Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 312: --- Nàng Là Một Đóa Mây

Cập nhật lúc: 2025-11-21 13:50:24
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nắng ngày càng rực rỡ hơn.

 

Lá cây và hoa trong Thính Vũ Hiên đều trở nên tươi tắn, rực rỡ.

 

Từng luồng ánh sáng tuôn chảy trong nhà, khiến căn phòng cũng trở nên sáng sủa.

 

Tô Tri Tri bước chính thất.

 

Nhẫn Đông trở phòng, chút luống cuống rót nước cho Tô Tri Tri:

 

"Tiểu... tiểu tiểu thư, uống chút nước ấm."

 

Trong Thính Vũ Hiên , chỉ nước sạch sẽ, bình thường.

 

Nhẫn Đông tay rót nước, nhưng ánh mắt cứ dán chặt lên Tô Tri Tri.

 

Tô Tri Tri giải thích vắn tắt cho Nhẫn Đông.

 

Nhẫn Đông cuối cùng cũng miễn cưỡng bình phục từ cảm xúc đại hỉ đại bi.

 

Tiểu thư còn nữa.

 

đời vẫn còn tiểu tiểu thư.

 

Nỗi chua xót như kim châm lẫn lộn với sự an ủi và vui mừng.

 

Nhẫn Đông sườn mặt, lông mày, mũi, cằm, vóc dáng của Tô Tri Tri.

 

Ngũ quan giống tiểu thư, giống phu nhân hơn, nhưng cái thần thái , cái nhíu mày mỉm giống tiểu thư.

 

Bởi nàng theo bản năng hoang đường cho rằng đây là chuyển thế chi của tiểu thư.

 

Tô Tri Tri nhận lấy nước ấm: "Đông dì, cứ gọi là Tri Tri là , những bên cạnh đều gọi là Tri Tri."

 

"Được, Tri Tri," Nhẫn Đông mắt đỏ hoe , "Tiểu tiểu thư gọi thế nào, thì gọi thế ."

 

Tô Tri Tri quanh phòng một lượt.

 

Nền nhà, ghế, bàn và bài vị bàn thờ đều sạch sẽ, vướng một hạt bụi.

 

Trước bài vị thắp hương, đặt hai đĩa sứ.

 

Một đĩa sứ đựng vài quả, đĩa sứ thì đựng một nắm hoa quế vàng óng.

 

Trong phòng, cũng thoang thoảng hương quế.

 

Tô Tri Tri đặt một bông hoa Lăng Tiêu hái lên đĩa quế hoa:

 

"Đông dì, đừng quá đau lòng. Mẹ an táng ở Lĩnh Nam, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu cùng đại cữu cữu, đại cữu mẫu của cũng đều ở đó. Bọn họ ở cạnh , hề cô độc."

 

"Trên núi bốn mùa đều các loại hoa và quả, sẽ hái hoa và quả đến thăm viếng bọn họ."

 

Nhẫn Đông ngừng gật đầu: "Tốt , ở cạnh . Ngày khi tiểu thư ở Vương phủ, nhớ phu nhân, ở cạnh ..."

 

Nhẫn Đông dẫn Tô Tri Tri qua từng ngóc ngách Thính Vũ Hiên một lượt, từng chút một giới thiệu.

 

Cảnh tượng hơn mười năm trong hồi ức của nàng vẫn sống động như ngày hôm qua:

 

"Đây là thư án của tiểu thư, hồi nhỏ tiểu thư thích chữ, nhưng ở Vương phủ luôn chữ, tiểu thư chữ giúp tĩnh tâm..."

 

“Chiếc giường gỗ chạm khắc vẫn là của hồi môn của tiểu thư đó, mang từ Bùi phủ sang. Tiểu thư ban ngày thích ngủ chiếc giường gỗ , tiểu tiểu thư… Tri Tri …”

 

“Nơi cửa sổ, khi giường, đẩy cửa sổ thể thấy hoa cỏ trong sân. Những cây và hoa đều do tiểu thư trồng, ngày xưa còn nhỏ, giờ lớn …”

 

Tô Tri Tri Nhẫn Đông miêu tả, dường như thể thấy một cô gái hoạt bát, chốc lát ngủ trưa giường, chốc lát trồng cây trong sân, chốc lát bên bàn chữ.

 

Sân viện và căn phòng đều sạch sẽ xinh .

 

đến mấy, cũng chỉ là một cái sân viện bốn bề tường vây. Vương phủ dù lớn đến , rộng bằng núi sông bao la bên ngoài?

 

“Sau khi Bùi gia xảy chuyện, mẫu cấm túc trong phủ khó chịu ?”

 

“Ai, xảy chuyện lớn như , tiểu thư đương nhiên đau lòng, nhưng tiểu thư sống hề u sầu.”

 

Nhẫn Đông lảm nhảm tiếp tục hồi ức.

 

Sau khi Bùi gia lưu đày, Bùi Tuyền vài ngày, nhưng phấn chấn lên.

 

Nàng nàng cũng theo phụ mẫu, nhưng nàng thể , nàng ẩn ở kinh thành để điều tra sự thật.

 

Mấy năm cấm túc trong vương phủ , Bùi Tuyền đa thời gian đều sức sống, ít khi lộ vẻ bi thương.

 

Nàng , nàng chỉ cấm túc trong vương phủ, nhưng đội cái danh Chính phi còn một võ công, ai thể ức h.i.ế.p nàng.

 

Nàng ngay cả nàng như còn cảm thấy khó chịu, thì tình cảnh của trưởng tỷ giam hãm trong thâm cung chắc chắn càng khó khăn hơn.

 

Bùi Tuyền tin rằng Bùi gia cuối cùng cũng sẽ ngày rửa oan, đến lúc đó cả gia đình họ sẽ sống ở Bùi phủ, bao giờ chia xa nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-312-nang-la-mot-doa-may.html.]

 

Nàng kinh ngạc khi mang thai, một ngày nọ với Nhẫn Đông:

 

Nàng mơ thấy trong bụng một bé gái. Bé gái từ bụng nàng rơi , chạy khắp núi. Nàng tự bay lên trời, hóa thành một đám mây, bé gái chạy núi.

 

Bùi Tuyền xác định m.a.n.g t.h.a.i là một cô con gái.

 

Nàng nàng sẽ đưa con về Bùi phủ, nàng dạy con roi pháp, còn gửi con đến sân viện của nhị ca để học chữ sách.

 

Nàng hy vọng con của nàng thích , thích ăn rau xanh kén chọn, thích hoa cỏ, thể giống như khi nàng còn nhỏ cường tráng.

 

“Khi tiểu thư m.a.n.g t.h.a.i ngươi, nàng nàng điều tra manh mối, chỉ là tìm thấy chứng cứ. Chờ nàng tìm thấy chứng cứ xác thực, Bùi gia nhanh thể trở về, nàng trở về Bùi gia sinh ngươi , để ngươi ở trong sân viện của nàng ngày xưa… Khoảng thời gian đó tiểu thư thật sự vui mừng… khi còn tìm thấy chứng cứ…”

 

Nhẫn Đông dùng khăn tay lau mặt, lúc tiếp .

 

Hoa quế từ ngoài cửa sổ bay .

 

“Mẫu từng mơ thấy .” Trong lòng bàn tay của Tô Tri Tri vài đóa hoa vàng nhỏ, giọng phiêu du như mộng mị.

 

Hồi nhỏ nàng cảm thấy sự vật đời đều hữu hình.

 

Ngũ Anh Nương và Hách Nhân với nàng, mất sẽ ở trời, nàng liền thật sự tin rằng trời ở.

 

Cho nên nàng mới từ nhỏ một mẫu trời, một mẫu đất.

 

Mẫu đất sẽ chăm sóc nàng còn đ.á.n.h m.ô.n.g nàng, là hung dữ dịu dàng.

 

Còn mẫu trời thì một đám mây theo nàng, xuất hiện trong mỗi ngày mây.

 

Cho nên khi nàng vẽ tranh lúc nhỏ, luôn vẽ một đám mây khổng lồ núi. Trên mây vẽ thôn làng và nhà cửa, đó là nơi trời ở.

 

Năm A Triệt lên núi, nàng và A Triệt cùng hái quả dại, trong thời tiết nóng nhất, thường một hai đám mây che đầu họ, vặn đổ xuống một mảng bóng râm.

 

Tri Tri với A Triệt, đó là mẫu của hai đứa họ trời nắm tay , cùng che nắng cho họ.

 

Sau Tri Tri lớn lên, vẫn sẽ thỉnh thoảng ngẩng đầu mây trời, nhưng trong lòng hiểu rõ, mây chỉ là mây mà thôi.

 

Hiện tại, nàng Nhẫn Đông về chuyện cũ, đến việc mẫu nàng mơ thấy nàng chạy khắp núi.

 

Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác thể tin nổi.

 

Cứ như thể, mẫu nàng những năm nay thật sự vẫn luôn ở trời nàng, ở bên nàng.

 

“Dì Đông,” Tô Tri Tri nắm lấy tay Nhẫn Đông, “mẫu từng thư cho ?”

 

Nhẫn Đông ngẩn một chút:

 

“Hình như .”

 

tiểu thư để một thứ nàng ngày xưa, vẫn còn cất giữ.”

 

Nhẫn Đông nghĩ đến đây, đặt khăn tay xuống, đến góc phòng xổm xuống.

 

Tô Tri Tri cũng theo qua: “Cất ở ?”

 

Nhẫn Đông cầm một cái xẻng nhỏ cạy gạch lát sàn ở góc phòng: “Ở bên . Ta cất kỹ lắm, ai động .”

 

chính vì ai động , Nhẫn Đông cạy khó khăn.

 

Vẫn là Tô Tri Tri tay cạy gạch lát sàn lên.

Mèo Dịch Truyện

 

Bên gạch lát sàn một cái hố nhỏ, sâu, nửa thước. Trong hố đặt một cái hộp vàng.

 

Tô Tri Tri hỏi: “Bên gạch lát sàn hố, dì Đông ngươi đào để cất đồ ?”

 

Nhẫn Đông: “Ngày xưa và tiểu thư cùng đào, tiểu thư đào một đường hầm thông bên ngoài, để tránh tai mắt khác. khi thực sự đào thì thấy quá khó, chỉ đào nửa thước thì thôi, tiểu thư vẫn là trực tiếp trèo tường thì tiện hơn. Cái hố dùng để cất đồ thì vặn, liền đặt đồ ở đây.”

 

Cái hộp vàng bám bụi từ lâu lau sạch, mở .

 

Bên trong đặt mấy cuốn thủ trát, đều do Bùi Tuyền tự tay .

 

Có cuốn là nét chữ của lớn, còn cuốn thì nét chữ non nớt.

 

“Khi tiểu thư còn nhỏ chữ sách, khi đó mà Bùi gia mời đến liền yêu cầu tiểu thư mỗi ngày đều những điều tai mắt thấy, tiểu thư dần dần liền hình thành thói quen, thường xuyên ghi một chuyện.”

 

Nhẫn Đông chỉ cuốn sách nét chữ non nớt, bút pháp xiêu vẹo:

 

“Cuốn là sớm nhất, là tiểu thư hồi nhỏ, khi xuất giá liền mang theo cùng.”

 

Tim Tô Tri Tri đập nhanh, cẩn thận lật xem, thấy trang đầu tiên của cuốn sách rằng:

 

【Ta nhật ký.】

 

【Nhị ca là một con rùa lớn.】

 

【Tiên sinh cũng .】

 

 

Loading...