Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 377: Tại Sao Không Chia Cho Chúng Ta
Cập nhật lúc: 2025-11-21 13:51:34
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mộ Dung Đệ và Tần lão đầu là những đầu tiên phát giác. Bọn họ bình thường luôn luyện tập trong môi trường tối tăm, thính lực . Vừa thấy động tĩnh, giữa các ngón tay của bọn họ chuẩn sẵn Mai hoa tiêu. Xuy xuy — Vài đạo Mai hoa tiêu bay về phía chỗ tối. Tức thì, tiếng dã thú rên rỉ vang lên. Tiếp đó, vài con sói từ trong tuyết nhảy vọt lên, lao về phía Tần lão đầu và những khác. Thân sói ánh lửa chiếu sáng. Tô Tri Tri kinh ngạc thấy mấy con sói đó hình cực lớn, trắng như tuyết, mặt sói một vòng vằn đen. "Cẩn thận!" Ngũ Anh Nương lên tiếng, trường thương đ.â.m . Một con Tuyết lang to lớn lao tới, Tô Tri Tri phản ứng cực nhanh, vung trường tiên , khóa chặt lấy cổ sói! Ngũ Anh Nương siết chặt hai cánh tay, trường thương lướt qua một đạo hàn quang, nhân lúc sói đang nhảy trung mà hung hăng bổ đôi bụng sói. Vù! Máu vương vãi mặt đất, đông thành những tinh thể băng đỏ thẫm. Một bên khác, những thôn dân khác cũng thi triển các tuyệt kỹ, phối hợp với , g.i.ế.c c.h.ế.t vài con sói còn . Những vốn đang ngủ trong quân doanh tiếng động đ.á.n.h thức, khoác áo xem, thấy t.h.i t.h.ể sói ngổn ngang mặt đất, lòng khỏi rợn tóc gáy. Bọn họ chút may mắn, may mà khi trực đêm thì gặp sói. Bằng , c.h.ế.t sẽ là sói, mà là bọn họ.
Thu Cẩm Ngọc con sói từ trái sang , ngay cả phần thịt nào nên ướp nàng cũng nghĩ kỹ: "Tri Tri đúng, ngày mai là thể bồi bổ thêm , dù là uống chút canh thịt, việc cũng sẽ thêm một phần sức lực." Sắc mặt Tần lão đầu vẫn giãn . Chóp tai độc nhất của ông động trong màn đêm, chợt : "Vẫn còn!" Tần lão đầu truy theo một hướng. Nghê Thiên Cơ và Thu Cẩm Ngọc tốc độ nhanh hơn, mũi chân chạm đất, trực tiếp bay qua. Hướng bọn họ lao tới là kho lương của quân doanh. Bên ngoài kho lương, vài bóng đen đang di chuyển. Mai hoa tiêu trong tay Tần lão đầu và Mộ Dung Đệ nữa bay . Trong bóng tối, tiếng rên rỉ một nữa vang lên. là tiếng sói tru, mà là tiếng .
Mèo Dịch Truyện
Tần lão đầu và những khác còn tưởng là quân địch đến tập kích, đang định tay tàn nhẫn. Lúc , Tô Tri Tri và những khác cầm đuốc đuổi đến từ phía , lấy lửa chiếu . Ánh lửa phản chiếu từng khuôn mặt tái nhợt và hoảng loạn. Đó là một nhóm quần áo rách rưới, cách ăn mặc giống Hồ nhân, mà giống thôn dân địa phương hơn. Mỗi bọn họ đều tiều tụy, trong mắt sự sợ hãi rõ rệt, lưng còn đeo một cái bọc nhỏ. Trong đó một đứa trẻ thấp bé hơn, trông chỉ hơn mười tuổi. Lão Từ cách đ.á.n.h một chưởng, hai cái bọc của hai trong đó khí lưu chấn động bay lên, lương khô và bột mì nhồi trong bọc cũng văng . Các binh lính theo thấy, hô lên: "Các ngươi là đến trộm quân lương!" "Thứ điêu dân nào dám cướp quân lương, đây chính là tội c.h.ế.t!" "Ai sai các ngươi đến?" Những đó khi phát hiện, xoay ôm bọc chạy. Bọn họ chạy nhanh, rõ ràng là cực kỳ quen thuộc địa hình. Trong đó, đứa trẻ nhỏ nhất chậm một bước, ngã lăn tuyết.
Y đầu kinh hoàng Tần lão đầu và những khác đang tới gần, tay thò trong bọc, liều mạng nhét bột mì miệng. Thứ trong cổ họng còn nuốt xuống, y tiếp tục nhét bột mì tay miệng. Trông như thể đói đến mức cùng cực. Tần lão đầu giữ c.h.ặ.t t.a.y đứa bé trai. Đứa bé trai sợ đến mức , nhưng miệng nhét đầy bột mì, đột nhiên cảm thấy thở . Tần lão đầu vỗ một chưởng lưng đứa bé trai. Đứa bé trai "oa" một tiếng, phun một cục thứ gì đó từ miệng, mới thể thở hổn hển. "Thằng nhóc ngốc, ăn như thế sẽ nghẹn c.h.ế.t đấy." Tần lão đầu tức thở dài: "Ngươi là ai?" "Ta, là A Cổ Lực." Đứa bé trai run rẩy, giọng cũng đứt quãng: "Quan, quan gia tha mạng... chúng đói quá ... thật sự còn cách nào khác..." Y quỳ xuống đất, dập đầu thật mạnh tuyết, trèo dậy nổi nữa. Tần lão đầu và Mộ Dung Đệ đỡ y dậy, thấy đứa bé mặt mày xanh mét mà ngất xỉu. Không xa bên cạnh, còn hai trúng Mai hoa tiêu. Tần lão đầu và Mộ Dung Đệ một cái. Mộ Dung Đệ : "Đưa bọn họ về cứu chữa ."
Thời gian từng chút một trôi . Triều đen thẳm bầu trời rút xuống, để lộ một vệt trắng nhạt ở phía đông. A Cổ Lực tỉnh trong doanh trướng. Trong trướng ấm áp, còn mùi cháo và thịt nướng. A Cổ Lực chống dậy, thấy bên cạnh rèm cửa hai đang . Một cô nương và một nam tử. Cả hai đều trông lạ lùng. Cô nương sinh xinh , lớn hơn y vài tuổi, nhưng mặc giáp trụ như một binh sĩ. Nam t.ử lông mày rậm mắt lớn, tuổi tác lớn hơn một chút, hình cũng cao lớn cường tráng. A Cổ Lực nuốt một ngụm nước bọt, dám lời nào. Tô Tri Tri và Khổng Võ đang ăn thịt nướng chú ý tới động tĩnh bên . Tô Tri Tri: "Ừm? Ngươi tỉnh , hết hãy uống chút cháo , đại phu trong quân doanh của chúng ngươi là do đói mà ngất xỉu." Khổng Võ ngoài bưng một bát cháo ngũ cốc nấu nhừ. A Cổ Lực màng đến những thứ khác, nhận lấy bát cháo ngũ cốc, trực tiếp đổ thẳng cổ họng. Trong cháo hình như còn chút mùi thịt. Y một uống hết bát cháo, ánh mắt bất giác rơi xiên thịt nướng trong tay Tô Tri Tri.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-377-tai-sao-khong-chia-cho-chung-ta.html.]
Tô Tri Tri lắc đầu, ăn nốt miếng thịt cuối cùng xiên: "Ngu đại phu ngươi dày yếu, ngươi thể ăn đồ dầu mỡ nhanh như ." Các binh sĩ nấu ăn trong quân doanh của bọn họ dậy sớm, một đám chảy nước miếng, vội vàng xử lý thịt sói. Thịt của hơn mười con sói băm nhỏ, hầm thơm và khử mùi tanh với gia vị trong nồi, đó nấu cùng với cháo ngũ cốc. Tô Tri Tri và những khác nhờ công đ.á.n.h sói, mỗi thưởng hai xiên thịt sói nướng. Khổng Võ cũng gật đầu: "A, a a." A Cổ Lực cúi đầu, chút bối rối nắm chặt vạt áo của , ngay cả ngón chân cũng co . Chân y cước, tay thì sưng to gần bằng cái bánh bao. Tô Tri Tri hỏi: "Ngươi ngươi tên A Cổ Lực?" A Cổ Lực gật đầu. Tô Tri Tri: "Các ngươi đến trộm quân lương vì gì để ăn ? Năm ngoái triều đình thu lương thực, các ngươi hẳn lương thực của riêng chứ, tại đến trộm?" A Cổ Lực vẫn cúi đầu im lặng.
Khổng Võ lúc từ bên ngoài mang về một bát cháo khác. A Cổ Lực ngửi thấy mùi thơm của cháo, nuốt mấy ngụm nước bọt, mới mở miệng: "Chúng đói quá ." Giọng y nhỏ như tiếng muỗi vo ve: "Làng chúng gì ăn, bọn họ cướp hết lương thực của chúng , g.i.ế.c sạch trâu bò dê cừu." Tô Tri Tri nắm chặt que gỗ trong tay: "Ai? Ai cướp đồ của các ngươi?" Trong một doanh trướng khác. Ngũ Anh Nương, Tần Khiếu, Ngụy Đại Suân, Mộ Dung Đệ, Tần lão đầu và những khác đang cùng . Mộ Dung Đệ: "Ta và sư phụ từ chỗ Ngu đại phu , từ lời hai thương mà vài tình hình." "Đoạn thời gian , một nhóm Hồ nhân lén lút đường vòng đến đây cướp bóc, cướp hết khẩu lương của các thôn làng quanh vùng . Cái gì mang thì mang , cái gì mang thì đốt sạch g.i.ế.c sạch." "Thôn dân địa phương cũng liều mạng với bọn chúng, g.i.ế.c vài tên Hồ nhân, nhưng cũng vô ích. Các Hồ nhân khác bỏ chạy, làng của bọn họ cũng còn lương thực qua mùa đông. Nghe đại quân ngang qua, bọn họ liền đến trộm lương thực về."
Những nếp nhăn sâu như khe rãnh mặt Tần Khiếu càng hằn rõ: "Hồ nhân đến cướp bóc lương thực, nhưng g.i.ế.c , để cho các thôn dân gần đó đói rét giao bức, cùng đường. Rõ ràng là cố ý sắp đặt, thôn dân cướp đường đoạt quân lương." Lông mày của Ngụy Đại Suân cũng nhíu chặt : "Đêm nay chỉ đến một nhóm nhỏ , nhưng vùng xa hơn thế, chỉ bấy nhiêu ." Hắn từng đến đây, trong trí nhớ, thôn dân gần đây ít, nếu như tất cả đều ở trong tình trạng đói kém thì... Khi những trong trướng còn đang suy nghĩ, bên ngoài truyền đến một trận xôn xao. Có tiếng la hét, thậm chí cả tiếng binh khí va chạm. Một binh sĩ vội vàng chạy bẩm báo: "Bẩm các vị tướng quân, ! Vừa thêm nhiều thôn dân, vây kín quân doanh, đều là đến cướp quân lương!" Ngũ Anh Nương và đoàn xem xét. Bọn họ bước nhanh đến gần kho lương, khi ánh bình minh hé rạng, thấy một đám đông thôn dân. Số lên đến hàng trăm. Bọn họ cầm xẻng sắt, cuốc, rìu, roi ngựa... đối đầu với các binh sĩ đang canh giữ kho lương. Mấy đầu mặt đỏ bừng : "Chúng gì ăn, đằng nào cũng là đường c.h.ế.t, còn quản gì tội c.h.ế.t nữa?"
“Các ngươi đói một bữa thì hao tổn một phần sức lực, nhưng làng chúng nếu đói thêm một bữa nữa là mất mấy mạng .”
“Khi Hồ nhân ức h.i.ế.p chúng , chẳng thấy các ngươi , giờ thì các ngươi đến đây, nhiều lương thực như , cớ chia cho chúng !”