Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 92: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-21 12:38:41
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Phong Vương

 

Trường An thành.

 

Các gia đình quý tộc, công thần là những tích cực nhất trong việc ăn mừng năm mới, lễ hội.

 

Khi luồng gió đông đầu tiên gào thét từ phương Bắc thổi tới, Trường An thành bắt đầu giăng đèn kết hoa chuẩn đón năm mới.

 

Nhà nhà bắt đầu chuẩn hàng Tết, treo đèn lồng đỏ, dán hoa giấy đỏ lên cửa sổ.

 

Trong cung càng sớm bắt đầu chuẩn cho các lễ kỷ niệm mừng năm mới, nhất định vạn vô nhất thất.

 

Có một ngày tuyết rơi đặc biệt lớn.

 

Ngay ngày tuyết rơi dày đặc đó, trong cung truyền một đạo thánh chỉ:

 

Phong Đại hoàng t.ử Mộ Dung Tề Sở Vương, Nhị hoàng t.ử Mộ Dung Lễ Lương Vương, Tam hoàng t.ử Mộ Dung Đệ Việt Vương.

 

Hoàng thượng phong ba vị hoàng t.ử vương cùng lúc, ban thưởng phủ cho Mộ Dung Lễ và Mộ Dung Đệ, bộ Công đang sửa sang.

 

Đợi sửa sang xong, Mộ Dung Lễ và Mộ Dung Đệ sẽ xuất cung ở phủ.

 

Ba vị hoàng t.ử khi nhận ý chỉ, đều đến Càn Dương Cung tạ ơn.

 

Càn Dương Cung là nơi uy nghiêm và tráng lệ nhất bộ Hoàng thành, bên trong điện gạch ngọc lát nền, rồng vàng quấn cột, khiến bước điện lòng dâng lên ý quỳ lạy.

 

Giữa sự tráng lệ vàng son, Hoàng thượng Mộ Dung Vũ trong bộ long bào năm móng vàng, mày mắt cau giận dữ long ỷ.

 

Trước mắt ngài là ba đứa con bất tài.

 

“Nhi thần bái tạ phụ hoàng.” Dưới mắt lão đại Mộ Dung Tề thâm quầng, sắc mặt phù phiếm mang vẻ say rượu đêm qua, là hoang đường cả một đêm.

 

Thiếu niên mười bốn tuổi thông hiểu chuyện nam nữ, đường đến còn trêu ghẹo vài cung nữ.

 

Mộ Dung Vũ thấy y liền đập bàn giận dữ, và ngài thực sự như :

 

Mèo Dịch Truyện

“Mộ Dung Tề, cái bộ dạng của ngươi thể thống gì!”

 

Mộ Dung Tề câu tai đóng kén , y thành thạo quỳ xuống dập đầu, miệng lớn tiếng hô:

 

“Phụ hoàng, nhi thần sai ! Năm tới nhất định sẽ đổi lầm, phụ kỳ vọng của phụ hoàng mẫu hậu.”

 

Y năm nào cũng , còn thế nào thì là chuyện khác.

 

Khi Mộ Dung Tề đang hô lên, lão nhị Mộ Dung Lễ bên cạnh dùng tay áo che miệng, kìm ngáp, buồn ngủ đến mức sắp nhắm mắt.

 

Mộ Dung Vũ đập mạnh xuống ngự án một cái, trừng mắt giận dữ :

 

“Suốt ngày buồn ngủ, chỉ ngủ, Càn Dương Cung há là nơi ngươi thể lơ đãng ?”

 

Mộ Dung Lễ dụi dụi khóe mắt đang ứa lệ vì buồn ngủ, đó quỳ xuống thỉnh tội:

 

“Phụ hoàng minh xét, nhi thần vì dậy sớm tạ ơn, đêm qua chỉ ngủ đầy sáu canh giờ, vì khó nén cơn buồn ngủ, mong phụ hoàng thứ tội.”

 

Mộ Dung Vũ hít sâu một : “Sáu canh giờ mà còn than ít… Trẫm ngủ ba canh giờ còn tinh thần hơn ngươi!”

 

Khi ánh mắt ngài chuyển sang lão tam Mộ Dung Đệ, thấy Mộ Dung Đệ quỳ xuống, đầu cúi sát đất, như một con rùa rụt cổ mà co ro.

 

Mộ Dung Vũ cái bộ dạng vô dụng liền nổi hỏa:

 

“Trẫm đang huấn thị lão đại và lão nhị, ngươi quỳ gì! Ai cho ngươi quỳ!”

 

Mộ Dung Đệ cúi đầu rụt vai, ấp úng đáp câu nào chỉnh:

 

“Bẩm… bẩm phụ hoàng, nhi… nhi thần thật sự hoảng sợ… liền… liền… quỳ xuống…”

 

Mộ Dung Vũ tiện tay cầm chén ném thẳng Mộ Dung Đệ, chén vỡ tan thành bốn năm mảnh ngay mắt :

 

“Ngẩng đầu lên, chuyện cho rõ ràng với trẫm!”

 

Mộ Dung Vũ tuy lâu thiết với Bùi Thư, nhưng lão Tam dù cũng là cốt nhục của , bất cứ ai thấy con trai chuyện tròn vành rõ chữ như một kẻ nhút nhát đều sẽ tức đến m.á.u dồn lên não.

 

Mộ Dung Đệ bèn ngẩng đầu lên, ánh mắt rụt rè về phía Mộ Dung Vũ.

 

Vừa , Mộ Dung Vũ chỉ thấy càng thêm tức giận.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-92.html.]

Đứa con trai ngũ quan thanh tú tuấn dật, vài phần giống Bùi Thư, nhưng khí chất ngu độn nhu nhược mặt hủy hoại khuôn mặt .

 

Đứa trẻ khi còn nhỏ thông minh hơn , thậm chí từng khiến ngài sinh một hai phần đề phòng và kiêng kỵ, nhưng một sự cố, nó trở nên ngu xuẩn đáng đến mức khiến chán ghét.

 

Dù là đây bây giờ, lão Tam từng khiến ngài hài lòng.

 

“Các ngươi đều đến để chọc tức trẫm!”

 

Mộ Dung Vũ thậm chí từng nghi ngờ hoàng t.ử nhà tráo đổi .

 

Đỗ Như ăn xử sự trang nghiêm cẩn trọng, phụ của nàng là Ngự sử đại phu luôn tuân thủ lễ pháp quy củ, thế mà sinh một đứa con bất quy củ, hoang đường vô độ như .

 

Tần Dung xuất từ gia đình võ tướng, tính cách kiên cường, việc trong cung do nàng xử lý đều chu , thế mà sinh lão Nhị mắc chứng ngủ rũ.

 

Bùi Thư tài sắc vẹn , thông minh dịu dàng, mặt khác luôn đoan trang đại khí, thế mà sinh đứa con trai nhát gan như chuột, ngu độn như heo.

 

“Phụ hoàng thứ tội, nhi thần vô năng.” Ba hoàng t.ử đồng loạt quỳ xuống.

 

Bình thường Mộ Dung Vũ chỉ để mắt đến Thái tử, nếu khác nhắc, ngài cũng chẳng nhớ đến những đứa con .

 

Ngự sử đại phu gần đây tiến cử, rằng "ấu tuần trường lệ, lễ bất khả vi", Đại hoàng t.ử xuất cung, các hoàng t.ử khác cũng nên cùng tuổi xuất cung lập phủ.

 

Nếu , sẽ khiến các hoàng t.ử suy đoán thánh tâm, nếu dễ gây tranh chấp cần thiết, thì bù mất.

 

Mộ Dung Vũ thấy câu chút đạo lý, Thái t.ử lập, các đứa con khác sớm rời cung, đừng nuôi dưỡng những ý nghĩ nên .

 

Hơn nữa lão Nhị và lão Tam đều ngài yêu thích, đưa khỏi cung cũng chẳng gì đáng tiếc.

 

Tuy nhiên, vì các vị hoàng t.ử đều xuất cung, chi bằng ban phong địa theo lệ, dù cũng chỉ là để hưởng bổng lộc, mong đợi họ cai trị.

 

Trừ một ít đích đến phong địa, vương bản triều thể ở kinh thành mà遥领 phong địa.

 

“Các ngươi về .”

 

Mộ Dung Vũ phất tay áo, ba đứa con nữa.

 

Ba hoàng t.ử cũng ý định ở lâu hơn.

 

Mộ Dung Tề khỏi điện liền thẳng ngoài cung, vội vã hát với đám bạn , nghĩ đến việc đến Nghi Phượng Cung thỉnh an Hoàng hậu.

 

Mộ Dung Lễ ngáp một cái, vội vã trở về ngủ bù, căn bản ngủ đủ giấc. Dù phủ xây xong, dọn ngoài là , những chuyện khác cần bận tâm.

 

Phong vương cũng chẳng ảnh hưởng đến giấc ngủ của .

 

Mộ Dung Đệ cũng rụt rè trở về Minh Huệ Cung vắng vẻ.

 

Vẻ mặt bình thường trông vẻ thờ ơ đờ đẫn, nhưng hôm nay mang theo một chút u sầu thể che giấu.

 

Hắn cuối cùng cũng sẽ rời cung, hơn nữa chỉ rời , mới cơ hội thoát khỏi cuộc sống khắp nơi đều khác khống chế .

 

thật sự rời , vẫn nỡ mẫu phi.

 

Mộ Dung Đệ rũ mắt trở về Minh Huệ Cung, đến mặt Bùi Thư:

 

“Mẫu phi, hài nhi nỡ mẫu phi.”

 

Bùi Thư đang bên cửa sổ, vẽ một con chim Sơ Cửu đang nhảy lên tường.

 

Nàng đặt bút xuống, ngón tay thon dài vuốt ve lông mày của con trai:

 

“Đệ nhi, mẫu phi cũng nỡ con, nhưng con . Con , mẫu t.ử chúng mới thể thoải mái những việc .”

 

Mắt Mộ Dung Đệ đỏ, tháng mới mười hai tuổi, thực cũng chỉ là một đứa trẻ non nớt.

 

một đứa trẻ non nớt, rằng, trong cung là nơi gần với cái c.h.ế.t.

 

Giấy gói lửa, dù giả vờ giỏi đến mấy, lẽ đến một ngày nào đó cũng sẽ lộ sơ hở mà phát hiện.

 

Mộ Dung Đệ hít hít mũi, ngẩng đôi mắt giống là Bùi Lăng Vân lên:

 

“Mẫu phi, phong con Việt Vương, phong địa ở Lĩnh Nam, con nếu Lĩnh Nam, nghi ngờ ?”

 

Bùi Thư xoa đầu con trai:

 

“Con nếu Lĩnh Nam, nhất định sẽ nghi ngờ. nếu chủ động phái con , sẽ nghi ngờ con.”

 

 

Loading...