Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 347: --- Tin vào Thần của chúng ta
Cập nhật lúc: 2025-11-21 13:50:59
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong cung.
Hách Liên Thuật Xích đang ở trong Càn Dương Điện, chuẩn trang phục cho lễ tế ngày hôm nay.
Trên nàng mặc áo khoác da cừu, bên hông đeo xương thú và chuông bạc.
Trên đầu nàng đội một chiếc mũ miện vàng, phía mũ khắc hình đầu sói, hai viên hồng ngọc huyết sắc khảm vị trí mắt sói.
Họ sẽ tế tự Thần thảo nguyên Ô Nhiên, tương truyền Ô Nhiên dáng vẻ biến hóa khôn lường, thường hóa thành hình dạng một con sói.
Hách Liên Thuật Xích gương đồng dung mạo của , khá hài lòng.
Hài lòng với trang phục của bản , cũng hài lòng với gương đồng của Đại Du.
Gương đồng nơi đây mài thật sáng bóng, chiếu rõ hình , cứ như thể trong gương còn một sống .
"Mẫu !" Hách Liên Bác Nhật từ bên ngoài bước .
Hôm nay trông cũng tuấn hơn bình thường, mái tóc đen nhánh khi gội, tết thành nhiều b.í.m nhỏ, cổ đeo một chiếc răng sói.
Hách Liên Thuật Xích thể cảm nhận con trai dạo gần đây ánh mắt sáng, còn chú trọng vẻ ngoài hơn .
Điểm rõ ràng nhất là, thế mà cứ vài ngày tắm một .
Hách Liên Thuật Xích thấy dáng vẻ của con trai, liền là chuyện gì:
"Bác Nhật, ngươi hôm nay ăn diện là vì tế tự vì điều gì khác?"
"Mẫu , đặc biệt vì điều gì, chỉ là , cảm thấy sạch sẽ thoải mái hơn thôi."
Hách Liên Bác Nhật hưng phấn ,
"Mẫu ? Sau hoàng thành một suối nước nóng, cho dù bây giờ trời lạnh, cũng thể nhảy tắm, thoải mái."
Ánh mắt Hách Liên Thuật Xích trở gương:
“Ồ, con điều đó?”
Hách Liên Bác Nhật: “Là Uyển Nhi với con đó, Uyển Nhi nhiều thứ.”
Hách Liên Thuật Xích khóe môi khẽ cong lên.
Hách Liên Bác Nhật nhắc đến Mộ Dung Uyển, nghĩ tới chuyện khác:
“Mẫu , chừng nào chúng mới kiến lập triều đại mới thuộc về chúng ? Đợi khi tân triều thành lập, mẫu thể Hoàng ở đây, con Hoàng tử, nơi đây sẽ là quốc gia của chúng .”
Khóe môi Hách Liên Thuật Xích cong lên càng sâu:
“Bác Nhật, Khả Hãn vẫn đang an thảo nguyên, chúng thể xưng vương?”
Hách Liên Bác Nhật chút nghĩ ngợi đáp:
“Điều đó gì quan trọng? Khả Hãn cai quản thảo nguyên, chúng ở đây quản lý vùng đất mới, mỗi năm chỉ cần đưa ít đồ về thảo nguyên là .”
Ánh mắt Hách Liên Thuật Xích từ tấm gương đồng chuyển sang Hách Liên Bác Nhật:
“Điều cũng là Uyển Nhi cho con ?”
Hách Liên Bác Nhật lắc đầu: “Không , Uyển Nhi từng thế, là con tự nghĩ .”
Uyển Nhi chỉ hỏi qua , về thảo nguyên ? Đất đai Đại Du đ.á.n.h hạ sẽ thuộc về ai cai quản? Ai sẽ Tân Hoàng của Đại Du? Ai sẽ kế thừa tất cả những điều ?
Hách Liên Thuật Xích bộ dạng con trai như , trong lòng lạnh một tiếng.
Nàng chỉ một nhi tử, nhưng nàng hoài nghi tất cả nhi t.ử đời đều sẽ cô nương yêu thích dắt mũi .
Hách Liên Thuật Xích: “Bác Nhật, con sai, suy nghĩ cũng đúng. Ta vui khi thấy con suy nghĩ nhiều hơn , xem Uyển Nhi ảnh hưởng đến con nhỏ.”
Hách Liên Bác Nhật : “Uyển Nhi thông minh, nàng thường nghĩ nhiều hơn con. Nàng kể cho con nhiều chuyện về Đại Du, con cũng nàng xem lễ tế thần của Thiết Lặc Hãn chúng .”
“ con khi mẫu phái truyền lời mời cả ca ca của nàng đến, vì ?”
Mèo Dịch Truyện
Hách Liên Thuật Xích mặc y phục chỉnh tề xong xuôi, liền bước ngoài điện:
“Bác Nhật, con hiểu một điều. Chúng là thảo nguyên, bất kể yêu thích một con ngựa đến mấy, cũng nắm chặt dây cương ghìm ngựa trong tay.”
…………
Thời tiết đầu đông lạnh giá.
Khô hanh, tuyết.
Trong cung thành, tại sân trống, đống lửa trại cháy bập bùng.
Hồ nhân chồng chất khung gỗ và cỏ khô thành từng lớp cao, ngọn lửa cháy bốc lên cũng cao, khiến ngẩng đầu lên.
Hách Liên Thuật Xích dẫn theo một đám Hồ nhân vây quanh đống lửa trại.
“Uyển Nhi!”
Mộ Dung Uyển đến, Hách Liên Bác Nhật tinh mắt tìm nàng.
“Uyển Nhi, nàng cứ theo bên mà xem là . Ô Nhiên thần của chúng sẽ ban cho chúng sức mạnh.”
“Được, cứ đây xem.” Mộ Dung Uyển gật đầu.
Nàng hứng thú, cũng tin sức mạnh hoang dã, nhưng điều quan trọng là nàng bên cạnh Hách Liên Bác Nhật.
Mộ Dung Minh thấy Hách Liên Bác Nhật chào , ngượng ngùng gãi đầu, cũng theo bên cạnh Mộ Dung Uyển.
Sóng nhiệt khí vặn vẹo, kéo theo cảnh vật xung quanh trông cũng chút biến dạng.
Có dắt bò, dê, ngựa đến bên đống lửa trại.
Mộ Dung Minh thấy những con bò, dê, ngựa đều bôi màu, vẽ những hoa văn kỳ lạ.
“A Đốn Tế Hắc Lí…” Hách Liên Thuật Xích bật một tràng từ ngữ từ trong miệng.
Đám Hồ nhân xung quanh cũng lặp theo.
Tiếp đó, đưa cho Hách Liên Thuật Xích một thanh đao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-347-tin-vao-than-cua-chung-ta.html.]
Hách Liên Thuật Xích dùng đao cắt cổ những con vật hiến tế .
Xoẹt — !
Máu tươi của gia súc b.ắ.n tung tóe, khắp mặt đất đều là máu.
Đôi mắt sói bằng hồng ngọc mũ miện của Hách Liên Thuật Xích cũng đỏ hơn.
Mộ Dung Minh và Mộ Dung Uyển đều vài phần kinh hãi.
Đây là đầu tiên bọn họ trực tiếp chứng kiến cảnh g.i.ế.c chóc.
Thế nhưng, vòng Hồ nhân quanh đống lửa trại bắt đầu cao giọng hoan hô:
“U u —”
“U u —”
“U u —”
Gia súc ném đống lửa thiêu cháy, Hồ nhân hò hét quanh lửa trại.
Mộ Dung Minh và Mộ Dung Uyển đám đông chen ngoài, Hồ nhân như thể đang xem một lũ điên.
Đám Hồ nhân quần thảo như ít nhất hai canh giờ mới chịu dừng .
Hách Liên Thuật Xích cao giọng niệm một tràng những lời mà Mộ Dung Minh hiểu, đó tất cả đều quỳ xuống khấu đầu bái lạy.
Sau khi khấu đầu xong mới từ từ lùi .
Nghi lễ tế thần rốt cuộc cũng đến hồi kết.
Vào buổi tối, còn cùng uống rượu ăn thịt, ca múa suốt đêm.
Trước khi trời tối hẳn, Hách Liên Thuật Xích về Càn Dương Điện nghỉ ngơi đôi chút.
Nàng bảo nhi t.ử Hách Liên Bác Nhật canh gác bên tế đàn, đồng thời dặn dò bên cạnh:
“Đi đưa Mộ Dung Uyển đến đây.”
Hách Liên Bác Nhật hỏi: “Mẫu tìm nàng gì?”
Hách Liên Thuật Xích: “Con nàng thông minh, xem thật , thể con dâu .”
Hách Liên Bác Nhật đầy tự tin: “Mẫu nhất định sẽ thích Uyển Nhi.”
Khi Hách Liên Thuật Xích trở Càn Dương Điện, nàng thấy Mộ Dung Uyển đợi ở cửa điện.
Mộ Dung Uyển thấy Hách Liên Thuật Xích, liền cúi đầu hành lễ:
“Mộ Dung Uyển mắt Hách Liên Đại tướng quân.”
Hách Liên Thuật Xích từ đầu đến chân đ.á.n.h giá Mộ Dung Uyển:
“Ừm, quả thật xinh , thảo nào Bác Nhật thích ngươi đến .”
Hách Liên Thuật Xích hiệu Mộ Dung Uyển điện.
“Ngươi xem nghi lễ tế thần của chúng , ngươi suy nghĩ gì? Có cảm thấy chúng hoang dã thô lỗ ?”
Mộ Dung Uyển mỉm :
“Đại tướng quân, Uyển Nhi nghĩ như . Người Thiết Lặc Hãn dũng mãnh, vị thần mà tín phụng. Người Đại Du cũng tin thần, cũng cúng tế. Chỉ là cách thức cúng bái thần linh của hai bên giống .”
Hách Liên Thuật Xích gật đầu:
“Vậy còn ngươi? Ngươi tin thần của chúng ?”
Mộ Dung Uyển: “Sau lẽ sẽ tin, nhưng giờ vẫn hiểu rõ về thần của Thiết Lặc Hãn.”
“Xem ngươi hẳn là rõ, nhi t.ử thích ngươi, thậm chí còn cưới ngươi.” Hách Liên Thuật Xích dựa đệm da hổ sập.
“Muốn gia nhập gia tộc chúng , nhất định cùng chúng tín phụng cùng một vị thần, ngươi ?”
Mộ Dung Uyển cảm nhận ánh mắt như sói của Hách Liên Thuật Xích, da đầu chút căng thẳng:
“Uyển Nhi thể .”
Choang.
Một cây chủy thủ ném xuống chân Mộ Dung Uyển.
Đầu sói mũ miện của Hách Liên Thuật Xích dường như đang :
“Ô Nhiên thần của chúng là thần Sát Lục.”
“Ngươi chứng minh ngươi thể, thì g.i.ế.c cho xem.”
Mộ Dung Uyển nãy còn cố giữ trấn tĩnh, trong mắt rốt cuộc tràn sự kinh hoảng, kinh ngạc Hách Liên Thuật Xích trong chốc lát.
Hách Liên Thuật Xích lười biếng chỉ bên cạnh:
“Đừng , hãy con mồi của ngươi.”
Mộ Dung Uyển cứng ngắc đầu.
Màn trướng bên hông đại điện vén lên.
Mộ Dung Minh kéo .
Bị trói năm hoa, miệng nhét giẻ.
Chàng kinh hoàng giãy giụa, cổ đỏ bừng, phát tiếng ư ử mơ hồ.
“Ư ư — ư ư —”
Sắc mặt Mộ Dung Uyển trắng bệch.
Giọng của Hách Liên Thuật Xích từ cao vọng xuống:
“Được , tay .”