Lạc Thanh Chu ở bên giường, rơi trầm tư.
Đột nhiên, nghĩ tới xế chiều hôm nay thấy một bản thư tịch chí dị.
Phía ghi chép một cố sự ngắn, là nước nào đó thời cổ đại, tinh lực đặc biệt tràn đầy, xưa nay mỏi mệt, ban đêm ngày nào đó, lúc ngủ, đột nhiên cảm giác như từ giường bay lên, đó thấy thể của vậy mà vẫn như cũ ngủ ở giường...
Lạc Thanh Chu nghĩ đến cố sự , đột nhiên hồi tưởng đến một màn phát sinh của đó lúc ở phía cửa sổ.
Lúc xem trong gương thấy mặt mày của méo mó, trong lúc kinh hãi, thể đột nhiên thể động đậy, đó đột nhiên cảm giác bộ thể nhẹ nhàng, giống như rời khỏi mặt đất, mà trong gương, tựa hồ cũng bay lên.
Chillllllll girl !
Liên tưởng cả hai chuyện với , trong lòng tựa hồ ẩn ẩn bắt một vài thứ.
Còn xem hết quyển sách .
Trong lòng khẽ động, lập tức buông xuống Giám Võ thạch, đến bàn sách, lấy quyển sách từ bên trong đống thư tịch, lật xem.
Sau đó lấy ngọn đèn tới, xuống phía cửa sổ, mở sách, kỹ từng câu từng chữ.
Chờ một nữa xem hết truyện ngắn , lúc thêm một tờ, thấy phía :
- Tinh thần con , đến từ thần hồn... Tinh thần cường tráng, thần hồn mạnh; thần hồn mạnh, thần niệm nhiều; thần niệm nhiều, sẽ phân thần...
- Thần hồn cường đại, thể ly thể xuất khiếu, một du đãng ở trong thiên địa...
Lạc Thanh Chu xem câu , trong đầu "Oanh" một tiếng, như Hỗn Độn sơ khai, bỗng nhiên hiểu rõ.
Trước đó cảm giác hoảng hốt cùng nhẹ nhàng phía cửa sổ chẳng lẽ chính là thần hồn sắp Xuất Khiếu, bởi vì tinh thần lực đủ, thần hồn mạnh mẽ cho lắm, mà đột nhiên bỏ dở, tổn thương?
Giờ khắc , đột nhiên giống như mở cánh cửa của thế giới mới.
Hắn tiếp tục lật trang sách, như đói như khát tiếp nội dung bên .
Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển.
Trên cây dương liễu ven hồ treo đầy đèn lồng tinh xảo.
Trong tay nha cũng đều cầm theo đèn lồng.
Trong cả tòa hoa viên ánh đèn huy hoàng, một mảnh sáng rõ.
Hôm nay khách quý tới chơi, đều là phu nhân mặt mũi bên trong Mạc Thành, bình thường nhiều lui tới Tần phủ.
Tống Như Nguyệt tự tiếp khách.
Vốn cho rằng con rể tài hoa ở rể sẽ theo, nghĩ đêm nay ngã bệnh.
Nghe Châu nhi bẩm báo, Tống Như Nguyệt trợn trắng mắt, cao hứng mà :
- Sớm bệnh muộn bệnh, hết tới khác lúc bệnh, thấy tiểu tử chính là cố ý.
Châu nhi cúi đầu, còn dám lên tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuong-tu-nha-ta-khong-thich-hop/83.html.]
Mặc dù nàng cô gia cố ý, nhưng ở mặt phu nhân, nàng tuyệt đối thể giải thích giúp cô gia.
Phu nhân cái gì, tuyệt đối là cái đó.
Tại Tần phủ, phu nhân cái gì đều đúng.
- Hừ, yếu đuối, ăn nhiều cơm như . Thời điểm dùng , lười biếng, nên để tiểu tử đến hậu hoa viên chăm hoa cho , việc nhiều, nhiều chuyện, hầu hạ nhiều hơn. Cả ngày ở trong phòng, sinh bệnh mới là lạ.
Dáng Tống Như Nguyệt một bên yểu điệu tới sảnh đãi khách, một bên trợn mắt bất mãn quở trách.
Lúc Châu nhi theo tới bên ngoài phòng đãi khách, cung kính :
- Phu nhân, Nhị tiểu thư cửa, nô tỳ báo cho Nhị tiểu thư một tiếng.
Tống Như Nguyệt nhíu nhíu mày :
- Nha đầu gì? Ban đêm gió lớn, bên hồ gió nóng, một lạnh một nóng, dễ bệnh. Ngươi bảo nàng mặc dày một chút, chớ để cảm lạnh.
- Nô tỳ tuân lệnh.
Châu nhi vội vàng cáo lui.
Đợi nàng xa, Tống Như Nguyệt thở dài một , mặt mũi tràn đầy ưu sầu thầm :
- Vốn để tiểu tử đến tranh cho mặt mũi, để cho lấy chút mặt mũi mặt mấy tiểu đề tử , đổ bệnh, thật sự phiền lòng.
Nàng và mấy phu nhân mặt ngoài hoà hợp, kỳ thực mỗi gặp mặt đều âm thầm cạnh tranh.
Các loại khoe khoang, các loại mỉa mai móc gièm pha lẫn .
Bởi vì chuyện Thành Quốc phủ từ hôn và thu một ở rể, nàng đều những mỉa mai nhạo, mất mặt và buồn bực.
Vốn định hôm nay để tiểu tử thúi giúp nàng hả giận, ngờ tiểu tử thúi vậy mà cho nàng leo cây, thực sự chán ghét mà.
Chờ khỏi bệnh, cho mặt!
Tống Như Nguyệt tức giận suy nghĩ, thở dài một , đành lắc lắc bờ mông, eo thon nhỏ nhắn sảnh đãi khách, mặt lập tức lộ nụ xán lạn.
Dưới ánh đèn, tư thái nở nang thướt tha, gương mặt kiều nộn xinh , vẫn như cũ là một mỹ thiếu phụ phong hoa tuyệt đại tuổi trẻ mỹ mạo. Mấy quý phụ nhân đang uống chuyện trời đất trong sảnh đãi khách thấy nàng đến, bên trong ánh mắt đều là hâm mộ ghen ghét, lập tức như hoa lên, hàn huyên vài câu thâm tình.
Sau đó một phu nhân âm dương quái khí :
- Như Nguyệt, mấy bài thơ thật là con rể tú tài ở rể của ngươi sáng tác? Ta lão gia nhà , thơ cũng tú tài bình thường thể , ngươi cũng đừng gạt chúng ?
Lại một phu nhân như :
- Là thật là giả, đêm nay chẳng sẽ . Như Nguyệt, hôm nay mang theo chất nữ Thanh Chiếu nhà tới, nàng vinh dự là tài nữ đầu tiên của Mạc Thành, bậc cân quắc thua đấng mày râu, thi từ đều giỏi. Đêm nay chúng sẽ tài năng của tài tử ở rể trong miệng ngươi tới là như thế nào.
Những khác cũng đều ồn ào phụ họa.