Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 420: --- if tuyến - Không được nhúc nhích
Cập nhật lúc: 2025-11-21 13:52:22
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bùi Lăng Vân cảm thấy căn bản thể nào giao tiếp với đám sơn phỉ .
Thế nhưng đang nắm đao, y cũng .
Bùi Lăng Vân bảo sơn phỉ xe ngựa của tìm văn thư cáo , giải thích mất cả nửa ngày.
Bọn sơn phỉ bán tín bán nghi văn thư, đ.á.n.h giá Bùi Lăng Vân một lượt:
“Ngươi là quan đến nhậm chức, vì quan sai hộ tống?”
Bùi Lăng Vân: “Triều đại chỉ quan viên từ ngũ phẩm trở lên mới quan sai hộ tống khi nhậm chức, huyện lệnh thất phẩm tự nhiên là tự nhậm chức.”
Hoàng thượng quả thực bí mật phái cho y, nhưng những đó y phái huyện Bạch Vân dò la tin tức .
Nghi ngờ trong mắt Ngũ Anh Nương tan một chút, nhưng con chủy thủ trong tay nàng vẫn rời khỏi cổ Bùi Lăng Vân.
Lúc , từ bên ngoài lách :
“Đến đến ! Ta từ huyện về, con trai lão Trịnh ch.ó má về đến nhà .”
“Con trai về theo con đường phía Bắc, qua đây, tối nay Trịnh gia còn mở tiệc đón gió tẩy trần cho con trai nữa!”
Mèo Dịch Truyện
Có hai tên sơn phỉ đến huyện thành theo dõi động tĩnh nhà họ Trịnh, kết quả thấy nhà họ Trịnh hân hoan đón con trai về nhà.
Bọn họ kể tình hình thấy ở huyện, lúc đều nhận , bọn họ thật sự bắt nhầm .
Lão Tần mấy chữ “Bùi Lăng Vân” văn thư cáo , ho khan mấy tiếng:
“Khụ khụ, , chúng thật sự bắt nhầm .”
“Thật sự là Hà Đông Bùi thị? Thật sự là huyện lệnh sắp nhậm chức?”
Bùi Lăng Vân hài lòng gật đầu: “Chính xác.”
Ngũ Anh Nương thu chủy thủ , cởi trói tay chân cho Bùi Lăng Vân:
“Bùi công tử, nhiều hiểu lầm, chúng vốn dĩ cũng vì dân trừ hại, nhưng ngờ bắt nhầm . Là của chúng , mong Bùi công t.ử hải hà.”
Bùi Lăng Vân: “… Ta đó là hiểu lầm .”
Ánh mắt của bộ sơn phỉ trong phòng đều mang theo sát ý: “Bùi công t.ử thứ .”
Vẻ mặt đó giống đang xin , ngược giống như đang đe dọa.
Bùi Lăng Vân cảm thấy nếu dám một chữ “”, đám sơn phỉ lập tức sẽ g.i.ế.c y.
Vì , Bùi Lăng Vân một cách khiêm tốn vô hại: “Không , hiểu lầm rõ là , còn đến huyện nhậm chức, sẽ ở đây lâu.”
Y , những tên sơn phỉ ai ngăn cản y, trừ Ngũ Anh Nương.
Ngũ Anh Nương giật mạnh lấy y, ánh mắt bầu trời bên ngoài:
“Trời tối , ngươi thể đường đêm đến huyện thành. Tối nay cứ ngủ núi, sáng mai sẽ đưa ngươi đến huyện thành.”
Màn đêm bao trùm bộ bầu trời.
Mọi cây cỏ núi trong bóng tối đều hóa thành những con thú nhấp nhô.
Bùi Lăng Vân là đưa lên núi khi đang bất tỉnh, y đường xuống núi, hiểu rõ thể tự ngoài, đành tạm chấp nhận ngủ đây một đêm.
Ngũ Anh Nương dứt khoát : “Đi theo , tìm cho ngươi một chỗ ngủ.”
Bùi Lăng Vân theo Ngũ Anh Nương .
Hai họ bước khỏi lều tranh, thấy phía truyền đến tiếng trêu chọc.
Bùi Lăng Vân thấy chút tự nhiên.
Đợi đến khi Ngũ Anh Nương dẫn Bùi Lăng Vân một căn phòng tuy khá sạch sẽ nhưng cực kỳ thô sơ, Bùi Lăng Vân liền :
“Đa tạ cô nương, trời còn sớm, vì thanh danh của cô nương, cô nương nên sớm về nghỉ ngơi thì hơn.”
Bùi Lăng Vân động tác “mời” ở cửa.
“Cứ gọi là Ngũ Anh Nương là , cần cứ một tiếng ‘cô nương’ một tiếng ‘cô nương’.”
Ngũ Anh Nương , đến cửa, chân bước ngoài, ngược còn đóng cửa .
Trong ánh mắt kinh ngạc của Bùi Lăng Vân, nàng lật , phịch xuống giường:
“Đi ? Đây là phòng của , tối nay hai chúng đều ngủ ở đây.”
Đèn dầu trong phòng thắp sáng.
Ngũ Anh Nương nghiêng giường, một tay chống đầu.
Nụ của cô gái trong ánh đèn vàng vọt như phủ thêm một tầng khí chất mập mờ.
Bùi Lăng Vân lập tức mặt đỏ bừng, đầu mở cửa, định ngoài:
“Không thể! Tuyệt đối thể, trai đơn gái chiếc, thể đêm khuya cùng phòng? Nếu đây là phòng của Ngũ cô nương, vẫn nên về căn phòng ban nãy ——”
“Quay , !”
Bùi Lăng Vân chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, cánh cửa mở đóng sập .
Eo y một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt.
Bàn tay đó xoay y một vòng, mắt trời đất cuồng, khi định thần , y chiếc giường gỗ duy nhất.
Cô gái khí bức đè lên y, gần đến mức thể thấy thở của nàng.
Bùi Lăng Vân chỉ mặt đỏ bừng, mà cổ và một đoạn vai trắng nõn lộ khi y giãy giụa cũng đỏ ửng.
Cả y như một con tôm sông xào chín.
Y chuyện cũng lắp bắp: “Ta… … thể… Thánh nhân dạy rằng…”
Ngũ Anh Nương chằm chằm y, từng chữ một:
“Tối nay, ngươi cứ ngủ ở đây, dám bước một bước ——
Chắc chắn c.h.ế.t!”
Bùi Lăng Vân còn gì đó, nhưng ngón tay Ngũ Anh Nương điểm mấy huyệt đạo y, y thể phát tiếng nữa, chỉ thể cảnh giác đối phương.
Ngũ Anh Nương từ y dậy, đẩy y phía trong giường như đẩy một khúc gỗ:
“Ngoan ngoãn một chút, nhúc nhích.”
Mặt trăng lặng lẽ nhô từ phía màn đêm.
Đêm nay trăng tròn, ánh trăng chiếu rõ ràng bóng cành cây lên giường.
Một chiếc giường gỗ lớn.
Bùi Lăng Vân sát tường, Ngũ Anh Nương sát cửa.
Bùi Lăng Vân dán chặt tường, đảm bảo giữa hai ít nhất còn hai ngón tay rộng cách.
Gió thổi qua, bóng cành cây lắc lư loạn xạ.
Những cái bóng đung đưa lòng Bùi Lăng Vân cũng rối bời.
Có lẽ vì ban ngày bất tỉnh mấy canh giờ, giờ y buồn ngủ chút nào, ý ngủ.
Ngũ Anh Nương lưng với y, một tiếng động, trong lòng ôm một cây trường thương, ngay cả khi ngủ cũng buông.
Bùi Lăng Vân thể ôm vũ khí ngủ, lỡ trong lúc ngủ say chú ý mà trở , chẳng sẽ tự đ.â.m c.h.ế.t ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-420-if-tuyen-khong-duoc-nhuc-nhich.html.]
Tư tưởng của y bay đến huyện Bạch Vân, tình hình huyện Bạch Vân rốt cuộc thế nào.
Tình hình nơi đây e rằng phức tạp hơn y dự liệu, đợi đến huyện Bạch Vân, y thể đến huyện nha ngay, liên lạc với những y phái .
Còn về kinh thành, nhận tin tức , phụ mẫu của y nếu y sơn phỉ bắt , e rằng sẽ lo lắng đến mức ăn ngon ngủ yên.
Tư tưởng của Bùi Lăng Vân trôi nổi khắp nơi, hòa ánh trăng và bóng tối.
Đột nhiên, một trận gió mạnh ùa !
Cửa sổ gió đập tung.
Toàn Bùi Lăng Vân lập tức căng cứng.
Ngay đó, vài tiếng “vù vù”.
Mấy đạo ám khí từ ngoài cửa sổ bay , thẳng hướng giường.
Ngũ Anh Nương vốn đang ngủ nông chợt mở mắt, cây trường thương trong tay đồng thời vung lên, gọn gàng đỡ gạt ám khí.
Trong đêm khuya, tiếng kim loại va chạm vô cùng chói tai.
Bùi Lăng Vân trông thấy Ngũ Anh Nương phi từ cửa sổ phóng ngoài.
Bên ngoài vang lên một trận tiếng đ.á.n.h , còn tiếng chuyện lờ mờ truyền đến:
"Anh Nương, thật sự bảo vệ tên tiểu bạch kiểm đó ?"
"Anh Nương, chúng bắt , tất sẽ ghi hận trong lòng, sẽ đến báo thù..."
"Những kẻ quan đều vô lương tâm, nhậm chức cũng chỉ vơ vét của dân, chi bằng g.i.ế.c ..."
Ngũ Anh Nương ít lời, nhưng ý tứ rõ ràng:
"Ít nhất đêm nay bảo vệ , bây giờ g.i.ế.c còn quá sớm, đợi đưa về huyện hãy xem xét tình hình."
"Các ngươi bây giờ động thủ, tiên qua cửa ải của !"
Tiếng đ.á.n.h nhất thời càng thêm kịch liệt.
Bóng cây điên cuồng lay động, lá cây từ cành bay lên, tí tách đập tường.
Hệt như cuồng phong bão táp đang hoành hành bên ngoài.
Bùi Lăng Vân từ giường bò dậy, bên cửa sổ thò đầu một chút, thấy mấy bóng lướt qua lướt trong màn đêm.
Từ cuộc đối thoại , hiểu những sơn phỉ đêm nay tay với .
Ngũ Anh Nương lường điều , cho nên đêm nay mới ở cùng phòng với , cho .
Cho nên nàng mới với , đêm nay dám bước một bước, tất c.h.ế.t nghi ngờ gì.
Nhìn tình hình , nếu dám tự , e rằng giờ t.h.i t.h.ể vứt ở .
Qua một lúc lâu, tiếng đ.á.n.h bên ngoài dần dần lắng xuống.
Gió ngừng thổi, bóng cây cũng còn lay động.
Ngũ Anh Nương về phòng.
Nàng bay từ cửa sổ như lúc ngoài, mà chậm rãi về.
Khuôn mặt nàng ẩn trong bóng tối, rõ.
Ngũ Anh Nương về phòng, thoáng qua Bùi Lăng Vân đang bên cửa sổ:
"Xong , ngủ ."
Ngũ Anh Nương xuống bên giường, Bùi Lăng Vân đến bên giường, lặng lẽ nàng.
"Có chuyện gì thì mau."
Ngũ Anh Nương xong, mới nhớ Bùi Lăng Vân điểm á huyệt.
Nàng giơ tay điểm hai cái Bùi Lăng Vân: "Nói ."
Bùi Lăng Vân cuối cùng cũng thể lên tiếng, lập tức hỏi: "Nàng thương ?"
Hắn thể ngửi thấy mùi m.á.u tanh, nhạt, nhẹ.
Ngũ Anh Nương mệt mỏi đổ vật xuống giường: "Chỉ là vết thương ngoài da thôi, ngủ một giấc là khỏi."
Nàng xuống, ánh trăng giường tràn ngập nửa của nàng.
Bùi Lăng Vân thấy tay áo bên cánh tay của nàng thấm máu:
"Nàng còn bôi thuốc."
Ngũ Anh Nương trở : "Đừng nhảm."
Bùi Lăng Vân đến góc phòng lục lọi cái rương của .
Những tên sơn phỉ mang cái rương hành lý của lên núi, từ bên trong lục soát cáo .
Khi Ngũ Anh Nương dẫn Bùi Lăng Vân nhà, cũng mang theo cái rương của Bùi Lăng Vân.
Bùi Lăng Vân mượn ánh trăng, lục tung trong rương, tìm thấy một cái lọ nhỏ, cầm về đưa cho Ngũ Anh Nương:
"Ta thuốc."
Đây là kim sang d.ư.ợ.c mà ca ca và tẩu tẩu của đặc biệt chuẩn cho khi rời kinh.
Ngũ Anh Nương vốn lục đục sột soạt thấy ồn ào, đang định mắng , liền thấy cái lọ nhỏ Bùi Lăng Vân đưa tới.
Nàng cũng khách khí, nhận lấy cái lọ, đưa xuống mũi ngửi một chút.
là kim sang dược, hơn nữa còn là loại quý.
Ngũ Anh Nương vén tay áo bên lên, đổ t.h.u.ố.c bột lên vết thương.
Bùi Lăng Vân dời tầm mắt , cánh tay lộ của nữ tử, nghiêng đầu trầm tư.
Ngũ Anh Nương bôi t.h.u.ố.c xong, trực tiếp nhét kim sang d.ư.ợ.c trong n.g.ự.c , ngữ khí chuyện với Bùi Lăng Vân cũng còn lạnh lùng như nữa:
"Ngươi còn lời gì thì ."
Bùi Lăng Vân nghiêng đầu, vành tai ánh trăng trắng trong như ngọc, giọng cũng tựa tiếng ngọc va :
"Họ đều tin , vì nàng tin ?"
Ngũ Anh Nương: "Ta cũng tin ngươi, chỉ là giống như những tên quan chó, gian thương coi rẻ mạng . Đợi ngươi nhậm chức, nếu ngươi cũng là một tên quan ch.ó việc hồ đồ, sẽ là đầu tiên đến chọc thủng đầu ngươi."
Ngũ Anh Nương xong, siết chặt cây trường thương trong tay:
"Còn vấn đề gì nữa ?"
Bùi Lăng Vân lắc đầu: "Hết ."
Ngũ Anh Nương: "Vậy thì ngủ !"
Bùi Lăng Vân cần Ngũ Anh Nương thúc giục, liền tự bò lên giường, đó chủ động dựa sát tường.
Trăng lên cao hơn.
Ánh trăng mặt đất lùi về một khắc.
Trong phòng chỉ còn tiếng hít thở đều đặn, kéo dài của hai .