Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp - 124

Cập nhật lúc: 2025-11-18 03:52:25
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cửa sân mở rộng.

Trên cửa đột nhiên một bảng hiệu, bảng hiệu xinh bốn chữ lớn: Linh Thiền Nguyệt cung.

Phía còn một hàng chữ nhỏ: Người rảnh rỗi chớ tiến , tiến chớ trách chân gãy.

- Linh Thiền Nguyệt cung?

Lạc Thanh Chu khỏi mỉm .

Cái xem chính là thủ bút của Bách Linh.

Bất quá tên ngược chút ý cảnh, trong Nguyệt cung, ba tiên tử.

Một ngốc, một lạnh, còn một... Hoa.

Thích hái hoa, hoa văn cũng thật nhiều.

Trong nội viện yên tĩnh.

Không âm thanh, cũng .

Lạc Thanh Chu thẳng , xe nhẹ đường quen từ đường nhỏ bên cạnh phòng ốc tới hậu hoa viên.

Dù cho bên ngoài gió lạnh lạnh thấu xương, bông tuyết bồng bềnh.

Nguyệt cung tiên t.ử một bộ áo trắng vẫn như cũ an tĩnh trong lương đình bên hồ nước, thần sắc thanh lãnh mà xem sách.

Bách Linh một bộ phấn váy, cầm trong tay một đóa hoa, dáng mảnh mai như ngọc ở trong lương đình, hoạt bát nháy mắt cho , mặt mang một mạng che mặt màu hồng, che khuất miệng mũi.

Càng che càng lộ ?

Lạc Thanh Chu híp híp con ngươi, tới, dừng bên ngoài đình nghỉ mát, đón gió tuyết, cúi đầu cung kính :

- Đại tiểu thư.

Nguyệt cung tiên t.ử một bộ áo trắng ngẩng đầu một chút, khẽ gật đầu, tính là đáp , thần sắc bình thản hờ hững, giống như cũng nhận .

Lạc Thanh Chu thẳng , lập tức rời khỏi, mà là thiếu nữ màu hồng bên cạnh nàng :

- Bách Linh cô nương, hôm nay đeo mạng che mặt?

Bách Linh thở dài một :

- Cô gia, tối hôm qua ngủ ngon, ngã bệnh, ho khan, sợ lây cho tiểu thư cùng cô gia.

Nói xong, giả vờ giả vịt, hư giả ho khan vài tiếng.

Lạc Thanh Chu về phía cổ của nàng.

Chillllllll girl !

Cổ áo dựng thẳng lên, mang theo lông tơ màu tuyết trắng, lúc che khuất nơi đó.

- Cô gia chằm chằm ? Người thẹn thùng.

Bách Linh nhăn nhó thể một chút, vẻ ngượng ngùng.

Nàng mặc trang phục như , rõ ràng chính là chột .

Trong lòng Lạc Thanh Chu sáng tỏ, cho nên cũng lạnh lùng và câu nệ đó, chắp tay :

- Bách Linh cô nương, thể đơn độc với tiền viện một chuyến , mấy lời nghĩ với cô nương.

Bách Linh lập tức che lấy gương mặt xinh , ngượng ngùng :

- Cô gia... Người chuyện riêng với ... Cô gia nếu lời , cứ ở ngay mặt tiểu thư, tiểu thư.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuong-tu-nha-ta-khong-thich-hop/124.html.]

Lạc Thanh Chu chằm chằm tròng mắt của nàng, suy tư một chút, ánh mắt khẽ động, liếc mắt hai phía, hỏi:

- Hạ Thiền cô nương hôm nay ở đây ?

Bách Linh lập tức uốn éo thể trở về, mân mê miệng nhỏ, sâu kín :

- Cô gia đổi ? Người đáp ứng cô gia, cô gia liền tìm Thiền Thiền?

Lạc Thanh Chu quanh trái một chút, thấp giọng :

- Bách Linh cô nương, thật chuyện với ngươi là liên quan tới Hạ Thiền cô nương, ngươi thể theo ngoài một chuyến ?

- Liên quan tới Thiền Thiền?

Bách Linh sững sờ, hai con ngươi lập tức sáng lên:

- Cô gia tiên thể tiết lộ một chút ? Liên quan tới Thiền Thiền chuyện gì?

Lạc Thanh Chu chắp tay :

- Bách Linh cô nương , cáo từ.

Nói xong, còn lưu , trực tiếp rời khỏi.

Bách Linh lập tức gấp gáp, vội vàng khua tay gọi:

- Cô gia, chờ một chút! Ta !

Nói đuổi theo vườn hoa.

Lạc Thanh Chu cũng phía , mà ở ngoài cửa chờ nàng.

Bách Linh hưng phấn đuổi theo:

- Cô gia, liên quan tới chuyện gì của Thiền Thiền? Hiện tại thể cho ?

- Được .

Lạc Thanh Chu nàng một cái, đột nhiên bổ nhào nàng, ôm lấy eo nhỏ của nàng, giống như đêm động phòng ôm nàng xoay tròn một vòng, trực tiếp thô lỗ đè nàng lên vách tường bên cạnh, dán chặt thể của nàng, đe dọa nàng.

- A!

Bách Linh la thất thanh, hoa dung thất sắc, hai tay ôm ngực:

- Cô... Cô gia, gì?

Lạc Thanh Chu chằm chằm tròng mắt của nàng, một tay nắm vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của nàng, một tay rời khỏi bên tai của nàng, chậm rãi lấy xuống mạng che mặt mặt nàng, thấp giọng :

- Đừng sợ, để xem...

Nói lấy xuống bộ mạng che mặt mặt nàng.

Trên miệng nhỏ phấn nộn ướt át quả nhiên xuất hiện vết tích cắn.

- Cô... Cô gia, đừng... Đừng như , ... Người thẹn thùng...

Bách Linh c.ắ.n môi, lông mi rung động nhè nhẹ, một mặt kinh sợ ngượng ngùng, nhưng gương mặt xinh phấn nộn đỏ.

Lạc Thanh Chu ở cách gần chằm chằm nàng, ánh mắt phức tạp.

Bách Linh hổ mà :

- Cô gia, ngươi... Ngươi rốt cuộc gì? Là khinh bạc ? Người sẽ hô to, nếu ngươi ... Ô...

Đột nhiên, nàng mở to hai mắt, miệng im bặt mà dừng.

Loading...