Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 366: --- Lại qua một mùa đông nữa
Cập nhật lúc: 2025-11-21 13:51:22
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mộ Dung Tuân mất ý thức quản gia đưa về một khách điếm gần thị trấn nhỏ.
Hắn hôn mê gần hai ngày mới tỉnh .
Khi tỉnh dậy, quản gia thu liễm t.h.i t.h.ể cho Hách Nghiên và Mộ Dung Uyển.
Mộ Dung Tuân xong, phản ứng chậm chạp.
Ánh mắt ngơ ngác một lúc lâu.
"Cái gì?"
"Vương gia xin hãy nén bi thương, c.h.ế.t thể sống . Vương phi, Quận chúa và Thế t.ử , Vương gia ngàn vạn bảo trọng."
Trong mắt Mộ Dung Tuân lộ vẻ nghi hoặc, hé đôi môi khô nứt hỏi:
"Quận chúa Thế t.ử nào?"
Quản gia cũng ngẩn , hoảng hốt kêu một tiếng: "Vương gia?"
Mộ Dung Tuân lẩm bẩm:
"Toàn nhi, tìm Toàn nhi."
Quản gia vội vàng giữ chặt Mộ Dung Tuân:
"Vương gia, Vương phi còn nữa ."
Quản gia là "đều" còn nữa.
Mộ Dung Tuân như thấy, cố chấp bò dậy khỏi giường, miệng ngừng lẩm bẩm:
"Toàn nhi... tìm Toàn nhi..."
"Toàn nhi sẽ đến tìm ..."
"Toàn nhi sẽ rơi xuống vách núi , nàng võ công như ..."
Hắn dường như trở về mười mấy năm khi Bùi Toàn rời khỏi Cung Thân Vương phủ, trong đầu chỉ nhớ một vạt áo của Bùi Toàn biến mất tường.
Mộ Dung Tuân rời giường, khi bước xuống hai chân mềm nhũn, nếu quản gia đỡ, trực tiếp quỳ xuống đất.
Quản gia mang chút cháo loãng thức ăn cho Mộ Dung Tuân dùng.
Sắc mặt Mộ Dung Tuân miễn cưỡng hơn một chút, kiên quyết ngoài.
Quản gia và hộ vệ còn cách nào khác, đành đỡ Mộ Dung Tuân ngoài.
Hai ngày nay tuyết rơi, đều là ngày nắng.
Tuyết đọng đường tan nhiều, thời tiết càng lạnh hơn.
Mộ Dung Tuân nghiêng ngả cưỡi ngựa, một nữa về phía cổng thành Trường An.
Cửa Nam Trường An quân đội canh giữ.
Đây là những ngày cuối của ngày thứ ba chiến trận.
Dân làng Hắc Phỉ Sơn hai ngày nay nghỉ ngơi đầy đủ, khôi phục tinh thần.
Tinh thần của Hạo Nhân trông vẻ hơn .
Gánh nặng đè nén trong lòng bao năm trút bỏ, cả còn nặng nề như nữa.
Ngày càng nhiều là Bùi Lăng Vân.
Hiện giờ dùng khuôn mặt thật của , cần dùng thuật dịch dung để che giấu nữa.
Trường An đại hỏa cũng cuối cùng dập tắt.
Hạo Nhân và đoàn lúc cuối cùng cũng sắp tiến Trường An.
Tô Tri Tri cùng dân làng Hắc Phỉ Sơn cũng ở trong đội ngũ.
Mèo Dịch Truyện
Khi bọn họ đến cổng thành, thấy Mộ Dung Tuân mặt mày tiều tụy cưỡi ngựa quanh ở cổng thành.
Khuôn mặt thật của Hạo Nhân luôn là thứ dễ thu hút sự chú ý nhất.
Mộ Dung Tuân dù đang điên loạn, vẫn liếc mắt một cái thấy Hạo Nhân.
Hắn cả lay động:
"Bùi... Lăng Vân."
Hạo Nhân lạnh lùng , gì.
Mộ Dung Tuân cưỡi ngựa lao tới, quản gia và hộ vệ ngăn cũng ngăn .
binh lính Hắc Sơn Quân chút lưu tình ngăn .
Mộ Dung Tuân cách lưỡi đao kiếm của binh lính, lớn tiếng gọi Hạo Nhân.
Hắn gào thét chút mất kiểm soát điên cuồng, như một con thú nhốt cuồng:
"Bùi Lăng Vân... là ngươi, là ngươi!"
"Ngươi c.h.ế.t! Ngươi trở về... Toàn nhi ở ? Toàn nhi ngươi giấu ..."
"Toàn nhi ?!"
Ánh mắt Hạo Nhân Mộ Dung Tuân mang theo sự lạnh lùng và khinh bỉ, đôi môi mỏng khẽ mở:
"Mộ Dung Tuân, sở dĩ g.i.ế.c ngươi, để ngươi sống. Mà là rằng, Toàn nhi Cửu Tuyền cũng thấy ngươi."
"Ngươi xứng nhắc đến Toàn nhi."
Mộ Dung Tuân phớt lờ lời Hạo Nhân, ánh mắt lướt qua chiếc roi thắt lưng Tô Tri Tri.
Giống như cảnh tượng , Mộ Dung Tuân run rẩy khi thấy chiếc roi, nhận Kim Long Tiên.
nhận Tô Tri Tri.
Mộ Dung Tuân ngẩng đầu thiếu nữ cưỡi ngựa.
Khuôn mặt thiếu nữ ẩn trong ánh sáng ngược, rõ dung mạo, nhưng trong mắt Mộ Dung Tuân rõ ràng hiện lên dáng vẻ Bùi Toàn thời trẻ.
Hắn thậm chí còn thấy dáng vẻ Bùi Toàn hung dữ sai khiến , hung dữ xong bật khúc khích.
Mộ Dung Tuân dùng sức mạnh hơn, xông đến mặt Tô Tri Tri.
"Toàn nhi, nàng còn sống... nàng còn sống..."
"Nàng đến để mang đúng ? Nàng mang ..."
Tô Tri Tri cưỡi ngựa tiến gần.
46_Nàng xuống ngựa, cứ như ngựa xuống Mộ Dung Tuân đang xô đẩy cùng binh lính.
Mộ Dung Tuân thấy Tô Tri Tri đến gần, càng kích động:
"Toàn nhi, vẫn đợi nàng, vẫn luôn đợi nàng..."
"Nàng từng nợ nàng một mạng, kiếm của nàng thể lấy mạng ... Nàng hãy lấy..."
Tô Tri Tri rút Kim Long Tiên bên hông , mạnh mẽ quất xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-366-lai-qua-mot-mua-dong-nua.html.]
Bốp.
Bùn đất văng tung tóe, tiếng vang chói tai.
Tô Tri Tri hỏi: "Ngươi tỉnh táo hơn một chút ?"
"Ngươi đương nhiên nợ nương một mạng, nếu nương , ngươi sớm c.h.ế.t trong tay lũ lưu khấu ."
Kim Long Tiên vung vẩy bên cạnh, Mộ Dung Tuân tạm thời tỉnh táo một lát.
Hắn Tô Tri Tri :
"Ngươi hèn nhát chịu nổi, dám liều c.h.ế.t một phen, cũng dám cầu c.h.ế.t, chỉ thể sống một cách tầm thường, nhút nhát rụt rè."
"Một mạng sống như ngươi, nương căn bản sẽ đến lấy. Nương sẽ thèm, giống như sẽ thèm ngươi phụ ."
Mộ Dung Tuân mở miệng: "Không, ngươi hiểu, tình cảm của và Toàn nhi..."
Ngũ Anh Nương lúc cũng nhịn nữa, nàng cảm thấy cây hồng thương trong tay nhảy ngoài:
"Trên ngươi điểm nào đáng để Toàn nhi bận tâm?! Ngươi tài văn xuất chúng võ công trác tuyệt? Ngươi từng xả bảo vệ nàng đối với nàng thủy chung như nhất?!"
"Ngươi một tên hèn nhát lảm nhảm cái quái gì, động một tý là đợi Toàn nhi lấy mạng ngươi. Ngươi nghĩ mạng của ngươi đáng giá mấy đồng tiền?"
"Ngươi c.h.ế.t thì tự nhanh nhẹn tay , đừng lôi Toàn nhi . Toàn nhi trời đất đều thấy cái chuyện rác rưởi mệnh của ngươi !"
Ngũ Anh Nương mắng sắc sảo, mắng thô tục.
Những năm nay thổ phỉ cải tà quy chính ăn, nàng cũng học cách dùng từ tao nhã, thậm chí ảnh hưởng của Hạo Nhân đôi khi còn dẫn kinh điển.
Mộ Dung Tuân xứng đáng để nàng năng văn vẻ.
Nàng một , đó gì, chỉ đó gì.
Không gì cả, chỉ mồm thì ích gì? Không giúp bên cạnh một phần nào, chỉ tự giả đáng thương.
Ngũ Anh Nương xuất giang hồ, việc thẳng thắn quyết đoán, ghét nhất loại một đằng một nẻo .
Mộ Dung Tuân mắng đến tái mét mặt.
Hắn vẫn luôn cho rằng yêu Bùi Toàn sâu đậm, nhưng khi Ngũ Anh Nương mắng té tát, thể một lời nào để phản bác.
Tô Tri Tri cuối cùng :
"Ngươi ngươi đối với nương tình sâu nghĩa nặng, ngươi chủ động gì cho nương ? Ngươi ngay cả khi nương c.h.ế.t, ngươi còn lấy nàng cái cớ, nàng đến lấy mạng ngươi, cho nên ngươi mới sống lay lắt."
"Bây giờ ngươi nương c.h.ế.t, ngươi dám chủ động đuổi theo nàng mà ?"
Mộ Dung Tuân lảo đảo lùi một bước, đôi môi run rẩy nên lời.
Tô Tri Tri lạnh một tiếng, đ.á.n.h ngựa qua.
Sau khi Hạo Nhân và đoàn qua, Mộ Dung Tuân quản gia đỡ, thần trí mờ mịt.
Mộ Dung Tuân run rẩy, rơi lệ.
Hắn bỗng nhiên mạnh mẽ hất tay quản gia , chạy về phía ngược với cổng thành:
"Các ngươi lừa ... các ngươi đều lừa !"
"Toàn nhi c.h.ế.t... tìm Toàn nhi..."
Hắn lời khác, tin lời khác.
Mộ Dung Tuân liều mạng chạy.
Cứ như trở về nhiều năm , dáng vẻ lưu khấu cướp g.i.ế.c.
Lúc đó, cứ trốn mãi, trốn mãi, cho đến khi đụng Bùi Toàn cưỡi ngựa đến.
Mặt đường tan tuyết trơn trượt.
Mộ Dung Tuân ngã xuống bò dậy, tiếp tục chạy về phía .
Y phục của rách nát, cánh tay cũng đá mặt đất cứa chảy máu.
vẫn cứ chạy.
Y ngược gió, ngược sáng, thở hổn hển chạy , chạy về cái hạ thuở ban đầu gặp Bùi Toàn.
Chỉ cần cứ chạy mãi, sẽ một thiếu nữ tư bừng bừng cưỡi ngựa một nữa xông sinh mệnh của y.
Từ đằng xa, thực sự tiếng vó ngựa cùng tiếng roi quất vang vọng.
Mộ Dung Tuần mừng như điên, nghênh đón ngựa chạy tới.
Y thấy mấy con ngựa phi nhanh đang binh lính cưỡi, thấy những binh lính hét lớn bảo y tránh .
Y những con ngựa ngày càng gần, nở nụ .
Cho đến khi vó ngựa giẫm nát lồng n.g.ự.c y, nụ mặt y vẫn biến mất.
Tiếng kêu gào của quản gia và hộ vệ mơ hồ bên tai y.
Y chỉ thấy lưng ngựa một thiếu nữ rạng rỡ, hung dữ với y:
"Này, ngươi chậm chạp thế! Ta đợi ngươi lâu lắm !"
Mộ Dung Tuần mắt đỏ hoe .
Ừm, là quá chậm .
Qua lâu đến , mới cuối cùng đến đuổi theo nàng…
"Vương gia——!"
Tiếng gào của quản gia gió thổi tan.
Thân thể Mộ Dung Tuần dần dần lạnh lẽo.
Có từ trong tuyết tới.
Nhẫn Đông bước chậm, nhưng vững vàng.
Vốn dĩ nàng cùng Tô Tri Tri và những khác Trường An thành, nhưng khi thấy Mộ Dung Tuần, nàng dừng bước.
Nhẫn Đông đến gần, thấy lồng n.g.ự.c Mộ Dung Tuần lõm một góc độ kỳ dị.
Nàng cứ đó trong gió đông lạnh giá một lúc.
Cuối cùng nàng từ từ xoay , về phía cổng thành.
Mùa đông Trường An thành năm nay cũng lạnh.
Cây cối tiêu điều, khắp thành băng tuyết.
Nàng đầu, thấy một khóm nhẫn đông gần đó.
Những quả nhỏ màu đỏ trĩu cành, như những giọt m.á.u đông đặc, lặng lẽ chống chọi với mùa đông khắc nghiệt.
Nàng mà , mà rơi lệ.
Chiêu Khánh mười ba năm, nàng vượt qua một mùa đông nữa.