Hai tiến tiểu viện.
Lạc Ngọc ở trong tiểu viện một lát, kinh ngạc :
- Thanh Chu, một ngươi ở đây ?
Không đợi Lạc Thanh Chu trả lời, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, giận tái mặt :
- Tuy ngươi đến ở rể, nhưng thế nào cũng là công tử Thành Quốc phủ , Tần gia cũng quá xem thường khác.
Lạc Thanh Chu ở một bên, yên lặng gì.
Lạc Ngọc căm giận phòng, thoáng qua, , hỏi:
- Ngươi và Tần gia đại tiểu thư còn cùng phòng ?
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu :
- Cùng .
Vừa lời , rõ ràng thấy con ngươi đối phương co rụt , hai mắt chút híp híp.
- Đã cùng phòng ?
Lạc Ngọc cau mày, vẫn như cũ trầm mặt :
- Nếu như cùng phòng, vì ở cùng một chỗ với ngươi? Quả thật khinh quá đáng!
Lạc Thanh Chu lời trong lòng của : Trong phòng cũng vật dụng của nữ nhân, quả nhiên ở cùng một chỗ... Tần gia tiểu thư như thiên tiên, thể nguyện ý cùng phòng với ? Chỉ sợ tiểu tử thích sĩ diện, cố ý như thế .
- Thanh Chu, mang nhị ca tìm nàng, nhị ca giúp ngươi một chút. Mặc dù nơi khác loại quy củ , nhưng ngươi dù cũng là công tử Thành Quốc phủ, nhị ca cũng thể trơ mắt ngươi ở chỗ khinh thường!
Mặt mũi Lạc Ngọc tràn đầy tức giận.
Lạc Thanh Chu , một mặt bình tĩnh :
- Ta quen.
Lạc Ngọc nhíu nhíu mày :
- Cái gì quen thuộc? Nam tử hán đại trượng phu, thể loại lời ủ rũ ! Nếu ngươi là bình thường thì cũng thôi , ngươi là của Lạc Ngọc ! Không ai thể khinh thường ngươi! Đi, mang nhị ca tìm nàng.
Nói xong, kéo tiểu viện.
Lạc Thanh Chu theo ngoài, thấy tiếng lòng của : Ta quả nhiên còn cơ hội! Tiểu tử như thế nào xứng với như , xách giày cho cũng xứng... Hôm đó thấy một , hồn khiên mộng nhiễu, gặp nàng một , tạm thời cắt đứt phần tương tư , chuyên tâm chuẩn kiểm tra. Đợi đến thời điểm thi Long Hổ học viện, tự nhiên gió gió, mưa mưa! Về phần tiểu tử ... Mẫu tự nhiên sẽ thu thập , cần ô uế tay của .
- Thanh Chu, ngươi dẫn đường, cần sợ hãi, nhị ca sẽ chủ cho ngươi.
Thần sắc Lạc Ngọc uy nghiêm, bộ dáng lòng đầy căm phẫn.
Chỗ sâu trong mắt Lạc Thanh Chu lộ một đạo hàn mang, lóe lên liền biến mất.
Hắn ở phía , mang theo vị Thành Quốc phủ Nhị công tử tới nơi Tần gia đại tiểu thư ở.
Hắn rõ, vị Tần đại tiểu thư đồng ý, ai cũng đừng nghĩ .
Mà vị Tần gia đại tiểu thư căn bản sẽ đồng ý.
Hai mau tới đến cửa đình viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuong-tu-nha-ta-khong-thich-hop/77.html.]
Cửa sân đóng chặt.
Dưới bóng cửa , một đạo ảnh mặc váy dài xanh nhạt lạnh lẽo đấy.
Hai tay ôm ngực, trong n.g.ự.c ôm kiếm, lạnh như băng tuyết.
Bộ dáng bao giờ đổi.
Nàng gọi Hạ Thiền, nhất kiếm phong hầu Hạ Thiền.
Lạc Thanh Chu dừng bước.
Lạc Ngọc cũng ngừng bước chân.
Hắn chằm chằm thiếu nữ cửa , đầu :
- Thanh Chu...
Lạc Thanh Chu :
- Nhị công tử, dám qua, một ngươi qua là .
Lạc Ngọc im lặng.
Giữa sân đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Ai cũng gì thêm.
Ánh nắng tươi sáng, chỉ âm thanh của gió thổi qua.
Giằng co mấy phút, Lạc Ngọc đột nhiên lấy dũng khí, tiến lên một bước, chắp tay với thiếu nữ như bóng ma lạnh lẽo :
- Cô nương, là Lạc Ngọc của Thành Quốc phủ, tới là xin Tần cô nương chuyện xảy trong phủ. Không cô nương thể thông báo một tiếng, để tại hạ gặp Tần cô nương một , ở trước mặt với nàng một tiếng?
Hạ Thiền ở cửa , hai con ngươi lạnh như băng chằm chằm , một lời, nhúc nhích.
Lạc Ngọc chờ đợi trong chốc lát, đang mở miệng nữa, đột nhiên thấy thiếu nữ từ n.g.ự.c để xuống, kiếm trong n.g.ự.c cũng để xuống hai tay, cầm ở trong tay.
Cặp con ngươi của nàng vốn lạnh lẽo, đột nhiên trở nên càng thêm lạnh lẽo thấu xương.
Như một thanh kiếm rút khỏi vỏ.
Rất kỳ quái.
Cơn gió lúc đầu đang thổi qua từ đầu cành đến bên tai đột nhiên ngừng .
- Thanh Chu, thời gian, về Thành Quốc phủ dạo chơi. Hôm nay nhị ca đến đây, là trốn phụ đại nhân cùng mẫu đại nhân, lúc , cũng nên trở về tu luyện. Ngươi cũng cần đưa tiễn, ở trong phòng sách cho , tranh thủ sang năm thi Hương cao trung. Đến lúc đó chúng dùng rượu chúc mừng, chẳng sung sướng?
Nói xong, Lạc Ngọc vỗ vỗ bờ vai của , thiếu nữ cửa một chút, thần sắc bình tĩnh rời khỏi.
Chu quản gia theo cách đó xa lập tức lên, tự tiễn khỏi phủ.
Lạc Thanh Chu cũng đang rời khỏi, cửa sân đang đóng đột nhiên "Kẹt kẹt" một tiếng từ trong mở .
Chờ ngẩng đầu , thiếu nữ lạnh lẽo còn ở cửa biến mất thấy.
Chillllllll girl !
Đồng thời, trong cửa truyền đến tiếng thanh thúy mà tức giận của Bách Linh:
- Cô gia, mau phạt!