Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 320: --- Ngươi vậy mà chưa chết

Cập nhật lúc: 2025-11-21 13:50:32
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mật thất âm u lạnh lẽo.

 

Tối đen như mực một tia sáng.

 

Khi Mộ Dung Vũ nữa mở mắt trong bóng tối, y cảm thấy một sự lạnh lẽo thấu xương.

 

Trong bóng tối, thính giác và khứu giác đều trở nên đặc biệt nhạy bén.

 

Trong khí mùi ẩm mốc, trong góc tiếng sột soạt, giống như chuột chạy qua.

 

Mộ Dung Vũ cảm thấy tay chân nặng nề, vùng eo bụng siết chặt.

 

Y khó nhọc lắc lư một chút, trong gian tối tăm lập tức vang lên tiếng xích sắt ma sát.

 

Tiếng Mộ Dung Vũ thở dốc ho khan cũng bốn bức tường phóng đại.

 

Y giam giữ .

 

Khi Mộ Dung Vũ nhận điều , phản ứng đầu tiên của y là tức giận.

 

Y là cửu ngũ chí tôn, kẻ dám đối xử với y như thế, quả là đầu của cửu tộc, thập tộc nữa !

 

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, y hồi tưởng cảnh tượng khi hôn mê.

 

Nhị hoàng Mộ Dung Kỷ trở về, dung mạo đổi , ẩn nhiều năm bên ngoài, dẫn theo một đám hòa thượng giả trong cung đại khai sát giới.

 

Mộ Dung Vũ rùng một cái.

 

Nếu là Mộ Dung Kỷ bắt y , y chắc chắn c.h.ế.t .

 

Hình phạt tru di cửu tộc thể áp dụng Mộ Dung Kỷ.

 

Mộ Dung Vũ nghĩ đến Thái hậu và Hoàng hậu tin tưởng hòa thượng của Từ Quang Tự đến thế, Mộ Dung Kỷ xoay như chong chóng.

 

Y thầm mắng phụ nữ nhà họ Đỗ thật ngu xuẩn.

 

Ngu đến mức rước sói nhà.

 

Sau cơn giận dữ là sự sợ hãi.

 

Y thích một ở nơi tối tăm.

 

Càn Dương Điện bình thường, ban đêm luôn giữ một ngọn đèn tắt.

 

Hơn nữa, bên cạnh canh gác, y mới thể yên tâm ngủ.

 

Sở dĩ Vương nội thị trọng dụng như , một phần nguyên nhân là vì y canh đêm .

 

Mộ Dung Vũ đêm đến chỉ cần gọi một tiếng, y sẽ mặt ngay lập tức.

 

Do đó, Mộ Dung Vũ nhiều năm trải qua cảm giác một trong bóng tối.

 

Thuở nhỏ, y Thái hậu nuôi dưỡng gối, tức là ở cung của Đức phi lúc bấy giờ.

 

Đức phi đối với y thiện, hầu hạ trong phòng y cũng nhiều.

 

Khi còn bé, y cũng lúc nghịch ngợm phạm , Đức phi liền phạt y.

 

Y là hoàng t.ử gửi nuôi gối bà , cho dù sủng ái đến mấy, thể cũng thể tổn thương, nếu sẽ ngược đãi hoàng tự.

 

Đức phi liền sai bịt mắt y , bịt tai y, trói chặt hai tay y.

 

Để y như suốt một đêm.

 

Nếu đổi thành một đứa trẻ quá nhạy cảm, lẽ sẽ cảm thấy gì, còn thể ngủ một giấc ngon lành.

 

Mộ Dung Vũ từ nhỏ nhạy cảm, khi bịt mắt và bịt tai sẽ vô cùng hoảng loạn.

 

Y sợ hãi lãng quên một trong bóng tối, tất cả đều lặng lẽ rời .

 

Giống như bây giờ.

 

Xung quanh tĩnh lặng.

 

Mộ Dung Vũ khẩn thiết hy vọng khác xuất hiện, dù là Mộ Dung Kỷ cũng .

 

Hô ——

 

Một luồng khí lạnh lướt qua.

 

Y thấy tiếng gạch đá ma sát, cùng với tiếng bước chân khẽ.

 

Bên cạnh xuất hiện ánh sáng.

 

Nương theo chút ánh sáng , Mộ Dung Vũ mới thấy bên bậc thang.

 

Trên bậc thang hiện một cái bóng kéo dài, lắc lư theo ánh lửa.

 

Ánh lửa càng lúc càng sáng.

 

Tiếng bước chân càng lúc càng gần.

 

Một bàn tay thon dài cầm theo đèn dầu, treo đèn dầu lên vách đá.

 

Trong mật thất sáng hơn nhiều, nhiều thứ đều thể rõ.

 

Mộ Dung Vũ gầy trơ xương trói một cây cột gỗ, tứ chi đều mang xiềng xích.

 

Xích sắt gỉ sét, tường mọc rêu xanh, chuột chạy lách tách, m.á.u đất… và cả đang cầm đèn dầu .

 

Mộ Dung Vũ thấy Hách Nhân trong khoảnh khắc đó, đồng t.ử thể tin nổi mà mở lớn:

 

"Ngươi, là ngươi?!"

 

Mộ Dung Vũ khi thấy bóng , trong đầu lướt qua vô vàn phỏng đoán.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-320-nguoi-vay-ma-chua-chet.html.]

Y vốn dĩ đoán là Mộ Dung Kỷ, nhưng cái bóng gầy gò liền .

 

Y đoán là vị tướng lĩnh nào đó tạo phản, là trọng thần nào đó mang dã tâm sói rèn, là tông nào đó ý đồ soán ngôi...

 

Trước mắt y thậm chí còn lướt qua gương mặt Lão Thất Mộ Dung Tuần và vẻ mặt già nua của Trương Thái Phó.

 

Độc nhất vô nhị, y từng nghĩ tới sẽ là Hách Nhân.

 

Cái tên Hách Nhân xuất từ vùng sơn dã Lĩnh Nam, nhờ y đề bạt mới thể vững gót chân ở kinh đô!

 

"Không ngờ là ngươi! Ngươi thật to gan, dám cấu kết gian nhân mưu hại trẫm!"

 

"Kẻ nào sai khiến ngươi? Hứa hẹn cho ngươi lợi ích gì?"

 

"Ngươi đưa trẫm ngoài, kịp thời đầu, trẫm vẫn thể xá tội cửu tộc của ngươi c.h.ế.t, nếu , trẫm sẽ khiến cả tộc ngươi c.h.ế.t nơi chôn cất!"

 

Hách Nhân lặng lẽ lắng , đến câu cuối cùng, mặt y hiện lên một nụ quỷ dị mà mỉa mai.

 

Đó là biểu cảm Mộ Dung Vũ từng thấy gương mặt Hách Nhân, nụ mang theo sự lạnh lẽo như băng giá và hận ý tột cùng.

 

"C.h.ế.t nơi chôn cất? Hoàng thượng hiện giờ đang giam cầm trong mật thất , sinh t.ử trong tay , mà hạ chỉ?"

 

Hách Nhân ung dung thong thả lấy một cây kim dài từ tường xuống.

 

Y đến mặt Mộ Dung Vũ, đ.â.m mũi kim nhọn da thịt y, từng chút một dò xuống .

 

"A ——" Mộ Dung Vũ đau đớn kêu lên.

 

Tay Hách Nhân vững, vẫn tiếp tục đ.â.m xuống.

 

Động tác của y tao nhã, thanh lịch, gì cũng như pha chữ.

Mèo Dịch Truyện

 

Trán Mộ Dung Vũ lấm tấm một lớp mồ hôi lạnh, mặt tái mét kêu lên:

 

"Ngươi đúng là tiểu nhân bội tín khí nghĩa, vong ân phụ nghĩa, bằng cầm thú. Trẫm là chân long thiên tử, dù hồn về cửu tuyền cũng tuyệt đối tha cho ngươi!"

 

"Tiểu nhân như ngươi tất sẽ gặp báo ứng!"

 

Hách Nhân xong lời , bỗng nhiên bật , thật lớn:

 

"Ha ha ha ha ha..."

 

"Hay cho cái gọi là bội tín khí nghĩa, vong ân phụ nghĩa!"

 

Y dường như đến đau bụng, đến khóe mắt cũng đỏ hoe.

 

"Vậy xin hỏi ngươi, năm xưa Bùi Thượng thư phò tá ngươi tám năm, trung thành tận tụy, vì ngươi vong ân phụ nghĩa, hãm hại Bùi gia?"

 

"Tiết gia quân vì Đại Du mà giữ vững Tây Bắc mấy đời, vì ngươi bội tín khí nghĩa, ngăn cản viện quân, khiến mấy vạn Tiết gia quân bỏ mạng hoàng tuyền?"

 

"Ngươi hiện giờ đang chịu, là báo ứng nào?"

 

Mộ Dung Vũ , cơ thể đột ngột cứng đờ:

 

"Một lời bậy! Trẫm thể dung thứ cho ngươi vu khống?"

 

"Ngươi yêu ngôn từ !"

 

lúc , cuối bậc thang truyền đến tiếng cửa đá đóng mở, một bóng khác xuất hiện cùng với tiếng bước chân.

 

Bóng dáng tà váy, hẳn là một nữ tử.

 

Trong mắt Mộ Dung Vũ, Bùi Thư là nữ t.ử nhất thế gian.

 

Vì quá , nên bao nhiêu năm qua y vẫn thể buông bỏ.

 

Nhất là mỗi đôi mắt Bùi Thư y, y đều tự chủ mà đắm chìm đó.

 

Nàng thuần khiết tì vết như tiên nữ, cho dù —

 

Nàng xuất hiện trong mật thất âm lãnh, tay cầm một thanh kiếm, chỉ n.g.ự.c y.

 

"Thư nhi..." Môi Mộ Dung Vũ run rẩy.

 

Y thậm chí còn quên cả cơn đau do kim đâm.

 

Bùi Thư đ.â.m mũi kiếm n.g.ự.c Mộ Dung Vũ, rạch rách lớp da thịt bên ngoài.

 

Từng sợi m.á.u thấm .

 

"Ta đây từng nghĩ, m.ổ b.ụ.n.g ngươi , xem trái tim ngươi từ gì."

 

Giọng Bùi Thư trong căn phòng vẻ trống trải, thật sự như tiên nữ.

 

"Muốn xem bằng đá , mới thể những chuyện ."

 

Ngực Mộ Dung Vũ thanh kiếm trong tay Bùi Thư rạch rách, nhưng y đau vì da thịt, mà là nơi sâu thẳm và mềm yếu nhất trong tim.

 

Nơi mềm yếu nhất trong lòng y, một nữ t.ử ôn nhu gốc cây hòe, ánh mắt đầy quan tâm và ái mộ y.

 

Mà nhát kiếm của Bùi Thư, đ.â.m nát bộ bức tranh .

 

Mộ Dung Vũ đột nhiên ngơ ngác Hách Nhân:

 

"Ngươi là của Bùi gia, ngươi cố ý tiếp cận trẫm, chính là để báo thù cho Bùi gia, ngươi, ngươi là —"

 

Hách Nhân xé bỏ lớp ngụy trang mặt, lộ dung mạo thật.

 

Không còn trẻ nữa, già hơn so với khi điểm trạng nguyên điện năm xưa một chút, nhưng gương mặt vẫn tuấn tú.

 

Hai chị em cạnh , tựa như ánh hào quang chói lọi.

 

Máu Mộ Dung Vũ chảy ngược, lồng n.g.ự.c run rẩy, đột nhiên ho một ngụm máu.

 

"Ngươi c.h.ế.t, ngươi c.h.ế.t!"

 

 

Loading...