Ngoài cửa sổ vang lên tiếng Tiểu Điệp thúc giục.
Lạc Thanh Chu bình cảm xúc, ngoài.
Trên bàn đá tiểu viện, bày biện bốn món ăn một chén canh.
Có thịt rau xanh, vô cùng phong phú.
Mặt Tiểu Điệp tràn đầy vui vẻ :
- Công tử, đây là Bách Linh tỷ tỷ cho đưa tới, chúng ở Thành Quốc phủ, từng ăn qua cơm ngon như .
Lạc Thanh Chu tiếp nhận bát đũa, nàng :
- Các nàng trở về ?
Tiểu Điệp lắc đầu, :
- Chưa , chắc việc gì.
Lạc Thanh Chu suy nghĩ :
- Hẳn là chỗ mẫu nàng. Tiểu Điệp, ngươi xuống ăn , mặc kệ họ.
Tiểu Điệp liền vội vàng lắc đầu :
- Nô tỳ thể , công tử, ăn , chờ ăn xong nô tỳ ăn.
Lạc Thanh Chu dừng một chút, nhẹ gật đầu, kiên trì nữa.
Nơi Thành Quốc phủ, cũng tiểu viện ai tới của .
Chủ tớ khác, quy củ sâm nghiêm.
Nếu để cho khác thấy hai bọn họ ăn cơm chung, chỉ núi trong núi nọ, còn sẽ Tiểu Điệp biết lớn nhỏ, gia giáo.
Sau đều sẽ ghét bỏ Tiểu Điệp, thậm chí nh.ụ.c m.ạ khi dễ nàng.
Hai mới đến, nhất định giữ quy củ cho .
Lạc Thanh Chu thêm gì nữa, cúi đầu ăn cơm.
Có lẽ là buổi sáng tu luyện, nên khẩu vị hôm nay , ăn hai bát cơm.
Chờ cơm nước xong, về phòng, tiếp tục tu luyện.
Tiểu Điệp cơm nước xong, thu dọn đồ đạc, tiểu viện, gài cửa .
Lạc Thanh Chu nhắm mắt tĩnh tâm, nhanh tiến trạng thái tu luyện.
Thời gian trôi qua nhanh.
Tựa hồ thời gian trong nháy mắt, mặt trời yên lặng rơi xuống chân trời.
Lạc Thanh Chu lên.
Đẩy cửa sổ, ngoài.
Tà dương rám hồng, là hoàng hôn.
Nghĩ đến đêm nay cùng phòng với thiếu nữ như tiên , tâm yên tĩnh khi tu luyện, lập tức gợn lên từng cơn sóng.
Hắn rất chờ mong.
Hoàng hôn buông xuống, núi xa như vẽ.
Lạc Thanh Chu ven hồ trong viện "Nguyệt Dạ Thính Vũ", gió hồ thổi lạnh buốt, ngắm núi xanh thấp thoáng ngoài thành.
Tâm như sóng biếc, gợn sóng dập dờn.
Lầu các trong hồ, lá xanh xen kẽ nụ hoa thấp thoáng làn nước, ánh nắng chiều tô điểm, càng thêm lộng lẫy.
Đáng tiếc mỹ cảnh như thơ như họa , chỉ một thưởng thức.
Ven hồ buộc hai chiếc thuyền nhỏ, nhẹ nhàng lắc lư theo sóng gợn lăn tăn.
Nghĩ đến bóng hình xinh thướt tha đầu thuyền sáng hôm nay, cảnh mờ ảo đó, giống như ngăn cách một thế hệ.
Bất tri bất giác, trời chiều lặng yên khuất núi.
Màn đêm buông xuống.
Che mất cảnh , trời tối .
Lạc Thanh Chu lấy tinh thần, trở về tiểu viện.
Thấy Tiểu Điệp đang vội vàng ở hoa viên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuong-tu-nha-ta-khong-thich-hop/25.html.]
Tiểu Điệp vội vàng :
- Công tử, Bách Linh tỷ tỷ tới, đang chờ trong phòng.
Lạc Thanh Chu mắt sáng lên, hỏi:
- Chỉ một nàng?
Tiểu Điệp nhẹ gật đầu.
Lạc Thanh Chu nhíu nhíu mày , tăng tốc, về tới tiểu viện.
Ánh trăng dâng lên đầu cành.
Dưới ánh trăng soi rọi, Bách Linh mặc một váy màu hồng, thanh tú động lòng cửa sổ tân phòng, mỉm mà .
- Cô gia trở về.
Nàng thản nhiên chào hỏi.
Dưới ánh trăng hai lúm đồng tiền tự nhiên, như bông hoa ướt sương ở góc tường, xinh đáng yêu.
Lạc Thanh Chu nàng một chút, phòng.
Bách Linh xoay , chút áy náy :
- Cô gia, cần chờ tiểu thư, tiểu thư đêm nay sẽ về. Tiểu thư chỗ ở riêng, cũng sẽ ở cùng cô gia. mà. Mỗi tháng cô gia một cơ hội cùng phòng với tiểu thư.
Lạc Thanh Chu đường trở về, thật đoán một chút, nhưng bây giờ nàng chính miệng , vẫn chút mất mát.
- Tại ?
Yên lặng một lát, hỏi.
Bách Linh nhún nhún vai, trả lời.
Trong phòng rơi yên lặng.
Một lúc lâu .
Hắn khẽ:
- Được, .
Hắn tiếp tục hỏi nhiều.
Lúc đầu ở rể Tần phủ, chuẩn chịu nhục nhã.
Như , hơn dự liệu của .
Hắn nên yêu cầu xa vời quá nhiều.
Đối phương là như thiên tiên, mỗi ngày cùng loại phận như cùng giường chung gối, sinh sống một mái nhà chứ?
Hắn hẳn nên tự .
Bách Linh áy náy :
- Cô gia, đừng trách tiểu thư, tiểu thư thể lắm, quen ở một , cũng ý kiến gì với cô gia.
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, bình tĩnh mà :
- Vậy ngươi chăm sóc nàng cho .
Bách Linh ánh mắt lấp lóe, chằm chằm mặt một lát, đột nhiên :
- cô gia, nếu như thực sự nhịn , thể để Tiểu Điệp thị tẩm. Chắc tiểu thư , cũng sẽ trách tội.
Vừa lời , Tiểu Điệp bên cạnh lập tức hổ cúi đầu.
Lạc Thanh Chu yên lặng, gì.
Bách Linh thoáng qua vải trải giường đỏ tươi hôm qua mới trải, khẽ mỉm :
- Cô gia, nghỉ ngơi sớm một chút. Hảo hảo ở nơi sách, gì cần, để Tiểu Điệp tìm . Phải , hai ngày tạm thời đừng ngoài, chờ ngày gặp mặt tiểu thư mới thể ngoài, đây là quy củ.
Nói xong, nàng liền cáo lui, ngoài.
Tiểu Điệp theo ngoài, thấy nàng tiểu viện, đang đóng cửa, Bách Linh đột nhiên đầu nàng :
- Tiểu Điệp, hầu hạ cô gia cho , cô gia thể cốt yếu, nhớ kỹ tiết chế.
Nói xong, liền rời khỏi.
Thân ảnh xinh nhanh liền biến mất trong màn đêm.
Chillllllll girl !
Tiểu Điệp ở cửa run một hồi, đỏ mặt đóng cửa, phòng.