Đại bá không trả lời mà hỏi ngược lại: “Có dư nước sốt không? Cho tôi mượn dùng một chút!”
Đỗ nương tử liếc mắt với hạ nhân, hạ nhân liền đi vào phòng bếp ôm nửa bình nước sốt còn lại tới.
Đại bá không nói hai lời, ôm bình nước sốt đi vào phòng bếp của mình.
Du Uyển thấy ông cầm một cái bình lạ, hỏi: “Muốn nấu nữa ạ?”
Đại bá nói: “Để ta tự mình làm.”
Du Uyển với Du Phong trao đổi ánh mắt, lần lượt đi ra ngoài.
Đỗ nương tử cũng đoán được ông sẽ đi tới phòng bếp, còn tưởng làm đồ ăn gì phức tạp, nhưng không ngờ chỉ là một bát mì sợi nhạt nhẽo, không dùng dầu thực vật đắt đỏ, mà chỉ dùng mỡ heo, cùng với trứng luộc, vài miếng hành lá, một muỗng nước dùng, chính là toàn bộ gia vị của bát mì này.
Mùi kho của Đỗ nương tử mang theo cỗ mùi nồng đậm, nhưng trái ngược với nó thì bát mì này lại thơm nhẹ nhàng, cảm giác không còn cao cấp như món kho, mà giống như lúc đi ngang qua một nhà dân nào đó, lơ đãng nghe được mùi thơm này.
Đỗ nương tử bỗng nhiên nhớ tới cái bếp lò bóng nhẫy ở thôn của nàng, đã hơn mười năm rồi nàng chưa quay về đó.
Đại bá đặt chén mì sợi trước mặt nàng.
Đỗ nương tử ngửi thấy mùi hành lá và mỡ heo như xông vào mũi, từ lúc rời khỏi thôn quê của mình, nàng chưa bao giờ ăn lại món này: “Ngươi có biết nước sốt của sư phụ ta đáng giá bao nhiêu tiền không? Ngươi lại dám làm ra món ăn như vậy?”
“Ăn đi.” Đại bá đưa đũa cho nàng ta.
Đỗ nương tử nhíu mày, nàng cũng không làm khó ông mà gắp một đũa lên nếm.
Nhưng mì vừa vào miệng thì toàn thân nàng liền cứng lại.
Các Ngự trù cũng đồng loạt nhìn về phía nàng, chỉ thấy Đỗ nương tử vừa nãy không coi ai ra gì, lúc này lại bưng một tô mì sợi, mắt đỏ hết lên.
Mọi người đều sợ ngây người.
Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, Đỗ nương tử nói: “Là...”
Đại bá hít sâu một hơi, thay nàng nói ra: “Là nhớ mong.”
Bảo Thần Trù nhớ nhi tử bị mất tích, nỗi nhớ mong buồn bực vì thê tử mất, lúc này ông mới làm ra loại nước sốt này, ông không làm nước sốt này vì những thịnh yến phồn hoa, mà chỉ là một nhà bình thường không thể bình thường hơn.
Đỗ nương tử thần sắc lạnh xuống, chuyện nàng để ý nhất chính là thân thế của mình, vì muốn thoát khỏi nó mà nàng đã đoạn tuyệt cả quá khứ của mình, trong nội tâm nàng chỉ có khát vọng, không có lo lắng.
Một người không còn gì vướng mắc, không đoán được những cơ khổ của Bảo Thần Trù.
Đại bá cũng không nói gì, cũng không đỏ mặt tía tai đi tranh chấp một cái kết quả, hắn khom người với các Ngự trù, cầm lấy quải trượng, khập khễnh đi ra ngoài.
Rõ ràng là bóng lưng của người bị tật, nhưng rơi vào trong mắt các Ngư trù lại cao lớn vĩ đại như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuong-tu-la-than-y/chuong-247.html.]
“Chờ chút.”
Trương ngự trù gọi ông lại.
Đại bá dừng bước chân, động tác xoay người hơi khập khiễng.
TRương ngự trù nói: “Ngươi làm món ăn trước đó gọi là gì?”
Đại bá cười cười: “A Uyển nhà ta nói, là luosifen.” (là bún ốc đó!)
Phòng của các Ngự trù ngồi cách đại đường một gian sương phòng, đám người xem náo nhiệt bên ngoài thấy Đỗ nương tử thần sắc không cam lòng vọt vào, sau đó lại thấy Du đầu bếp bị các Ngự trù gọi vào.
Về sau Du đầu bếp lại quay về phòng bếp làm một món khác.
Nhìn tới, có lẽ là các Ngự trù đã d.a.o động, kêu ông ta phải làm sao bộc lộ tài năng thật sự.
Loại tình huống này thường là thất bại.
Đám người ở ngoài đứng xem kịch vui.
Không bao lâu sau, Du đầu bếp đi ra, trên mặt không hề mang theo sự mừng rỡ chiến thắng, mọi người đoán có lẽ đã thua!
Nhưng sau khi ông đi ra, thì sau lưng truyền đến tiếng khóc kiềm nén của một nữ nhân.
Đám người lại một phen sững sờ.
Tình huống này là như thế nào?
Nhan Như Ngọc lòng nóng như lửa đốt đi xuống, nói với Lệ Chi: “Ngươi đi xem kết quả như thế nào? Vì sao Đỗ nương tử còn ở bên trong?”
“Dạ.” Lệ Chi đáp ứng ngay, đang muốn tiến lên tìm hiểu thực hư, thì thấy Đỗ nương tử đẩy cửa đi ra.
Hốc mắt nàng vẫn còn hồng hồng, đáy mắt vẫn còn vương nước mắt.
Ai cũng há mồm mà nhìn nàng.
“Ta thua.” Nàng nói.
Đại đường đột nhiên yên tĩnh, Nhan Như Ngọc biến sắc nói: “Đỗ nương tử.”
Đỗ nương tử nhìn về hướng đại bá rời đi, thành kính khom người, đây là sự khẳng định cùng kính trọng xuất phát từ nội tâm đối với một vị đại sư.
Nhan Như Ngọc bất khả tư nghị nói: “Đỗ nương tử ngươi có biết mình đang làm gì không?”
Ngự trù tuyên bố nàng thua không đáng sợ, đáng sợ là tự nhận thua, kể từ đó, Nhan Như Ngọc nàng muốn thay đổi cục diện cũng không có khả năng!