Du gia đương nhiên có nước sốt đặc biệt, vẫn là đại bá tự mình làm, mùi vị đó thì khỏi phải nói.
Nhưng bất quá nguyên liệu Du Uyển nói không phải là nước sốt đặc biệt.
Du Uyển lấy ra một cái bình.
Bạch Đường không kịp chờ mở cái bình ra, một mùi thối so với đậu hũ thối còn đáng sợ hơn, cả phòng đều bị choáng vì mùi thối!
...
Hôm nay là vòng thi cuối cùng, nhất định sẽ được chú ý, người sáng tạo ra năm món ăn chiêu bài của Thiên Hương lâu sẽ đối đầu với Đỗ nương tử, Uy Viễn tửu điếm không có danh tiếng gì mà vẫn có thể tiến vào vòng này càng khiến người ta thêm tò mò, chỉ là chuyện ăn cắp thực đơn vẫn chưa chìm, nên mọi người càng chú ý tới Đỗ nương tử và Du đầu bếp hơn.
“Đỗ nương tử nhất định sẽ thắng.” Ở hành lang có người nói chuyện.
“Làm sao ngươi biết nàng sẽ thắng? Không phải nước sốt hoa hồng của nàng đã bị đổ hết rồi sao?” Người tiếp chuyện là Bạch Đường, nàng không hề khách khí đáp lại.
Một nam nhân trung niên hiểu rõ tình hình nói: “Tiểu cô nương, có lẽ cô không biết rồi, Đỗ nương tử xuất đòn sát thủ, vật kia so với nước sốt hoa hồng còn tốt hơn nghìn lần!”
Bạch Đường khinh thường xùy một tiếng: “Tốt hơn nghìn lần? Có nói láo cũng không cần đồn thổi lên như vậy?”
Nam nhân trung niên kia cũng không tức giận, cảm khái nói: “Là nước sốt Bảo Thần Trù tự tay điều chế, nghe nói đã ủ được mấy chục năm rồi, Đỗ nương tử có nhắm mắt nấu thì cũng không thể nào thua được.”
“...” Bạch Đường sặc nước miếng, bởi vì ngay cả nàng, lúc này cũng cho rằng Du gia không thắng nổi rồi.
...
Vòng này mỗi vị đầu bếp tự làm món ăn sở trường của mình, lúc nấu họ có thể sử dụng nguyên liệu mình mang theo, nhưng cũng có một số nguyên liệu bị cấm, như bò trâu...
Ba vị đầu bếp đi ra bếp lò của mình, bởi vì được an bày phòng bếp độc lập nên khách nhân không thấy được họ làm món gì, ai cũng cào tâm cào phổi đoán họ nấu món gì?
“Ngửi thấy không? Thơm quá a!”
Một vị khách nhân ở lầu hai nói.
Một lão giả hít mũi một cái: “Ta đây sống nhiều năm như vậy cũng chưa từng nghe thấy mùi thơm như vậy!”
“Là một mùi kho.” Một đầu bếp bị thua ở vòng trước nói.
Lão giả kinh ngạc: “Chẳng lẽ là món của Đỗ nương tử? Nàng ta thực sự dùng nước sốt của Bảo Thần Trù?”
Mùi kho này khiến người hửi thèm nhỏ dãi, thật không biết món ăn sẽ mỹ vị đến bực nào.
Cô lỗ~
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuong-tu-la-than-y/chuong-244.html.]
Bụng mọi người bắt đầu kêu vang.
Toàn bộ Thiên Hương lâu đều bị mùi kho này xâm chiếm tâm trí, mấy vị Ngự trù cũng không kịp chờ.
Uy Viễn tửu điếm cũng nấu ra một món cực thơm, nhưng không bằng mùi kho kia.
Phòng bếp của Thiên Hương lâu được canh giữ, nên đám người bên ngoài không nhìn được bên trong đang nấu món gì.
Rất nhanh món thứ nhất được trình lên, là một dĩa thịt vịt chiên giòn, lớp da bóng loáng, khiến người nhìn muốn chảy nước miếng, lớp da vịt được chiên giòn, thịt bên trong lại mềm mại không bị khô, cắn một miếng là cảm nhận được độ giòn rụm của da, cùng với độ mềm của thịt vịt.
Cảm giác phong phú này tràn vào trong khoang miệng, ngay cả thần tiên cũng phải mê muội.
Thời gian dùng để chiên thịt vịt vô cùng quan trọng, nhiều một chút sẽ làm lớp thịt bên trong bị khô, ít thì thịt sẽ sống, hơn nữa cái quyết định trình độ của món vịt chiên này chính là nước chấm a.
Nước chấm phải ngon thì mới kéo dài được dư vị.
Hơn nữa, món vịt chiên này còn được bôi thêm một lớp mật ong bên ngoài, có vị ngọt thanh hợp với lớp da giòn, hơn nữa lớp mật ong hơi thấm vào thịt vịt khiến cảm giác tươi non càng thêm rõ ràng.
“Thật khó gặp.”
Bốn vị Ngự trù cho đánh giá cực cao.
Phần thứ hai được trình lên là món thịt giò kho truyền thống, màu sắc bóng loáng, đập vào mặt là mùi kho nức mũi.
Là một món kho, khác hoàn toàn với thịt vịt chiên giòn, phần da của chân giò cho cảm giác dai dai giòn giòn, những chi tiết nhỏ nhất trong món này đều được chau chuốt đến cực hạn, thịt được hầm mềm nhừ, khi gắp lên sẽ kéo theo một lớp nước sốt như keo, óng ánh trong suốt, chất thịt cũng vô cùng tươi mới, gắp một đũa bỏ vào miệng như muốn thăng thiên.
Không ngấy, không ngán, trước thơm sau cay, nhưng cay lại không khô.
“Xem ra là đã dùng nước sốt được ủ.” Một Ngự trù nói.
Đồng bạn của ông nói: “Nghe nói là nước sốt do vị trong truyền thuyết ủ.”
“Đúng không?” Ngự trù này lộ ra thần sắc nghi hoặc.
Có thể một đường đi đến vòng này, trù nghệ quả thật bất phàm, các Ngự trù mong chờ món ăn thứ ba.
Món ăn thứ ba được che thật kín, khi bưng lên tiểu nhị phải dùng khăn che mũi kín mít.
Các Ngự trù cổ quái nhìn tên tiểu nhị, thầm nghĩ bộ chúng ta có bệnh truyền nhiễm hả? Hay là ngươi có bệnh?
Tiểu nhị đặt cái khay lên bàn, hít sâu một hơi, thấy c.h.ế.t không sờn mà mở cái nắp ra.
Các Ngự trù... Ngự trù bị hun đến ngã chổng vó, đùng đùng mà rớt xuống ghế!