Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nuôi Vợ Từ Bé - 41

Cập nhật lúc: 2024-11-21 17:50:06
Lượt xem: 5

Dục Lăng hướng ánh mắt xuống phía dưới nơi hàng trăm vị khách đang dõi theo họ, đôi ngươi như đang tìm kiếm ai đó. Bất giác, khóe môi nhếch lên một nụ cười khổ, cao giọng nói.

 

‘’Hoắc Dịch Thành, tôi muốn mời anh lên đây.’’

 

Hết thảy sự ngỡ ngàng của biết bao người đổ dồn lên con người ẩn trong bóng tối ấy. Lời nói của Dục Lăng không khỏi làm cô sửng sốt, ánh mắt run sợ nhìn về phía Hoắc Dịch Thành. Không ai có thể biết được đây là anh đang làm ra điều gì, bao gồm cả Hoắc Dịch Thành, khi được gọi tên cũng có chút chấn động. Hoắc Dịch Thành tiến vào lễ đường, rất nhanh con người đĩnh đạt, kiều mị ấy đã thu hút vô số ánh nhìn của các tiểu thư danh giá.

 

Khi cả ba người đều tụ họp trên sân khấu, Dục Lăng vẫn giữ nụ cười ấy nhưng lại biết bao phần thống khổ, anh dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô, giọng nói trầm lắng vô cùng.

 

‘’Sở Du, hãy ở bên người mình thật sự yêu. Đây mới chính là gia đình của em.’’

 

Sở Du ngỡ ngàng đến tột cùng, đáy mắt sớm đã ngấn lệ, nắm c.h.ặ.t t.a.y anh mà run rẩy.

 

‘’Anh…vậy là sao chứ.’’

 

Nói rồi, Dục Lăng đưa bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt vào lòng bàn tay Hoắc Dịch Thành. Mọi sự bi thương giống như đang bào mòn mọi tế bào cùng trái tim anh, Dục Lăng gắng gượng không để bản thân trở nên yếu mềm. Lại nhìn Hoắc Dịch Thành, đôi ngươi như có chút biến đổi mà trở nên sắc bén.

 

‘’Phải đối xử với cô ấy thật tốt. Nếu như tôi biết được cô ấy phải chịu thêm bất kì tủi nhục nào, dù có xuống địa ngục tôi cũng sẽ khiến anh phải trả giá.’’

 

Hoắc Dịch Thành như hiểu ra mục đích của anh, trong lòng cũng dần trở nên cảm kích, lại vừa cảm phục tình yêu của anh, ngữ khí cương quyết, đanh thép vô cùng.

 

‘’Yên tâm, tôi sẽ dùng cả đời này để bù đắp cho Du nhi.’’

 

Nghe được lời này, Dục Lăng như an tâm phần nào, kìm nén giọt nước mắt vào trong, cười một cách thanh thản mà bước xuống lễ đường. Thân thể đơn độc ấy chứng kiến Hoắc Dịch Thành và Sở Du tay trong tay giữa một lễ đường rợp hoa, lòng như mất đi mọi cảm giác đau đớn, có lẽ sự đau khổ này đã quá lớn, lớn đến mức không còn chút cảm giác nào. Dục Lăng cười rạng rỡ nhưng gương mặt lại bi thương đến cùng cực, đột nhiên anh nói lớn.

 

‘’Sở Du, anh đã dùng trái tim của mình để đổi lấy nụ cười tuyệt đẹp của em sau này. Phải sống thật tốt đấy!’’

 

Không kịp để Sở Du có phản ứng, Dục Lăng liền lập tức rời khỏi đó, một giọt nước mắt đã không kìm được mà rơi xuống. Sự sững sờ của tất cả khách khứa bên trong càng thêm dữ dội, ai nấy đều xúc động mà cảm phục Dục Lăng. Sở Du lúc này đây, một sự day dứt tột cùng, anh yêu cô như vậy mà đến cùng lại khiến anh đau khổ tự tay trao lại người mình yêu đến với người đàn ông khác. Hoắc Dịch Thành khẽ ôm lấy đôi vao gầy guộc đang run rẩy của cô, giọng ôn nhu dỗ dành.

 

‘’Cậu ấy đã lựa chọn như vậy, em nên tôn trọng quyết định đấy.’’

Mập

 

Sở Du cố kìm sự xúc động của bản thân, bình ổn lại tâm trạng. Sau đó, Cha sứ lại tiếp tục cho buổi hôn lễ đặc biệt này, âm thanh trang nghiêm ấy lại vang lên.

 

” Anh Hoắc Dịch Thành có nhận cô Sở Du làm vợ và hứa sẽ giữ lòng chung thủy, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng cô ấy suốt cuộc đời hay không?’’

 

Hoắc Dịch Thành không rời mắt khỏi cô, đáy mắt tràn ngập hạnh phúc cùng cưng chiều, ngữ khí mạch lạc, không chút đắn đo.

 

‘’Con đồng ý!’’

 

Cha sự lại tiếp lời.

 

‘’ Cô Sở Du có nhận anh Hoắc Dịch Thành làm chồng và hứa sẽ giữ lòng chung thủy, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng anh ấy suốt cuộc đời hay không?’’

 

Sở Du tựa như thấy mình đang ở trong giấc mộng vậy, một đám cưới hoàn mỹ, có Hoắc Dịch Thành ở bên, là điều cô chỉ dám nghĩ đến. Vậy mà hiện thực này đây, nó lại xuất hiện quá đột ngột, khiến cô vừa mừng lại vừa chưa dám tin, cô nở nụ cười hạnh phúc, nhẹ nhàng đáp lại.

 

‘’Con đồng ý!’’

 

Hoắc Dịch Thành cười như được mùa, sung sướng,hưng phấn mà bế Sở Du lên, hô to trước tiếng vỗ tay rợp trời.

 

‘’Anh yêu em, Sở Du!’’

 

Hết thảy mọi người đều chúc mừng cho tình yêu đầy sóng gió của họ. Dục phu nhân cũng vui mừng không kém, mặc dù con trai bà cuối cùng lại lựa chọn rời đi nhưng tình yêu vốn là như thế, gò ép thì chẳng thể nào có hạnh phúc. Đôi uyên ương này sinh ra đã thuộc về nhau, có đấng chúa trời ban phước lành, nhất định sẽ yên ấm.

 

Sở Du ôm lấy cổ anh, vẫn ra vẻ nũng nịu.

 

‘’Sau này không được bắt nạt em nữa đó.’’

 

‘’Nhất định rồi, Hoắc phu nhân.’’ Hoắc Dịch Thành không chút do dự mà trả lời, hôn thật sâu lên môi cô.

 

Dưới ánh đèn lung linh huyền ảo, con người cao lớn của người đàn ông và bóng hình nhỏ xinh của cô gái, cảm tưởng như chỉ còn lại hai người họ, chủng thủy, lãng mạn…một đời một kiếp!

 

Câu chuyện tình yêu mà chính họ vẽ lên thật bi thương nhưng cũng thật lãng mạn, có khổ đau nhưng hạnh phúc. Chuyện tình cảm đó sẽ mãi tiếp diễn đến đầu bạc răng long!

 

Ái tình trên thế gian muốn kết thúc viên mãn đều không tránh khỏi li biệt rồi tương ngộ . Đó mới chính là hương vị của tình yêu. Mong rằng, sẽ còn có những người sẽ hạnh phúc giống như Hoắc Dịch Thành và Sở Du.

 

------------------------------------------------

 

Sau buổi lễ, một nhà ba người quyết định trở về nước. Trên chiếc máy bay tư nhân. Thiếu Tần vẫn là dáng vẻ người lớn đó mà ngồi một ghế chăm chú với chiếc laptop. Sở Du từ sau chuyện đó, tinh thần vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được, ngây ngẩn một chỗ nhìn ra phía ngoài bầu trời cao rộng.

 

‘’Hoắc phu nhân đang nhìn gì thế?’’

 

Âm thanh dịu dàng lại ôn như vang lên, Hoắc Dịch Thành mang ly trà đặt xuống kế bên cô, cười âu yếm.

 

‘’Không có gì, chỉ là hơi hoài niệm một chút thôi.’’

 

Cô nhìn anh cười ngọt, ngay sau đó liền giống như con mèo mà quấn lấy anh.

 

‘’Bác Á Lan chắc sẽ nhớ em lắm.’’

 

Hoắc Dịch Thành xoa nhẹ đầu cô, nhu tình đáp lại.

 

‘’Cô bé của anh chạy trốn 6 năm, đã đến lúc trở về nhà rồi.’’

 

Hai con người cứ thế mà quấn quýt lấy nhau, hoàn toàn không để ý đến đứa con trai đang ăn ngập cẩu lương, Thiếu Tần nhìn ba mẹ mình, chỉ biết chép miệng mà than.

 

‘’Hai người có thể kìm nén lại một chút được không? Con vẫn còn sống đó.’’

 

Điệu bộ ông cụ non của cậu khiến người làm cha làm mẹ như anh chị đây cũng phải bất đắc dĩ mà nhẫn nhịn. Hoắc Dịch Thành nhìn cậu con trai lạnh lùng này, ngữ khí nhẹ nhàng như dỗ một đứa trẻ.

 

‘’Hoắc Thiếu Tần, con có thể nào cư sử đúng độ tuổi của mình như lúc trước không?’’

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-vo-tu-be/41.html.]

Câu nói là toàn bộ sự khổ tâm của anh dành cho con trai, trước kia, thấy cậu bé lanh lợi đáng yêu, lại ngoan ngoãn hệt như Sở Du lúc nhỏ. Thế nhưng anh hối hận rồi, sau khi hai người kết hôn, cậu thật sự chẳng khác nào bản sao của anh, tối ngày bày ra bộ mặt bất cần đời, chỉ thích đi chọc ngoáy cha mẹ. Hoắc Dịch Thành lúc này đây mới hiểu được phần nào của việc bị đối xử phũ phàng là thế nào.

 

Máy bay tư nhân Hoắc thị cuối cùng cũng hạ cạnh xuống sân bay cách Huyền Lâu bảo không xa. Nơi đây đã chuẩn bị sẵn xe chuyên dụng đón gia đình họ trở về. Sở Du vừa bước xuống liền không ngừng cảm thụ từng làn gió mát mẻ quen thuộc kia, đã rất lâu rồi cô mới có cảm giác thư thái thế này. Đúng là đi đâu cũng khôn bằng chính quê hương của mình.

 

Chiếc ô tô dần lăn bánh tiến về bảo thành, từ xa xa, bóng dáng sừng sững của Huyền Lâu bảo đã lọt vào tầm mắt Sở Du, biết bao nhiêu kí ức về một thuở thiếu thời, toàn bộ đều như hiện hữu trước mắt. Gương mặt hoài niệm ấy của cô đã lọt vào ánh mắt sắc bén của Hoắc Dịch Thành, anh khẽ ôm cô, giọng ấm áp lại mang chút xúc động.

 

‘’Huyền Lâu bảo vẫn luôn chờ ngày em trở về.’’

 

Cô cười nhẹ, dựa vào vai anh, hưởng thụ hương thơm nam tính thân thuộc ấy vây lấy mình. Đây mới chính là cảm giác an toàn mà cô muốn có.

 

Cánh cửa bằng vàng to lớn đã mở sẵn,hai bên đều là những người hầu trong nhà sớm đã đứng sẵn ở đó, ai cũng trong bộ dạng vô cùng háo hức chờ đón. Vừa khi chiếc xe tiến vào bên trong, Á Lan quản gia ở trước nhà chính đã không kìm nổi sự nôn nóng xúc động mà vội ra chào đón. Xe dừng lại tại khu nhà chính, cửa xe vừa mở ra, Hoắc Dịch Thành xuống trước, không quên đỡ Sở Du bước xuống. Cả không gian trang nghiêm ấy chợt vang lên tiếng nói đồng điệu.

 

‘’Cung nghênh Hoắc phu nhân, tiểu thiếu gia trở về!’’

 

Mọi người ai nấy gương mặt đều như nở hoa mà nhìn gia đình họ sum họp. Á Lan quản gia đã già đi nhiều, những nếp nhăn đã xuất hiện nhiều hơn nhưng nét tần tảo, hiền hậu ấy thì không có chút thay đổi gì. Vừa nhìn thấy bà cô liền chạy đến ôm chầm lấy.

 

‘’Bác Á Lan, con nhớ người quá!’’

 

Bà xúc động đến rơi lệ, vỗ nhẹ lên lưng cô mà an ủi.

 

‘’Tôi cũng nhớ tiểu thư lắm…à giờ tiểu thư là phu nhân rồi.’’

 

Tiếng cười nói xen lẫn cả những những lời xúc động nghẹn ngào đã khiến cho khung cảnh nơi Huyền Lâu bảo tưởng chừng như đã lạnh lẽo từ lâu lại trở nên ấm cúng lạ thường. Sự trở về của Sở Du như mang theo ngọn lửa của sự sống, thắp lên tình thương của tòa thành rộng lớn này.

 

Một thân thể nhỏ nhắn lấp ló phía sau người của Hoắc Dịch Thành khiến Á Lan đột nhiên chú ý, bà nhìn kĩ hơn, giọng không khỏi tò mò.

 

‘’Kia có phải là...tiểu thiếu gia không?’’

 

Thiếu Tần nhận thấy có người để ý đến mình liền ngay lập tưc bước ra, gương mặt điển trai nhìn bà mà cúi người.

 

‘’Con là Thiếu Tần, xin chào Á Lan quản gia.’’

 

Á Lan ngay lập tức đỡ lấy cậu, ngữ khí hiền hậu lại cung kính.

 

‘’Sao tôi dám nhận của tiểu thiếu gia, mau đứng lên đi.’’

 

‘’Dù sao cũng là người lớn, con vẫn nên chào hỏi.’’ giọng nói dõng dạc hệt như Hoắc Dịch Thành.

 

Bà không khỏi bật cười, ngắm cậu mãi không thôi.

 

‘’Đúng là con của Hoắc tiên sinh, giống từ gương mặt đến tính cách, chẳng nhầm đi đâu được.’’

 

Mọi người ai cũng bật cười. Sau khi dọn đồ lên, Sở Du cùng Hoắc Dịch Thành bước vào căn phòng thân thuộc của anh. Sở Du nhẹ nhàng rảo bước vào bên trong, khung cảnh vẫn còn đó, từ chiếc giường đến tủ quần áo, ngay cả rèm cửa cũng vẫn y nguyên, kí ức như một lần nữa sống lại trong cô. Chỉ là chiếc ga giường đã thay bằng một màu đỏ rực rỡ mang theo hỉ sự.

 

‘’Mọi thứ đều như cũ cả, từ giờ đây sẽ là phòng của vợ chồng mình.’’

 

Hoắc Dịch Thành âu yếm ôm lấy cô từ phía sau,hơi thở nồng đượm phả vào vành tai nhạy cảm của Sở Du, cô nhíu mày huých nhẹ vào n.g.ự.c anh, giọng cau có.

 

‘’Ai mà biết được anh dẫn bao nhiêu người phụ nữ vào đây rồi.’’

 

Anh vội giật mình, ngay lập tức giơ tay lên thề, vẻ mặt vô tội nhìn cô.

 

‘’Hoắc Dịch Thành tôi xin thề, thủ thân như ngọc, chỉ để dành cho một mình Sở Du phu nhân.’’

 

Sở Du nhìn anh mà không nhịn được cười, giọng hờn dỗi.

 

‘’Vậy mà lần trước truyền thông rầm rộ chuyện anh mỗi ngày thay một cô đó.’’

 

Nhận ra sự ghen tuông của vợ mình, Hoắc Dịch Thành liền vội ôm cô vào lòng mà dỗ dành.

 

‘’Anh xin lỗi mà…chỉ…chỉ là lúc đó…’’

 

Ngập ngừng ấp úng của Hoắc Dịch Thành không những không thể xoa dịu đi sự hờn dỗi của cô mà ngược lại càng thêm gia tăng. Sở Du bực dọc đi đến bên giường mà ngồi mạnh xuống, nhất thời bức ảnh phía dưới gối liền hiện ra, cô tò mò cầm lên xem, đôi ngươi trong veo như có gợn sóng, ánh mắt dần trở nên tức giận mà nhìn anh.

 

‘’Lại là bức ảnh này, đây là tình thân của anh đúng không? 6 năm trước em cũng nhìn thấy tấm ảnh này, thật là quá đáng mà!’’

 

Hoắc Dịch Thành dở khóc dở cười mà đến bên cô vợ bé nhỏ đang ghen tuông kia, giọng nhẹ nhàng.

 

‘’Vợ anh à, đây là mẹ anh, tình nhân nào ở đây?’’

 

‘’Hả??’’ Cô có chút bất ngờ mà nhìn anh, sực nhớ lại chuyện gì đó liền lật lại tấm ảnh mà đưa dòng chữ cho anh.

 

‘’Vậy dòng chữ này là sao?’’

 

Gương mặt nhu tình bỗng có chút biến sắc, bàn tay cầm lấy bức ảnh một cách cẩn trọng, đáy mắt hơi run rẩy. Sở Du khẽ nhìn anh, điệu bộ không giống như đang nói dối, nhất thời nhẹ giọng lại.

 

‘’Rốt cuộc là có chuyện gì?’’

 

‘’Em chuẩn bị đi, anh đưa em và Thiếu Tần đến một nơi.’’

 

Sở Du có chút khó hiểu nhưng rồi vẫn làm theo lời anh nói. Hoắc Dịch Thành đích thân lái xe đưa hai mẹ con đi, Sở Du ngồi ghế phụ nhìn vẻ mặt nghiêm túc ấy mà có chút lo lắng.

 

‘’Anh có thể nói cho em biết là chúng ta đang đi đâu được không?’’

 

Anh nhìn cô đầy dịu dàng.

 

‘’Đến nơi rồi em sẽ biết thôi.’’

 

Sở Du đành kìm nén sự thắc mắc của mình lại mà im lặng chờ đợi, rốt cuộc anh đang muốn nói với cô chuyện gì. Không lẽ nào là liên quan đến chuyện gia đình anh năm xưa?

 

Trước kia, lần đầu đặt chân vào Huyền Lâu bảo, ngoài Á Lan quản gia thì gần như không có thêm ai khác. Cũng chưa từng nghe anh nhắc đến người nhà, đặc biệt là bố mẹ hay người thân. Lúc đó còn nhỏ nên cô cũng chẳng mấy khi thắc mắc, nhưng hiện tại cô là chủ nhân của Huyền Lâu bảo, có những chuyện nhất định phải biết rõ.

Loading...