Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp - 92

Cập nhật lúc: 2025-11-18 03:40:08
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Như Nguyệt mặt hồng tươi, mặt lộ nụ cực kì xán lạn, vội vàng :

- Còn ! Không còn một bài từ ? Nhanh , nhanh !

Phụ nhân tỉnh hồn , về phía giấy tuyên trong tay, quét một , lập tức biến sắc, con ngươi tỏa sáng, mắt chăm chú chằm chằm mấy câu .

- Hương Lăng, nhanh !

Bên cạnh một quý phụ nhân thúc giục .

Chillllllll girl !

Phụ nhân hít sâu một , ánh mắt phức tạp, chậm rãi :

- Dịch ngoại đoạn kiều biên, Tịch mịch khai vô chủ. Dĩ thị hoàng hôn độc tự sầu, Cánh phong hoà vũ.

- Vô ý khổ tranh xuân, Nhất nhiệm quần phương đố. Linh lạc thành nê niễn tác trần, Chỉ hữu hương như cố.

Dịch là: Vô ý tranh xuân, tứ phương ghen ghét. Héo rụng thành bùn, hòa cát bụi, chỉ hương nhu vẫn còn nguyên... Toàn bộ lầu các, trong nháy mắt im lặng.

Chỉ thể tiếng thở dốc dồn dập dừng của Tô Thanh Uyển...

Tới gần giờ Tý.

Đèn hoa hạ xuống, náo nhiệt tan .

Nhóm quý phụ nhân lầu các, mang theo nha hạ nhân của , cáo từ rời khỏi.

Trong đó mấy phụ nhân nghiêm mặt, cũng cùng những khác chào hỏi, giống như gà trống đấu thua, một mặt buồn bực rời khỏi.

Thừa hứng mà đến, mất hứng mà về.

Vốn mượn cớ đứa con rể ở rể, hạ uy phong chủ nhà, nhưng ngờ tới, g.i.ế.c ngược.

Phiền muộn đến thổ huyết!

- Thanh Uyển, đều tại ngươi, đến xem náo nhiệt gì? Ở trong phòng tâm sự với Vi Mặc ?

- Đúng đấy, chúng cùng cô mẫu ngươi thật vất vả chờ cơ hội, chuẩn áp chế nhuệ khí nàng một chút, đều ngươi hỏng.

Sau khi xuất phủ, mấy trong xe ngựa quở trách.

Tô Thanh Uyển nhịn khổ :

- Cô mẫu, Trương di, các ngươi bằng hữu Tống di nhiều năm như , gì cả ngày cứ so sánh tới so sánh lui.

Nàng cô mẫu liếc nàng một cái:

- Ngươi tới chậm, thấy Tống di ngươi phách lối bao nhiêu, chỉ mặt cô mẫu ngươi cô mẫu ngươi nếp nhăn, làn da ...

Phụ nhân đối diện cả giận :

- Nàng còn chế giễu Trương di ngươi sinh xong hài tử, n.g.ự.c rủ xuống, còn so sánh cho n.g.ự.c nàng bao lớn, khinh quá đáng!

Tô Thanh Uyển giật giật khóe miệng, dám tiếp, cúi đầu hai tấm giấy tuyên trong tay, trong đầu hiện ảnh cao cao soi bóng bên cửa sổ, và gương mặt tuyệt mỹ thấy lúc đầu , ánh mắt phức tạp, thấp giọng thì thào:

- Đáng tiếc...

- Thanh Uyển, ngươi thật tận mắt thấy hai bài thi từ là tiểu t.ử ở rể ?

Cô mẫu đột nhiên hỏi.

Tô Thanh Uyển nhẹ gật đầu, trong lòng nổi sóng chập trùng, gì.

- Ai, nếu như là thật, thật đúng là khiến Tống Như Nguyệt và Tần phủ nhặt bảo vật. Dựa tài hoa của tiểu t.ử , chỉ sợ chỉ là trúng cử nhân đơn giản như , thậm chí lấy tiến sĩ Tam Giáp cũng thể.

- A, Tần phủ bọn họ thế tập tước vị, bây giờ chính là lúc suy bại, đến lúc đó nếu dựa một ở rể khởi t.ử hồi sinh, Mạc Thành chúng náo nhiệt để xem .

- , đến lúc đó đúng là đặc sắc nhất đoán chừng chính là đám gia hỏa mắt ch.ó coi thường khác ở Thành Quốc phủ , đoán chừng ruột đều hối hận đến xanh .

- mà...

Hai quý phụ nhân đột nhiên hạ thấp.

- Ngươi đại tiểu thư Tần gia , thật là một đồ đần ? Từ khi trở về, từng gặp ngoài, hẳn là ở ngoài cái gì kích thích, tiểu t.ử tài hoa hơn , lòng chí lớn, trong lòng sẽ cân bằng ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuong-tu-nha-ta-khong-thich-hop/92.html.]

- Được , đừng những thứ . Suy nghĩ một chút, Như Nguyệt cũng thật đáng thương, một đứa con gái bắt nhiều năm như , một nữ nhi khác từ nhỏ tật bệnh quấn , thời gian còn nhiều, Ai da...

- Không , . Thanh Uyển, chuyện đêm nay, đừng truyền , tiểu t.ử đoán chừng ở Tần gia giấu tài, nếu ngươi truyền tài danh của , đoán chừng Thành Quốc phủ bên yêu thiêu gì.

- Cô mẫu, . Vừa và Trần di các nàng đều rõ ràng, ngày mai với các nàng một tiếng.

- Không , truyền cũng nhất định cho là thật, dù cũng là ở rể xuất đầu lộ diện mà thôi. Mà bây giờ Đại Viêm chúng sùng võ, Thành Quốc phủ cũng nhất định sẽ quan tâm.

Mấy một đường chuyện, xe ngựa dần dần xa.

Tần phủ.

Nha hạ nhân, đang bận thu thập đèn lồng và rác tán loạn mặt đất.

Tống Như Nguyệt tiễn khách nhân xong, lập tức cùng đám nha bà t.ử chen chúc, vội vã xem nhị nữ nhi của .

Lúc sắp đến, nha Mai nhi nhịn hỏi:

- Phu nhân, nô tỳ với cô gia một tiếng ?

Tống Như Nguyệt đang lo lắng bệnh của nữ nhi, sửng sốt một chút:

- Nói cái gì?

Mai nhi cẩn thận từng li từng tí nàng :

- Phu nhân lầu các, để nô tỳ với cô gia, từ ngày mai trở , để cô gia trồng hoa trong vườn hoa của phu nhân...

Tống Như Nguyệt lông mày co quắp một chút, mắt trợn trắng lên, nàng chằm chằm :

- Ngươi chỉ nhiều, cắt đầu lưỡi ngươi bây giờ!

Mai nhi cuống quít cúi đầu nhận sai, dám nhắc nữa.

Tống Như Nguyệt biến đổi sắc mặt một hồi, hừ lạnh :

- Ngươi với , để ở trong phòng học thật giỏi cho , đến lúc đó khảo thủ công danh, khiến Tần phủ nở mày nở mặt. Nếu thi đậu, để mắt! Hừ!

- Vâng, nô tỳ lập tức .

Mai nhi lĩnh mệnh, vội vàng rời khỏi.

Đợi nàng xa, Tống Như Nguyệt âm thầm đắc ý trong lòng: Tiểu t.ử thúi quả nhiên chút bản lĩnh, xem Tần gia thật nhặt bảo, chỉ hi vọng bảo bối , đừng đến lúc đó chân dài thì chạy mất, giúp Khiêm Gia giám sát chặt chẽ...

Trong phòng, đèn đuốc chập chờn.

Tinh thần Lạc Thanh Chu tràn đầy, vẫn như cũ bàn xem sách.

Tiểu Điệp lặng lẽ mở cửa nhiều , dám lên tiếng quấy rầy , lặng lẽ lui trở về.

Không bao lâu, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tràng tiếng gõ cửa.

Lạc Thanh Chu nhíu mày, là ai tới? Không là vị nhạc mẫu đại nhân đêm khuya tới giáo huấn chứ?

Tiểu Điệp cuống quít chạy tới mở cửa.

Ngoài cửa là Mai nhi, thấy nàng mở cửa thì trực tiếp xông tiểu viện, ánh đèn bên cửa sổ :

- Tiểu Điệp, cô gia còn ngủ ? Phu nhân tới với mấy câu.

Tiểu Điệp dám ngăn cản, vội vàng theo .

Lạc Thanh Chu , dậy đẩy cửa sổ , về phía ngoài.

Mai nhi thấy , dừng bước :

- Cô gia, phu nhân kêu với , ở trong phòng học thật giỏi, đến lúc đó khảo thủ công danh, khiến Tần phủ nở mày nở mặt. Nếu thi đậu, cho ngươi mắt! Hừ!

Tiếng "hừ" cùng cũng là chính nàng vì khí thế mà hừ, lập nguyên văn của phu nhân mà hừ.

Lạc Thanh Chu:

- Chỉ ?

Loading...