưu luyến thương, dù xem qua một ở phủ, nàng vẫn nhịn lộ vẻ kinh ngạc.

Quả nhiên danh bất hư truyền.

Thật .

Long Ảnh Vệ dám chút nào sơ suất.

Thương là vua của trăm binh khí. Cây hồng trường thương màu huyết sắc thâm trầm, sát khí bức , càng là một thần binh lợi khí hiếm khó tìm.

Mà chiêu thức thu phóng tự nhiên, pháp như nước chảy mây trôi của Diệp Loan Loan cũng cho thấy... nàng cực kỳ tinh thông dùng thương.

Tình hình trở nên khó khăn.

Long Ảnh Vệ liếc , ăn ý gật đầu. Lại một nữa vây công, ai nấy vẻ mặt nghiêm túc, cách phối hợp cũng khác biệt.

Diệp Loan Loan chỉ cảm thấy như một tấm lưới mịn một kẽ hở, từ trời giáng xuống vồ lấy nàng. Nàng vung thương hoa, nhanh chóng phản công.

Mộ Dung Kì cao long ỷ, thấy cây hồng trường thương xuất hiện giữa trung, kinh ngạc vì sự tinh xảo và độc đáo của nó, một cảm giác vi diệu tựa như từng gặp. nhanh,

Hai bên đ.á.n.h đến khó phân thắng bại, bóng đều rõ, Mộ Dung Kì liền nghĩ kỹ nữa, chú ý đến tình hình chiến cuộc.

Một Long Ảnh Vệ đ.á.n.h bay khỏi vòng chiến, ngã xuống đất dậy nổi.

Mộ Dung Kì khẽ mím môi.

Lại một Long Ảnh Vệ đ.â.m trụ rồng, tại chỗ ngất xỉu.

Mộ Dung Kì cau mày.

Thêm một Long Ảnh Vệ bay đến bên cạnh trụ rồng, cùng với tạo thành một đôi “khó khăn ”.

Bàn tay long bào lặng lẽ siết thành nắm đấm.

Đợi đến khi Long Ảnh Vệ thứ tư ngã long án, Mộ Dung Kì cuối cùng cũng nhịn c.h.ử.i bậy, “Các ngươi còn bằng một bà la sát! Trẫm nuôi đám phế vật các ngươi thì ích gì!”

Diệp Loan Loan đang như sấm sét kịp bưng tai, thành công đ.á.n.h bại một . Nghe , khí thế bạo tăng, lăng điểm một cái quét một cái, xử lý nốt hai cuối cùng.

“Bà la sát?”

Diệp Loan Loan vòng qua các Long Ảnh Vệ ngổn ngang bất tỉnh, từng bước ép sát, “Mộ Dung Kì, ngươi coi thường bà la sát ?”

Nàng chỉ thương, nhướng mày , “Vậy thì, đến lượt ngươi .”

“Cái tên phế vật còn bằng bà la sát .”

Mộ Dung Kì thật ngờ, Long Ảnh Vệ giải quyết nữ nhân ngu ngốc , còn thua nhanh đến .

May mà, may mà. Hắn ám chỉ Đức Hỷ gọi cấm quân bao vây Thái Hòa Điện. Vốn dĩ là ý định để Diệp Loan Loan trốn thoát, giờ đây trở thành cọng rơm cứu mạng của .

So với sự an nguy của bản , mắng tính là gì. Mộ Dung Kì hai lời liền lớn tiếng gọi ngoài, “Người ! Hộ giá, hộ giá!”

Diệp Loan Loan dừng bước, ánh mắt cũng chuyển hướng về phía cửa điện.

Mẹ nó, hết ?

Giờ nàng nên chạy tới chặn cửa dùng cái tên khốn chặn nhanh hơn đây?

Diệp Loan Loan trong lòng suy tính mấy vòng.

Tuy nhiên, bên ngoài chút động tĩnh nào.

Mộ Dung Kì cũng nhận sự bất thường, cam tâm gầm lên hai tiếng bên ngoài, “Đức Hỷ, Đức Hỷ! Tên nô tài ch.ó c.h.ế.t ngươi điếc , còn mau cứu giá!”

...Cửa điện vẫn đóng chặt.

Diệp Loan Loan lúc mới xác định, là bên ngoài xảy biến cố khiến của Mộ Dung Kì mặt. Bất kể là chuyện gì, thể bớt một chút phiền phức, nàng luôn vui mừng đón nhận.

Ấn cơ quan, hồng trường thương ngay lập tức rút ngắn .

Diệp Loan Loan xoay chuyển cây côn ngắn màu đỏ sẫm trong lòng bàn tay, từng bước một gần Mộ Dung Kì.

Mộ Dung Kì đơn độc ai giúp đỡ, hoảng sợ, miệng lựa lời , “Đồ ngu nữ nhân, đừng quên Cố tướng còn trong tay Trẫm! Ngươi dám động đến Trẫm một sợi lông...”

“Bốp“

Cây côn ngắn màu đỏ sẫm phá gió mà xuống, sượt qua chóp mũi Mộ Dung Kì đập thẳng tay vịn long ỷ, cho đầu rồng to lớn lún sâu một hố.

“Dám dùng phu quân để uy h.i.ế.p lão tử, Mộ Dung Kì ngươi đang tìm c.h.ế.t!”

Nghịch lân của rồng, chạm ắt c.h.ế.t.

Cố Thanh Yến chính là nghịch lân của Diệp Loan Loan.

Nếu tên ch.ó Mộ Dung Kì là Hoàng đế, gánh vác thiên hạ vai, nàng sớm đ.á.n.h c.h.ế.t cho xong chuyện.

Đâu cần khổ sở “giảng đạo lý”.

Một gậy quật lưng Mộ Dung Kì, Diệp Loan Loan giận dữ thể kiềm chế , “Phu quân quan, xứng đáng với giang sơn Lâm Khải. Khi thầy, xứng đáng với ngươi, tên tử bất hiếu . Còn ngươi thì , các ngươi thì . Kẻ nào xứng đáng với !”

Mộ Dung Kì đau đến nhảy dựng, trốn tránh khắp nơi, miệng quên la làng, “Lời lẽ đàn bà! Triều đường chi tranh ngươi hiểu cái gì! Hắn Cố Thanh Yến thể trong sạch đến mức nào! Trẫm tay thì chẳng lẽ mắt mở trừng trừng triều đình xuất hiện một Trương Nghĩa Ân nữa !”

“Xì! Đừng lấy Trương lão tặc so với phu quân .”

Ngay mặt nàng còn dám bôi nhọ phu quân, thật là đáng đánh, Diệp Loan Loan đuổi theo một gậy đ.á.n.h bắp chân , “Các ngươi giam trong cung, chép nhà , định tội cho , lấy mạng ! Ngươi cho , gì!”

Loại chứng cứ tội trạng Mộ Dung Kì tự nhiên , bằng cũng sẽ đêm khuya tập kích.

Hắn ngay tại chỗ, cúi đầu xoa bóp bắp vế biện giải: “Lẽ trái, ngày mai tự khắc rõ ràng.”

Ngày mai?

Diệp Loan Loan chất vấn: “Vậy hôm nay ngươi vô cớ giam giữ y trong cung, ngươi sai ! Phải ?!”

Mộ Dung Kỳ kiên quyết nhận: “Trẫm sai!”

Là Cố Thanh Yến lão luyện mưu sâu, ẩn quá kỹ. Trẫm đành dùng hạ sách , gì mà sai.

Diệp Loan Loan giáng một côn lên vai , hỏi: “Vô cớ giam giữ y trong cung, là ngươi sai ! Phải ?!”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Mộ Dung Kỳ tránh kịp, đau đến ứa nước mắt, vẫn bướng bỉnh đáp: “Không !”

Diệp Loan Loan giáng thêm một côn, giận dữ quát: “Phải ?!”

Côn tiếp côn khác, nàng chẳng hề nương tay. Mộ Dung Kỳ đau như lửa đốt.

Thấy nàng chịu bỏ qua, thầm nghĩ hảo hán chịu thiệt mắt, bèn nghiến răng đáp: “Phải, là Trẫm sai .”

Diệp Loan Loan giơ cao đoản côn màu đỏ sẫm, như thể thể giáng xuống bất cứ lúc nào, trừng mắt : “Nói lớn tiếng lên, lão tử thấy.”

Mộ Dung Kỳ vô cùng ấm ức, nhưng vẫn theo: “Phải, giam Cố Tướng trong cung, là Trẫm sai !”

“Ngươi cũng đừng nghĩ chịu uất ức. Trẻ con ba tuổi còn sai mà còn cãi thì khó thoát khỏi cái kết ăn đòn. Ngươi chẳng qua chỉ ỷ là Hoàng đế, chịu cúi đầu mà thôi.”

Chuyện xảy tối nay khiến Diệp Loan Loan ôm một bụng lửa giận, chủ đề dễ dàng chuyển sang Cố Thanh Yến.

“Lão tử chẳng qua chỉ ép ngươi nhận sai một chút, ngươi chịu nổi. các ngươi dồn quan viên nhất, thông minh nhất của Lâm Khải, dồn y đến mức ‘tự vẫn’ hả! Y là một thích sạch sẽ như , các ngươi đẩy y ngục, đổ nước bẩn lên đầu y, y khó chịu đến mức nào, các ngươi từng nghĩ đến !”

 

Loading...