Lạc Thanh Chu đưa lưng về phía ảnh tuyệt mỹ , xem thiếu nữ mặt, dừng một chút, đột nhiên :
- Bách Linh cô nương, nếu như đại tiểu thư nguyện ý hôn nhân , thật hiện tại thể ly hôn, cũng ý kiến.
Bách Linh sững sờ, trong mắt lộ một tia kinh ngạc, chằm chằm chỉ chốc lát, lắc đầu :
- Cô gia, mới chỉ là nếu như, ngươi nên nghĩ nhiều. Như bây giờ , về phát sinh cái gì, là chuyện về . Ta đêm nay cho cô gia những chuyện , chỉ là hi vọng cô gia sớm chút chuẩn trong lòng, lún quá sâu.
Lập tức nàng :
- Nếu cô gia yêu thích nữ tử khác, cũng thể thoải mái cho chúng .
Ánh mắt Lạc Thanh Chu lấp lóe, :
- Ta đích xác có nữ tử yêu mến.
Thần sắc Bách Linh động:
- Là ai?
Lạc Thanh Chu chằm chằm tròng mắt của nàng :
- Nữ hài đêm đó động phòng với , nữ hài về chuẩn một tháng sẽ cùng phòng một với . Bách Linh cô nương, thích nàng , thể đưa nàng cho ?
Câu để bộ đình viện đột nhiên yên tĩnh im ắng.
Sau một lúc lâu, Bách Linh :
- Cô gia, ngươi quả nhiên vẫn rơi lưới tình. Cũng đúng thôi, nữ hài xinh giống như tiểu thư nhà , nam nhân gặp yêu thích, huống chi, cùng ngươi bái đường thành kết phu thê. Bất quá... Ta cũng , thể tiểu thư nhà , thích ở một , mà tiểu thư nhà hiện tại là của cô gia ?
Lạc Thanh Chu một mực tròng mắt của nàng, nhưng tiếng lòng khác nàng.
Lại an tĩnh một lát.
Hắn chắp tay :
- Không chuyện gì khác, về .
Bờ môi Bách Linh chút nhúc nhích, tựa hồ điều gì, cuối cùng cũng miệng.
- Cô gia ngủ sớm một chút, sáng mai còn cùng tiểu thư kính cho phu nhân.
Bách Linh chớp mắt, khẽ.
Lạc Thanh Chu gật nhẹ đầu, chắp tay hướng ảnh nhúc nhích bàn đá, cáo từ ngoài.
Trong tiểu viện an tĩnh .
Hồi lâu , ánh mắt Bách Linh đầy phức tạp khẽ:
- Tiểu thư, chút tàn nhẫn ?
Lập tức thấp giọng thì thào:
- Cô gia ....
Không đáp .
Cuối cùng nàng thở dài một tiếng nhỏ bé thể :
- Đáng tiếc, chung quy là của hai thế giới...
Lạc Thanh Chu trở tiểu viện.
Tâm tình vốn nên nặng nề, suy nghĩ lung tung, nhưng trong lòng đột nhiên giống như tháo xuống một vật nặng, lập tức cảm thấy dễ dàng nhiều.
Từ khi Lạc gia ở rể, đến bây giờ, trong lòng của phát sinh một loạt biến hóa.
Từ lúc mới bắt đầu bàng hoàng, thấp thỏm, đến khi thành thấy tân nương niềm vui ngoài ý cùng chờ mong, đến về bình tĩnh cùng thoải mái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuong-tu-nha-ta-khong-thich-hop/61.html.]
Cuối cùng, đến bây giờ triệt để buông xuống.
Suy nghĩ một chút, tràng hôn sự tựa như nhân sinh.
Ngắn ngủi hơn hai mươi ngày, kinh lịch ngọt bùi cay đắng, đến cùng là yên tĩnh và thản nhiên.
Rất thú vui của cuộc sống.
Đối với mà , đoạn thời gian trải qua cũng quá lúng túng.
Vốn bất kỳ tình cảm gì với nàng .
Bây giờ ở Tần phủ ăn mặc, mỹ thiếu nữ bồi tiếp, thể chuyện thích, còn cái gì lòng đây?
Không quan trọng.
Cho dù về nàng bỏ, cũng quan trọng.
Có lẽ thể sống càng đặc sắc.
Hắn Tiểu Điệp là đủ .
Hai chủ tớ cùng lên giường, chui trong chăn, mỗi ngủ ở một đầu.
Lạc Thanh Chu ôm thiếu nữ yếu đuối nhu thuận trong lòng, hôn một cái lên trán của nàng, khẽ:
- Tiểu Điệp, về vĩnh viễn bồi tiếp công tử, ?
Tiểu Điệp dịu dàng ngoan ngoãn dán bộ n.g.ự.c của , khuôn mặt đỏ lên híp con ngươi, mặt mũi tràn đầy hạnh phúc:
- Ừm, nô tỳ mãi mãi là của công tử... Công tử ở nơi nào, nô tỳ sẽ ở chỗ đó, c.h.ế.t cũng tách .
- Chân ?
- A?
Chillllllll girl !
- Lấy chân , bản công tử cầm ngủ.
Ánh trăng như nước, chiếu phòng từ song cửa sổ.
Gương đồng đặt ở bàn sách, một mặt điêu khắc mặt trăng hướng lên, đang hấp thu ánh trăng chiếu tới, chậm rãi nổi lên sương mù.
Cùng lúc đó.
Phía trong lương đình một tòa đình viện khác.
Ánh trăng thanh lãnh, một bóng như tuyết trắng ở chỗ đó, nhúc nhích.
Bên cạnh là thiếu nữ băng lãnh ôm kiếm giống như u linh âm thầm ở một bên, tĩnh một tiếng động.
Mà một thiếu nữ khác thì bên cạnh đạo ảnh tuyết trắng, chút nhíu đôi mi thanh tú, thấp giọng thì thào:
- Không linh dịch nơi đó, tiểu thư chung quy khó tiến một bước...
Sáng sớm, ánh nắng tươi sáng.
Lạc Thanh Chu tỉnh , Tiểu Điệp đang ở trong tiểu viện một bên phơi quần áo, một bên nhẹ giọng ngâm nga bài hát.
Tâm tình tệ.
Lạc Thanh Chu nghĩ đến tối hôm qua hai ôm lời tâm tình, khỏi mỉm .
Lại nghĩ tới mấy lời hôm qua Bách Linh với , trong lòng bình tĩnh lay động.
Rời giường mặc quần áo, thu hoạch chất lỏng.
Tiểu Điệp ở ngoài cửa sổ động tĩnh, vội vàng tiến đến phục thị.