Cao Viễn rũ mắt xuống, hai bên thái dương đều là mồ hôi: “Thần...thần điều tra... Thần...thần xem chiêm tinh...”
Hoàng đế nổi cơn thịnh nộ cắt ngang lời ông: “Ngươi là tế tửu! Ngươi là Quốc tử giám chứ là Khâm thiên giám! Ban đêm ngươi còn rảnh xem chiêm tinh?! Trẫm cho ngươi hồi kinh là để ngươi bảo vệ xã tắc chứ để ngươi thông báo chuyện giật gân, nhiễu loạn quân tâm!”
“Bệ hạ...”
Hoàng đế bỗng nhiên híp mắt: “Hay là... ngươi với Hung Nô cấu kết với , những sự tình cũng là do chúng cho ngươi ? Trẫm nhớ, tiểu chất tôn của ngươi, dường như nửa dòng m.á.u của Hung Nô!”
“Bệ hạ!” Cao Viễn chấn động, ông ngẩng đầu lên.
Hoàng đế phủi tay áo, thần sắc lạnh băng : “Người tới, đem Cao Viễn giải đại lao, chờ xử lý!”
...
Trong lao lạnh như băng, Cao Viễn mộng.
Ông mơ thấy đang tường thành Thông Châu, tuyết bay trắng xóa đầy trời.
Bỗng một con khoái mã chạy nhanh đến.
Nó chở thêm một .
Người cõng nhiều mũi tên, dường như trọng thương, đang hấp hối ghé lưng ngựa, phảng phất như thể té xuống bất cứ lúc nào.
Đợi đến lúc đến gần thì Cao Viễn mới rõ, là cõng mũi tên, mà là b.ắ.n trúng nhiều mũi tên, cả như một con nhím, bình thường thương như sớm mất mạng, là chấp niệm gì mà thể chống đỡ đến tận bây giờ.
Hắn đưa một bức mật thư đến, cũng là quân tình quan trọng nhất.
thể tận mắt thấy thành Thông Châu cứu.
Cao Viễn tự tay khép đôi mắt dần mất ánh sáng đó, lấy xuống thiết bài đeo cổ , lau vết m.á.u khô thì thấy—
Thiên phu trưởng, Du Thiệu Thanh.
Uyển Uyển: Không quan tâm, cha nhất định sống! Hừ!
Sự tình thể là tai bay vạ gió, Du Phong trách Du Uyển, mà ngược tự trách bản , nếu như mua bánh hành thì lúc Du Uyển giam đại lao vẫn đồng hành.
Một cô nương gia, đột nhiên một đám quan sai bắt đến địa phương , ít nhiều gì cũng sẽ sợ hãi a?
khi Du Phong qua hướng Du Uyển thì phát hiện nha đầu hề chút biểu hiện nào của việc sống sót tai nạn... hơn nửa còn mang theo nụ nhạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuong-tu-la-than-y/chuong-86.html.]
Chuyện cũng chuyện vui sướng gì, là tù đến ngốc luôn chứ?
“A Uyển, A Uyển.” Du Phong thấp thỏm gọi hai tiếng, mới đưa Du Uyển đang trong trạng thái hư về.
Xe ngựa lắc lư lắc lư, ngọn đèn dầu chớp tắt chớp tắt.
Tâm tình Du Uyển tệ mà đầu với một tiếng: “Đại ca, chuyện gì ?”
“Lời là hỏi mới đúng, ở trong đại lao chịu ủy khuất gì ?” Du Phong hỏi.
Du Uyển lắc đầu: “Không a.”
Xác thực , của phủ Thiếu Chủ đến kịp lúc, ca ca của Nhan Như Ngọc còn kịp thẩm vấn nàng thì cứu khỏi đại lao.
Đương nhiên nàng rõ Du Phong đang lo lắng cái gì, bản lộ bộ dạng vui vẻ chút nào là trải qua tai ương trong lao ngục.
Nàng là đang nghĩ đến ba tiểu gia hỏa, mềm mại ngọt ngào, thực sự là khiến yêu thích.
Du Phong vốn truy cứu đến cùng nhưng bỗng nhiên nhớ tới chuyện khác, nghiêm mặt : “A Uyển, chỗ vải của chúng ? Không còn ở Kinh Triệu phủ chứ? Vậy bây giờ thừa dịp khỏi Kinh thành, chúng tới đó lấy về! Người thả, lẽ vải cũng thả!”
“Vải...” Du Uyển đảo tròng mắt, vuốt vuốt nếp uốn của ống tay áo, “Không ở Kinh Triệu phủ .”
“Vậy ở ?”
“Phủ Thiếu Chủ.”
Du Uyển bước lên xe ngựa nên cũng hành động phía của Vạn thúc, thấy nhưng nghĩa là nàng đoán , Kinh Triệu Doãn mặt Yến Cửu Triêu lớn cũng dám , nàng là Yến thiếu chủ mang , tất nhiên ông sẽ dám giữ đồ của nàng, vải đó tám phần là đang ở phủ Thiếu Chủ.
“Vậy mang ?” Du Phong nhức đầu , “Không lẽ quên đó chứ?”
Dĩ nhiên nàng quên, vốn nàng đang định hỏi thì trong đầu xuất hiện hình ảnh của ba tiểu bánh bao , lời đến miệng nàng cũng nuốt xuống.
Du Uyển : “Không , ngày khác tới cầm về cũng .”
Du Phong lộ vẻ u oán giống Du Tùng: “Lại phủ Thiếu Chủ a...”
....
Một bên khác, chủ tớ Yến Cửu Triêu cũng đang đến chuyện vải vóc .
Vạn thúc là bắt đầu câu chuyện.
Vạn thúc sớm nhớ đến việc trả vải , hôm đó ở Bạch phủ gặp bé nhà quê đó ngờ là của Du cô nương, đến cũng là duyên phận, một đụng hai, hai đụng ba đều gặp Du cô nương hoặc bên cạnh.