Tiểu Thiết Đản buông thìa và bát xuống: “ láo! cũng ăn trộm!”
Hai nha động tĩnh liền nơm nớp lo sợ chạy tới.
Nhan phu nhân hung hăng trừng hai : “Chiếu cố tiểu công tử kiểu gì đây? Đây là thấy, thấy, tiểu công tử lừa bắt cóc cũng ! Còn mau dẫn tiểu công tử ?”
Hai nha với mấy tên hộ vệ vội vàng ôm tiểu công tử phòng nhỏ.
Nhan phu nhân chỉ huy mấy tên tiểu nhị: “Mấy các ngươi, mau bắt tên ăn trộm cho !”
Tiểu Thiết Đản nhấc chân chạy, Nhan phu nhân đẩy một cái, Tiểu Thiết Đản lập tức đẩy té dập môi.
Mấy tên tiểu nhị tiến lên bắt Tiểu Thiết Đản.
“Dừng !” Du Tùng chạy .
“Nhị ca!” Tiểu Thiết Đản lên, nhào trong n.g.ự.c Du Tùng.
Du Tùng cả giận : “Dám oan uổng trộm đồ?”
Nhan phu nhân hừ lạnh : “Không trộm thì chạy chi?”
Du Tùng lạnh lùng : “Các ngươi nhiều như mà bắt nạt một đứa bé, còn cho nó chạy?”
Tiểu Lục tử ở ngoài chờ thấy hai , cảm thấy gì đó đúng liền chạy tới, thấy khuyên Du Tùng một chút, tiến lên thương lượng với chưởng quỹ của tửu điếm một phen, ước chừng phận của Tần gia, chưởng quỹ mới gật gật đầu, qua chỗ Nhan phu nhân nhỏ bên tai bà vài câu.
Nhan phu nhân khinh thường hừ một tiếng, rời .
Du Tùng cắn răng: “Cứ như thế? Ăn h.i.ế.p còn tính sổ ?”
“Du tiểu bớt giận, đây là cửa hàng lấy danh nghĩa của phủ Tướng quân, chúng đắc tội nổi.” Tiểu Lục tử khuyên nhủ, đó mang Du Tùng về xe ngựa.
Khượng thị thấy miệng nhi tử thương, nâng cằm hỏi: “Làm như ?”
...
Bị mấy a miêu a cẩu đụng , Nhan phu nhân cũng còn tâm tình dạo, kêu nha và hộ vệ ôm mấy tiểu công tử lên xe ngựa, còn bà phòng nhỏ y phục, cũng tranh thủ thời gian lên xe ngựa.
Nào vén rèm lên, còn kịp thì lưng một cánh tay duỗi tới, bắt lấy tóc bà , dùng sức kéo một cái, lôi bà từ xe ngựa xuống.
Bà rớt xuống đất ‘bẹp’ một tiếng, miệng mồm cũng cà xuống đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuong-tu-la-than-y/chuong-238.html.]
“Ô hô! Là ai...”
Bà gào lên, đầu xem ai mà to gan như , dám ban ngày ban mặt tập kích nữ quyến của phủ Tướng Quân, nào bà còn kịp xem rõ bộ dáng của đối phương, bàn tay túm bà xuống xe ngựa bắt lấy cổ áo.
Giống như kéo bao tải, kéo bà thẳng một đường ngõ nhỏ.
Nhan phu nhân dọa đến hoa dung thất sắc!
“Ngươi là ai? Ngươi gì?”
“Ngươi buông tay! Buông tay cho bản phu nhân ? Ta gọi !”
“Ta là chủ mẫu của phủ Tướng Quân!”
Mặc Nhan phu nhân uy h.i.ế.p như thế nào, bàn tay trắng nõn cũng hề dừng , kéo bà sâu bên trong ngõ nhỏ.
Nhan phu nhân thật sự dọa cho phát sợ, cứng rắn sợ ngang ngược, ngang ngược sợ liều mạng, bà phận của phủ Tướng Quân, nhưng đối phương vẫn thờ ơ, đây khác gì kẻ liều mạng?
“Có chuyện gì thì hãy rõ ràng! Ngươi bao nhiêu bạc sẽ cho ngươi hết!”
Vẫn hề lay động.
Nhan phu nhân cắn răng một cái, xuất đòn sát thủ: “Ngươi nữ nhi của là ai ? Nữ nhi của là vị hôn thê của Yến thiếu chủ! Ta là nhạc mẫu tương lai của Yến thiếu chủ!”
Cuối cùng lưng cũng phản ứng, Nhan phu nhân cảm thấy bước chân của đối phương ngừng , da m.ô.n.g của bà mài hỏng, bà chỉ cảm thấy phần m.ô.n.g nóng rát.
Bà cho rằng thành công chấn nhiếp đối phương, can đảm cũng tăng lên: “Còn mau bỏ cái tay bẩn thỉu của ngươi ! Nếu phủ Thiếu Chủ sẽ bỏ qua cho ngươi!”
Cái tay buông bà .
một giây , cái tay kéo bà dậy, đè đầu bà ép vách tường.
...
Gió thổi phất phơ.
Khương thị bệnh tật bước khỏi ngõ nhỏ, cầm một cái khăn lụa mỏng, giống như Tây Thi đặt tay lên n.g.ự.c ho khan.
Người qua đường thấy bà cũng nhịn mà nhường cho bà một con đường, sợ cẩn thận sẽ đụng ngã bà .
Khương thị tới chiếc xe ngựa đặt bên đường , vén rèm xe, ôm ba tiểu gia hỏa gầy gò xuống.
Tiểu Khương thị hắc hóa: Mang về nhà thôi! Hà hà!