“Có, ở hầm băng.” Tiểu nhị bận bịu chân không chạm đất, chỉ có thể chỉ đường cho Du Uyển, “Đi thẳng về phía trước, sau khi ra khỏi cửa thì thấy hoa viên, rẽ phải, xuyên qua hành lang gấp khúc là tới.”
“Đa tạ.” Du Uyển nói cám ơn, cầm theo ấm trà đi tới chỗ hầm băng.
Một bên khác, Nhan Như Ngọc đi xuống lầu để hít thở không khí, nàng bị mấy tiểu tử kia nháo mệt muốn chết, một khắc cũng không muốn đợi trong phòng.
Đang đi dạo trong vườn thì nhìn thấy Du Uyển đang đi về phía cửa sau, nhưng chỉ thấy bóng lưng của Du Uyển, nàng không biết mình có nhận nhầm người không, gọi tên tiểu nhị vừa nói chuyện với Du Uyển: “Ngươi qua đây.”
Tiểu nhị thấy nàng mặc quần áo bất phàm, không dám thất lễ, lập tức dừng việc trong tay lại đi qua: “Cô nương có gì phân phó?”
Nhan Như Ngọc quan sát bóng lưng của Du Uyển: “Kia là ai?”
Tiểu nhị trả lời: “Là người đi theo một đầu bếp tới đây thi đấu, cụ thể là ai thì tôi không rõ, để tôi đi hỏi giúp ngài.”
Nhan Như Ngọc nhàn nhạt ừ một tiếng.
Tiểu nhị đi qua chỗ đồng bạn thăm dò một phen, sau đó quay lại bẩm báo: “Là một cô nương họ Du, là trợ thủ của đầu bếp Túy Tiên cư.”
Họ Du? Như vậy chính là nàng ta?
Con ngươi Nhan Như Ngọc lướt qua một tia chán ghét: “Uổng cho các ngươi lấy danh tiếng trù thần để thi đấu, vậy mà a miêu a cẩu nào cũng có thể tham gia.”
“Ách...” Tiểu nhị sửng sốt.
Nhan Như Ngọc vốn xuống lầu giải sầu, lại càng khiến tâm thêm phiền: “Được rồi, ngươi lui ra đi.”
“Dạ.”
“Tiểu thư.” Thiếp thân nha hoàn của nàng tiến lên, “Cái con nhỏ thôn cô kia thật không biết tốt xấu, ba phen bốn bận cứ đối đầu với tiểu thư, không bằng nhân cơ hội này cho ả ta một bài học!”
“Một bài học như thế nào?” Nhan Như Ngọc nói.
Nha hoàn hừ lạnh: “Không phải nàng ta đến tham gia thi đấu sao? Tùy tiện tìm người động tay động chân chỗ nguyên liệu nấu ăn của nàng ta, như vậy có thể khiến nàng ta thi rớt, loại sự tình này cũng không cần tự tiểu thư ra tay, chỉ việc ông chủ Thiên Hương lâu với tiểu thư có quen biết, chắc chắn sẽ tình nguyện thay tiểu thư giải quyết cái đinh trong mắt này.”
“Ai nói nàng ta là cái đinh trong mắt ta?” Nhan Như Ngọc lạnh lùng nhìn qua nha hoàn.
Nha hoàn cảm thấy cái ót lạnh lạnh, cúi đầu nói: “Nô tỳ lỡ lời, tiểu thư khoan dung độ lượng, làm sao phải so đo với một thôn cô.”
Nhan Như Ngọc nhéo nhéo cái khăn tay: “Biết rõ thì tốt.”
Nha hoàn cũng không dám lắm mồm nữa.
Nhan Như Ngọc cảm thấy ngột ngạt khó thở, ngay cả thấy người cũng khiến tâm thêm phiền: “Ngươi lui ra đi, không cần đi theo.”
“Dạ.” Nha hoàn sợ hãi lui xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuong-tu-la-than-y/chuong-227.html.]
Nhan Như Ngọc bực bội đi về hướng hoa viên, lúc đi ngang qua một gian sương phòng, lơ đãng nghe được động tĩnh bên trong.
“Là cái tên Du đầu bếp kia sao?”
Du?
Nhan Như Ngọc dừng chân lại.
“Chính là hắn! Chuyện này khiến dư luận xôn xao khắp Kinh Thành, năm món ăn chiêu bài của Dương đại trù là ăn cắp từ ông ta, cũng chỉ có chúng ta mới đến nên không biết gì!”
“Nói như vậy, Mãn Giang lâu chúng ta liền không có cơ hội?”
“Giang đại trù tay nghề thì đúng là tốt, nhưng đối đầu với ba người họ... cơ hồ không có phần thắng!”
“Làm sao bây giờ? Ngày đầu tiên đã thua trận, quay về Thanh Hà quán sẽ cười c.h.ế.t chúng ta!”
“Ta có biện pháp, mấy người tới đây...”
Mãn Giang lâu vốn là sòng bạc, sau này không biết sao lại hoàn lương, nhưng thói hư tật xấu thấm sâu trong xương cốt không thể nào thay đổi, lại thủ đoạn hạ lưu này có thể nói là làm dễ như trở bàn tay.
Nhan Như Ngọc âm thầm lắng nghe.
Đám người này cũng không phải là người ngu, biết rõ đại bá chân bị thương có một nữ phó bếp, bây giờ đại bá đang ở trong phòng, có Du Tùng bảo vệ, như vậy chỉ có mỗi Du Uyển đang ở bên ngoài lập tức trở thành mục tiêu của chúng.
Du thị a Du thị, đây cũng không phải là ta hại ngươi, là chính ngươi tự chuốc lấy phiền toái.
Nhan Như Ngọc đỡ trâm ngọc trên tóc, bất động thanh sắc lên lầu.
...
Thiên Hương lâu có thể xem như là đại tửu lâu lớn nhất ở Kinh Thành, hầm băng cũng được thiết kế tinh tế xa hoa, thế mà lại dùng Dạ Minh Châu loại lớn để chiếu sáng dưới hầm băng.
Du Uyển mang thùng sắt đi xuống bậc thang.
Hầm băng u ám, hàn khí bức người.
Bên trong có mấy khối băng rất lớn, cũng may có sẵn công cụ, Du Uyển buông thùng sắt xuống, cầm búa với cây đục băng bắt đầu đục.
Đục chưa được hai cái, bỗng cửa hầm ‘bành’ một tiếng đóng lại!
Tia sáng dưới hầm yếu đi, hàn khí cũng tăng lên.
Du Uyển cổ quái nhíu mày, mượn ánh sáng yếu ớt của Dạ Minh Châu để bước lên bậc thang, đẩy đẩy cửa hầm liền phát hiện cửa đã bị khóa từ bên ngoài.
Ai lại thất đức vậy chứ?