Bước khỏi khách sảnh.
Ngoài trời gió lạnh thấu xương, tuyết vẫn rơi nặng hạt như cũ.
Lạc Thanh Chu nghĩ đến những điều trong tiếng lòng , tâm sự nặng nề.
Mẫu quả nhiên là Đại phu nhân hại c.h.ế.t, hung thủ còn nhị nhi tử Lạc Ngọc của bà .
Mà bọn họ còn tay với .
Đã chiếm cứ cỗ thể , dung hợp xác và ký ức của đối phương, thì mối thù , đương nhiên chính là của .
hiện giờ, đối với mà , báo thù vẫn là chuyện xa vời vời vợi.
Về phần hôn sự ...
Làm tiểu bạch kiểm ăn bám, ngửa chờ c.h.ế.t, chẳng là chuyện kiếp hằng tha thiết mơ ước ?
Huống chi, căn bản thể phản kháng.
Dựa phận và thực lực của bây giờ, đừng phản kháng, chính là chỉ giãy giụa một chút, cũng tư cách đó.
Nếu dám cứng miệng một chút thôi, vị phụ thể sẽ một bàn tay chụp c.h.ế.t . Ở thời đại , cãi lời trưởng bối chính là tội đại bất kính. Ngỗ nghịch phụ , thì dù đ.á.n.h c.h.ế.t cũng đáng đời.
Còn về chuyện chạy trốn, thì càng đừng nên suy nghĩ tới. Trừ phi chán sống.
Ở cái thành , Lạc gia dù thể một tay che trời, nhưng thế lực cường đại, chí ít thể xếp ba hàng đầu. Mà là một thư sinh yếu đuối, còn thể chạy trốn chỗ nào?
Chạy khỏi thành? Dựa theo ký ức, ngoài thành là rừng hắc mộc yêu thú ẩn hiện.
Cho nên, đường nào để trốn.
Bây giờ chỉ một con đường thể .
Trước hết thuận theo, thành thành thật thật ở rể Tần phủ, đó sẽ tính tiếp.
Sớm một chút rời khỏi nơi , cũng coi như rời khỏi hang cọp .
Nếu như còn dám ăn vạ chịu , vị Đại phu nhân tâm ngoan thủ lạt tuyệt đối sẽ nữa hạ độc thủ với .
Còn về chuyện ở rể, chỉ thể một bước tính một bước.
Chí ít ở rể tạm thời còn thể giữ mạng nhỏ.
“Giữ núi xanh, sợ củi đốt.”
Chỉ còn sống, mới hy vọng.
“Công tử, Lão gia và Đại phu nhân gì với ? Là cho kết hôn ?”
Trên đường trở về, Tiểu Điệp kịp chờ đợi hỏi, gương mặt non nớt tràn đầy hưng phấn.
Lạc Thanh Chu thoáng qua nàng, đành lòng khiến nàng khổ sở, gật đầu :
“Ừm, kết hôn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuong-tu-nha-ta-khong-thich-hop/4.html.]
“Oa, quá ! Công tử, là tiểu thư nhà nào ?”
Tiểu Điệp vui mừng nhảy cẫng lên.
Lạc Thanh Chu đắng chát một tiếng, đáp:
“Tần gia.”
Trong lòng thầm : một kẻ ngốc, thường chảy nước miếng, đại tiểu tiện bậy bạ .
Chillllllll girl !
Hai chuyện tiểu viện rách nát.
Tiểu Điệp vô cùng vui vẻ và kích động, bên cạnh ríu ríu rít ngừng, mặt tràn đầy ước mơ về cuộc sống .
“Công tử, sẽ mang theo nô tỳ cùng ngoài ở chứ?”
Nàng đột nhiên nhớ điều gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy khẩn trương.
Lạc Thanh Chu xuống chậu than, ngọn lửa le lói đang cháy, gật đầu:
“Đương nhiên sẽ mang ngươi theo.”
Hắn thầm nghĩ: Không nha đầu đến lúc cái gọi là ‘ ngoài ở’ thực là đến ở rể nhà , trâu ngựa cho Đại tiểu thư đần độn nhà , thì tâm tình sẽ như thế nào? Haiz, cực khổ thật.
Hơn nữa, tại tiếng lòng của Nhị phu nhân đó , mà đó thấy nữa?
Hắn cẩn thận hồi tưởng cảnh tượng .
“Công tử thật , nô tỳ nhất định sẽ chăm sóc công tử thật , hầu hạ phu nhân thật . Nô tỳ nhiều việc đó, giặt y phục xếp chăn, bưng đổ nước, bóp lưng chải đầu...”
Mặt Tiểu Điệp tràn đầy vui vẻ, ánh mắt hưng phấn .
Có thể thoát khỏi cái nơi đáng sợ , đối với tiểu nha đầu mà , hẳn là cũng xem như thoát khỏi hang cọp .
Lạc Thanh Chu nín thở, kỹ cặp mắt đen nhánh linh động của nàng. Đột nhiên, tiếng lòng nàng đang líu lo:
“Nô tỳ sẽ thị tẩm cho công tử nữa... Đêm nay ấm chăn cho công tử, thể lười. Còn thị tẩm cho công tử nữa? Dù đó Phu nhân cũng từng , nô tỳ là nha đầu thông phòng của công tử. Công tử lớn như , còn từng chạm qua nữ hài tử. Đến lúc thành động phòng sẽ trò . Lúc Tôn bà bà mua về, đều dạy những thứ . May mắn Nhị công tử khi dễ, hừ, mới thèm , vẫn là công tử nhà nhất...”
Tiểu nha đầu trong lòng líu lo ngừng, hề dừng .
Lạc Thanh Chu đang định tiếp tục lắng , đột nhiên cảm thấy trong đầu truyền đến từng trận đau nhói, giống như kim châm, lập tức tỉnh ngộ.
Loại lén tiếng lòng khác thể sẽ tiêu hao tinh thần lực cực lớn.
Hắn lập tức dừng , ánh mắt rời khỏi mặt tiểu nha đầu, tuyết đang rơi trong viện.
Sắc trời dần tối.
Trong phòng ánh sáng, nến, cũng phương thức giải trí nào khác, bởi khi cơm nước xong đều sẽ lên giường sớm. Dù trong chăn cũng ấm áp hơn một chút.
“Công tử, bưng cơm cho .”
Hai chủ tớ mỗi ngày chỉ hai bữa cơm, đều là lấy ở chỗ bếp ăn dành cho nha hầu.