Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 379: --- Tự nguyện hành thiện vì áy náy

Cập nhật lúc: 2025-11-21 13:51:36
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Người Khắc Tư tộc đang đợi bên ngoài kho lương, cổ họng khô khốc ngừng nuốt nước bọt vì căng thẳng và đói.

 

A Cổ Lực nắm tay A nương.

 

Tay A nương lạnh, tay thì ấm nóng.

 

Sáng sớm uống hai bát cháo thập cẩm lẫn thịt băm, giờ cả vẫn còn ấm áp.

 

A Cổ Lực chằm chằm mấy vị tướng lĩnh đại quân đối diện, thấy họ về phía một doanh trướng.

 

Không lâu , thấy cô nương cho cháo uống sáng nay cùng một nhóm binh sĩ về phía đó.

 

“A nương.” A Cổ Lực và Mạch Lệ Na tựa .

 

Họ nghĩ rằng những binh sĩ lẽ là phản đối.

 

thì họ đang ăn lương thực do quân đội cung cấp cho binh sĩ, ai mạo hiểm chịu đói mà nhường lương thực chứ?

 

Một lúc , những binh sĩ ùn ùn kéo đến.

 

Mỗi binh sĩ đều bưng nửa bát cháo, trong bát còn nửa miếng bánh nướng khô.

 

Ánh mắt của Khắc Tư tộc đều dính chặt cháo và bánh, tròng mắt như rơi ngoài.

 

Mạch Lệ Na ôm lấy con trai, lục phủ ngũ tạng đều réo lên, nàng cúi đầu dời tầm mắt xuống lớp tuyết chân, ép .

 

Nàng cứ thế cúi đầu, thấy đôi ủng rách nát của và con trai, , trong tầm mắt xuất hiện một đôi ủng cưỡi ngựa.

 

Một bàn tay đưa mặt nàng, cháo và bánh đều ở ngay mí mắt.

 

“Cho ngươi ăn, bát trả cho chúng .”

 

Binh sĩ đến mặt nàng .

 

Mạch Lệ Na kinh ngạc ngẩng đầu, thấy một binh sĩ mặt đen sạm.

 

Binh sĩ nhét bát tay Mạch Lệ Na vẫn còn đang ngẩn ngơ.

 

A Cổ Lực kéo tay A nương, nàng mới hồn, đưa bát cháo và bánh cho A Cổ Lực:

 

“A Cổ Lực, con ăn , con mau ăn .”

 

A Cổ Lực: “A nương ăn , con ăn .”

 

Mạch Lệ Na đầu, thấy những binh sĩ khác đều tới đưa nửa bát cháo và bánh trong tay cho tộc nhân.

 

Ai cũng thể , đó là nửa bát cháo uống, nửa miếng bánh ăn.

 

Người Khắc Tư tộc hiểu, là những binh sĩ chia sẻ một nửa khẩu phần lương thực của họ cho .

 

Cốp cốp cốp.

 

Lần họ thật sự vứt hết những thứ vũ khí như búa rìu xuống đất, hai tay ôm lấy bánh và cháo.

 

Trưởng lão Khắc Tư tộc chuyện đó mắt đỏ hoe, ông vùi đầu uống cháo, miệng nếm thấy vị mặn nhàn nhạt.

 

“Kính thưa các vị phụ lão, hương , về chuyện lương thực, chúng thương nghị xong.”

 

Tần Hiếu và những khác cũng tới.

 

Sự chú ý của những Khắc Tư tộc ăn bánh và cháo đều lập tức chuyển sang.

 

Tần Hiếu hắng giọng, :

 

“Các ngươi nên , chúng là quân tiếp viện đến giúp Tây Bắc, quân lương là lương thực của đại quân. Nếu đại quân còn lương thực, hậu quả sẽ thể tưởng tượng nổi, khẩu phần của chúng nuôi nhàn rỗi…”

Mèo Dịch Truyện

 

Khi Tần Khiếu , niềm hy vọng trong mắt những Khắc Tư dần tắt lịm.

 

Sau đó, Tần Khiếu đổi giọng:

 

trời đức hiếu sinh, chúng đều là dân Đại Tề, lúc nguy cấp cần cùng vượt qua hoạn nạn. Kể từ hôm nay, chỉ cần thể sức giúp đại quân việc, mỗi ngày thể cung cấp một bữa khẩu phần.

 

Các ngươi bằng lòng ?”

 

Nghe đến đây, ánh sáng trong mắt những Khắc Tư chợt bừng lên:

 

“Bằng lòng! Bằng lòng!”

 

“Tốt!”

 

“Cần chúng gì?”

 

Thế là đó, những Khắc Tư đều giao nhiệm vụ.

 

Người trưởng thành sức lực thì cùng binh lính dọn tuyết tích tụ ở Dụ Hạp Quan.

 

Người già yếu sức hơn thì phụ trách vá may quân phục bằng những tấm da cừu, da bò tích trữ trong nhà.

 

Trẻ nhỏ thể giúp nhặt củi, vận chuyển phân bò khô thể đốt .

 

Sau khi phân công xong, hiện trường trở nên trật tự hơn nhiều.

 

Những Khắc Tư theo các phụ trách khác việc, họ cũng dùng những chiếc xẻng sắt mang đến để xúc tuyết, vặn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-379-tu-nguyen-hanh-thien-vi-ay-nay.html.]

 

Đến tối, quả nhiên mỗi đều nhận thức ăn.

 

Tần Khiếu là một bữa khẩu phần, nhưng thứ họ nhận hai miếng bánh mì lớn và một bát cháo to. Nếu họ ăn dè sẻn, thể chia thành hai bữa.

 

Làm việc một ngày, cơm ăn một ngày, bớt đói một ngày.

 

Ngày hôm , những Khắc Tư việc càng hăng say hơn.

 

Khổng Vũ nổi bật trong đội xúc tuyết, khác xúc một hố, thể xúc ba hố.

 

Đương nhiên, khác mỗi bữa chỉ cần ăn một chiếc bánh lớn, ít nhất ăn ba cái.

 

Khẩu phần ăn của Khổng Vũ, cả quân doanh đều , sẽ ngoại lệ dành cho . Dù ăn nhiều, việc cũng sức nhiều, gì để .

 

Thế nhưng hôm nay Khổng Vũ chỉ ăn hai chiếc bánh ăn nữa, đưa chiếc bánh thứ ba cho Tần lão đầu.

 

Tần lão đầu liếc : “Sao ăn nữa?”

 

Khổng Vũ chỉ bụng , xua tay: “A a, a.”

 

Chiếc bánh lớn hơn cả mặt Khổng Vũ, Tần lão đầu vỗ chiếc bánh mặt Khổng Vũ:

 

“Ngươi đói? Không đói cái đầu ngươi ! Thằng nhóc ngươi bây giờ còn dám dối lão gia ư? Ta ngươi thể ăn bao nhiêu ? Cầm lấy, ăn !”

 

“Ngươi yên tâm, khi tính khẩu phần, vốn dĩ tính một ngươi bằng ba , ngươi ăn ba chiếc bánh là đủ, cần nghĩ gì khác.”

 

Khổng Vũ lấy chiếc bánh xuống khỏi mặt, vo vo trong tay, do dự một lát vẫn ăn bánh.

 

“Chúng về !”

 

Tô Tri Tri lúc cưỡi lừa trở về, phía con lừa còn kéo theo chiếc xe đẩy nhỏ.

 

Bên cạnh nàng còn mấy đứa trẻ dắt xe lừa, A Cổ Lực cũng ở trong đó.

 

“Chúng mang nhiều phân bò khô về.” Tô Tri Tri tinh thần phấn chấn.

 

Nàng vốn cũng định xúc tuyết, nhưng trùng hợp nàng kinh nguyệt, nếu xúc tuyết thì dễ ướt mà cảm lạnh, nên nhận nhiệm vụ giám sát lũ trẻ Khắc Tư vận chuyển phân bò khô.

 

Khổng Vũ thấy bọn họ đến, cầm miếng bánh ăn dở chạy đến giúp đỡ với vẻ mặt tươi .

 

Một vài đứa trẻ thấy hình đồ sộ của Khổng Vũ thì sợ hãi, nhưng khi Khổng Vũ xé bánh tay thành từng miếng nhỏ chia cho chúng, chúng nhanh chóng thiết với Khổng Vũ.

 

Lão Từ lúc cũng chạy qua góp vui, dùng nội lực cách đ.á.n.h tan một đống tuyết.

 

Khiến một đám trẻ con nửa lớn nửa bé đùa.

 

Những Khắc Tư thấy tiếng của trẻ con, cảm thấy việc cũng thêm sức lực.

 

Tần lão đầu Tri Tri và Khổng Vũ từ xa, ánh mắt trở nên chút đục ngầu.

 

Mộ Dung Đệ bước đến bên Tần lão đầu, cũng về phía Tri Tri:

 

“Hồ nhân dùng mưu để gây chia rẽ quân dân, cản trở viện quân, nhưng lẽ họ ngờ sẽ một nhóm tướng sĩ Hắc Sơn Quân sẵn lòng chia sẻ lương thực.”

 

“Tuy nhiên, hôm nay ngờ sư phụ cũng sẽ cùng bọn họ nhường khẩu phần ăn.” Mộ Dung Đệ , giọng điệu chút trêu chọc.

 

Tần lão đầu: “Sao? Ngươi , lão già tham lam lắm, ngay cả đồ trong mộ cũng tha, bằng lòng nhường khẩu phần ?”

 

Mộ Dung Đệ vội : “Sư phụ, như .”

 

“Tiểu Đệ, ngươi đến Hắc Phỉ Sơn muộn, mười mấy năm khi Lĩnh Nam đại loạn trông như thế nào. Chúng cũng từng gặp nạn, khi đói, cũng từng nảy sinh ác niệm, điều ác.

 

Ta lương thiện, năm xưa điều ác, hôm nay mới mang lòng hổ thẹn hướng thiện.”

 

Khi Tần lão đầu những lời , mặt nụ .

 

Trong đôi mắt đục ngầu của ông như đan xen một tấm lưới, mỗi mắt lưới đều là tội .

 

Mười bốn năm , khi nạn đói và ôn dịch hoành hành ở Lĩnh Nam, họ những chuyện tàn độc hơn.

 

Mộ Dung Đệ nhận thấy Tần lão đầu chút đúng: “Sư phụ?”

 

Tần lão đầu: “Trước khi dân lưu lạc từ Kiềm Trung lên núi, Hắc Phỉ Sơn đứa trẻ nào lớn bằng Tri Tri, ngươi ?”

 

Mộ Dung Đệ trả lời, nhưng rõ ràng nghĩ điều gì đó, nụ trong mắt biến mất.

 

Tần lão đầu khổ: “Ngươi nghĩ sai .”

 

Khi Mễ Bà xâm lược Lĩnh Nam, ít Mễ Bà hung ác, sẽ ăn thịt .

 

Thế nhưng, những kẻ ăn thịt , chỉ Mễ Bà.

 

Tần lão đầu mùi vị thịt .

 

Thậm chí còn thịt trẻ sơ sinh ăn là non mềm nhất.

 

Đây là những chuyện cũ mà nhóm dân làng đầu tiên của Hắc Phỉ Sơn ngầm hiểu, hồi tưởng.

 

Trong đoạn quá khứ đó, đứa trẻ sơ sinh cuối cùng mà họ ăn, ai khác——

 

Chính là Tri Tri.

 

 

Loading...