Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 297: --- Xâm Lược
Cập nhật lúc: 2025-11-21 13:50:01
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạc Đình Phương ngục khiến kinh hãi, Bùi gia minh oan cũng khiến kinh hãi.
tất cả đều bằng tin Thiết Lặc Hãn Quốc xâm lược lực trùng kích lớn đến thế.
Ngay cả Hắc Sơn phủ tin cũng sững sờ.
Điều ngoài dự đoán của một .
Đại Du chính bắc tiếp giáp Thiết Lặc Hãn Quốc, tây bắc liền kề Hồn Tà Quốc.
Quốc gia quấy nhiễu Đình Châu bấy lâu là Hồn Tà Quốc.
Còn về Thiết Lặc Hãn Quốc, vốn dĩ giao hảo với Đại Du, cứ ba năm năm cử sứ giả qua , để tỏ tình hữu nghị.
Láng giềng hòa bình chung sống gần trăm năm bỗng dưng nam hạ phạm cảnh, đ.á.n.h cho Đại Du trở tay kịp.
Mộ Dung Vũ giường bệnh cấp báo, phẫn nộ nhiều hơn là bất ngờ.
Có lẽ vì Khâm Thiên Giám sớm báo điềm "Huỳnh Hoặc Thủ Tâm", trong lòng y liệu năm nay sẽ thái bình.
“Truyền ý chỉ của trẫm, điều binh lực Hà Nam, Hà Đông, Sơn Đông đạo bắc thượng đến Quan Nội đạo, nhất định đuổi địch khấu khỏi Âm Sơn!”
Mộ Dung Vũ với hai quầng thâm mắt, hạ chỉ triều đường.
Y mấy ngày ám sát, vốn hôm nay định lâm triều.
phong quân tình cấp báo buộc y kéo lê thể bệnh tật dậy, mồ hôi lạnh toát ngai vàng.
Nếu Hạc Đình Phương còn ở triều đường, lúc nhất định sẽ hết lời ca tụng Mộ Dung Vũ, sức nịnh bợ một phen.
bóng dáng Hạc Đình Phương biến mất khỏi triều đường, bây giờ cũng ai nhắc đến y.
Một thần t.ử trẻ tuổi kích động : “Đáng lẽ cho Thiết Lặc Hãn Quốc kết cục khi phạm Đại Du .”
“Phải! Đánh cho bọn chúng chạy về hang ổ cầu xin tha thứ!”
“Đại Du tinh binh lương tướng, lẽ nào sợ bọn chuột nhắt ?”
Bọn họ nhớ rõ mấy năm Mị Bà cũng từng xâm lược mà? Cuối cùng bọn chúng đ.á.n.h cho chật vật rút lui, ngay cả tân vương A Na La của bọn chúng cũng c.h.ế.t.
Đại Du bọn họ cái khí phách , ai dám đến đánh, sẽ khiến kẻ đó bỏ chạy tháo .
Mèo Dịch Truyện
Có hỏi: “Có cần điều động một phần binh lực Tiết gia quân Tây Bắc đến Quan Nội đạo ứng cứu khẩn cấp ?”
Mộ Dung Vũ nhíu mày, lập tức phủ quyết.
Thứ nhất, y thấy Tiết gia quân tiếp cận Trường An.
Thứ hai, y một nỗi lo lắng mơ hồ, lo lắng Hồn Tà Quốc ở biên cảnh phía tây bắc cũng yên phận.
Trên triều cũng thần t.ử khác nỗi lo lắng tương tự:
“Điều Tây Bắc quân Đình Châu quan giữ Âm Sơn, đây chẳng là đập đông tường vá tây tường ? Vạn nhất hồ nhân bên phía tây bắc cũng đ.á.n.h thì ?”
Lời , lòng đều trĩu xuống.
Các thần t.ử còn hùng hồn, giọng nhỏ dần, chợt nhận cuộc chiến khác với cuộc chiến Mị Bà .
Mấy năm , Mị Bà đ.á.n.h Lĩnh Nam, cách Trường An quá xa. Hơn nữa Mị Bà hình nhỏ bé, sức chiến đấu yếu, binh lực càng nhiều, nên căn bản uy h.i.ế.p gì đối với Trường An.
Thế nhưng Thiết Lặc Hãn Quốc đ.á.n.h Quan Nội đạo, Quan Nội đạo tiếp giáp phía bắc Kinh Kỳ đạo.
Một khi tướng sĩ Quan Nội đạo chống đỡ nổi, thì thiết kỵ Thiết Lặc Hãn Quốc sẽ trực tiếp thẳng tiến nam hạ, thẳng tiến phá vỡ Kinh Kỳ đạo, sẽ đ.á.n.h đến kinh thành.
Tuy thể điều động binh lực từ phía nam và phía đông viện trợ Quan Nội đạo, nhưng nếu Đình Châu bên cũng nổi chiến sự thì ?
Nếu hai phía đồng thời xâm phạm, Trường An liệu nguy hiểm chăng?
Triều đường một khoảnh khắc chim sẻ im tiếng.
Tần Nguyên bước : “Hoàng thượng, điều binh lên phía bắc, lương thảo cần , vi thần nguyện xin áp tải lương thảo quân nhu.”
Bất kể trong tình huống nào, bọn họ cũng những gì thể .
Mộ Dung Vũ gật đầu, chỉ định mấy bao gồm Tần Nguyên chịu trách nhiệm quân nhu.
“Khụ khụ khụ…” Mộ Dung Vũ ho vài tiếng, dùng nước để trấn áp mùi m.á.u tanh trong cổ họng.
“Ngoài binh lực nhắc đến cần điều động lên phía bắc, các tướng lĩnh ở những nơi khác cũng chuẩn sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng thể bắc thượng ứng chiến.”
Sự trấn tĩnh của Mộ Dung Vũ là giả vờ.
Y chỉ cần nhắm mắt, sẽ tưởng tượng cảnh tượng tiền triều diệt vong.
Y hạ ngục Hạc Đình Phương, giam lỏng Mộ Dung Tuân, biên cảnh phía bắc chiến báo.
Mộ Dung Vũ còn sợ hồ nhân tây bắc lúc tiến phạm hơn bất kỳ ai triều đường.
Tuy nhiên, thường thì càng sợ điều gì, điều đó càng dễ xảy đến.
Mộ Dung Vũ sắp xếp xong chuyện điều binh khiển tướng, cảm thấy đầu óc hôn trầm, chút chống đỡ nổi, phất tay lui triều.
Y đang định dậy, ngoài điện truyền đến tiếng thông báo lớn tiếng:
“Khải bẩm Hoàng thượng, Tây Bắc quân tình cấp báo đưa đến! Hồ nhân cất binh phạm Đình Châu!”
Rầm!
Gân xanh trán Mộ Dung Vũ nổi lên, tức giận vỗ bàn ngự, ho một ngụm máu.
…
Ngoại ô kinh thành, Từ Quang Sơn, Từ Quang Tự.
Trong ngày hè cỏ cây mọc um tùm, những trái đào ngọt lành mọng nước trong sân cũng chín từng trái một.
Ngộ Chân bưng đến một cái thang dựa cây, cẩn thận từng chút đưa tay hái đào.
Phải chọn những quả nào tròn trịa và đỏ mọng.
Cậu bé vén vạt áo tăng bào phía lên, tạo thành một cái túi, những trái đào hái sẽ đặt trong.
Tuổi của Ngộ Chân nhỏ hơn Tô Tri Tri hai tuổi, năm nay mười một tuổi.
Cậu bé vẫn hàng ngày ăn mật ong và hạt quả, bây giờ mùa hè còn ăn đào tươi.
Ngộ Chân ba năm nay, ngày nào là xuống vườn rau tưới nước bắt sâu, còn theo các sư cùng gánh nước; mỗi tháng bé đều theo xuống núi mua sắm, cõng những giỏ đầy ắp lên núi.
Mấy năm nay, nhờ Ngộ Chân chăm chỉ rèn luyện, chịu khó chịu khổ, cuối cùng bé trở thành một tiểu hòa thượng mũm mĩm nhanh nhẹn.
Hơn nữa, bé còn chăm chỉ học kinh văn, thể thuộc lòng mấy thiên một cách thành thạo, nên vẫn là một tiểu hòa thượng mũm mĩm giỏi tụng kinh.
Tóm , Ngộ Chân cao hơn , nhưng vẫn mập mạp như xưa.
“Sư phụ, con hái đào xong, đặt lên bàn trong phòng .” Ngộ Chân đặt năm sáu quả đào ngay ngắn bàn.
Cậu bé cầm một quả đào nhỏ hơn đưa lên miệng gặm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-297-xam-luoc.html.]
Lát nữa sẽ ăn cơm, nên chỉ ăn một quả nhỏ là đủ .
Minh Đăng đại sư ở phòng bên mới đổ đầy hũ mật ong cho Ngộ Chân, bước thấy Ngộ Chân đang ăn đào, ngài cũng tự lấy một quả ăn.
Ngộ Chân ăn xong đào, múc một gáo nước từ vại nước trong sân rửa tay.
Nước trong vại trong vắt, phản chiếu một cái đầu tròn xoe, trông như một quả đào lớn.
Ngộ Chân véo má một cái:
“Sư phụ, con tròn.”
Minh Đăng đại sư gật đầu cái đầu còn tròn hơn: “Như , viên mãn.”
Ngộ Chân hồi nhỏ cũng cảm thấy lớn lên khá viên mãn, nhưng mười tuổi thì cảm thấy như .
Các sư , da thịt cõi đời như mộng ảo, bọt nước.
bọt nước của bé hình như lớn.
Minh Đăng đại sư cũng bước tới rửa tay:
“Ngộ Chân, con , mặt hoa da phấn cũng chỉ là bộ xương bọc thịt.”
Ngộ Chân xót xa sờ sờ bộ xương khó sờ thấy của :
“Sư phụ, bộ xương của con chắc vất vả lắm, gánh thịt nặng và nhiều quá.”
Minh Đăng đại sư: “…Con ăn thêm một quả đào nữa .”
Ngộ Chân đầu những quả đào còn :
“Sư phụ, mùa hè năm nay chúng ăn nhiều đào tươi, nếu ăn nữa thì sẽ còn đào để đào phơi khô nữa.”
Minh Đăng đại sư rửa tay xong, nắm tay Ngộ Chân đến nhà bếp lấy cơm:
“Năm nay chúng nữa.”
Ngộ Chân ngửi thấy mùi thơm của cơm chay:
“Tại ạ?”
Hai thầy trò đến một nơi tầm rộng, thể từ núi xa xa bao quát thành Trường An hùng vĩ.
Minh Đăng đại sư xa xăm về phía cung thành phía Bắc mà lời nào.
Bởi vì năm nay lẽ cần nữa.
Kinh thành bước đêm tối sớm hơn Từ Quang Sơn một bước.
Còn lao ngục Đại Lý Tự thì vẫn luôn chìm trong đêm tối ẩm ướt.
Trong lao phòng, ánh nến leo lét.
Hách Đình Phương dựa góc tường , tóc tai chút lộn xộn, đó dính vài cọng cỏ.
Cổ tay hai tay vết m.á.u thâm tím do trói, quần chân rách, vết rách cũng m.á.u thấm ướt.
Chỉ là vài vết thương thôi, xương gãy, mắt mù, họng cũng câm.
Coi như là vết thương nhẹ.
Khi lôi thẩm vấn, quan viên Đại Lý Tự dùng cực hình tra tấn, nhưng trực tiếp một câu:
“Ta đều nhận tội.”
Chẳng cần khác bức cung, tự cam tâm tình nguyện ký .
Hiệu quả của việc chính là thể bớt chịu tội, của Đại Lý Tự tùy tiện đ.á.n.h vài cái, mang lời khai chữ ký .
Hách Đình Phương quá rõ quy trình bức cung .
Dù thừa nhận cũng vô dụng, bọn họ sẽ đ.á.n.h ngươi sống dở c.h.ế.t dở, đó chờ ngươi ý thức mơ hồ bắt ngươi ký .
Đã kết quả, hà tất vì cái gọi là khí tiết mà chịu khổ vô ích?
“Đến giờ ăn .” Tên ngục đưa cơm đẩy đồ ăn từ khe hở nhà lao .
Hách Đình Phương một cái, ăn.
Không ăn cơm thì mấy ngày nữa sẽ c.h.ế.t; ăn cơm thì thể đêm nay c.h.ế.t .
Hắn dựa tường, nhắm mắt giữ sức.
Hắn đang đợi.
Hắn vẫn còn giá trị lợi dụng, sẽ cứu ngoài.
Trước khi bắt, những con bồ câu thả e rằng đều chặn .
đêm Mộ Dung Vũ ám sát, từng phái ngoài đưa thư một .
Nội dung trong thư về bản , mà là về việc Mộ Dung Vũ thích khách.
Và đối tượng thư là của Thiết Lặc Hãn Quốc.
Hách Đình Phương đầu treo một thanh đao, tự nhiên sẽ chừa cho một đường lui, đề phòng ngày đao rơi xuống.
Chiêu an bài thám t.ử của Mộ Dung Vũ đối với khác thì hữu dụng, nhưng đối với Hách Đình Phương thì chẳng ăn thua. Hắn há thật sự để Mộ Dung Vũ nắm rõ hành động của ?
Tội thông đồng với địch quốc, nhận oan.
Hắn sớm tư thông với Thiết Lặc Hãn Quốc và Hồn Tà Quốc.
Hắn rõ dã tâm của Thiết Lặc Hãn Quốc sớm hơn bất kỳ ai ở Đại Du.
Mộ Dung Vũ nếu để sống, hai bên bình an vô sự, sẽ giúp Đại Du thiết kế Thiết Lặc Hãn Quốc.
nếu Mộ Dung Vũ c.h.ế.t, thì đừng ai mong sống yên .
Hắn Hách Đình Phương, cá thịt bó tay chịu trói mặc xẻ thịt, thể một đòn đ.á.n.h gục như ?
Hắn dù c.h.ế.t, cũng Mộ Dung Vũ c.h.ế.t .
Điều duy nhất tính toán là con ch.ó săn Hách Nhân tay quá nhanh, khiến kịp sắp xếp thỏa cho gia đình.
Soạt—
Một luồng khí đột nhiên thổi tắt tất cả nến trong lao phòng.
Trước mắt chìm một mảnh tối tăm.
Trong bóng tối, đám xôn xao, tiếng bước chân, tiếng đao kiếm và cả tiếng kêu cứu kịp dứt.
Giữa tiếng ồn ào, Hách Đình Phương vịn tường dậy, trong đôi mắt tiều tụy ánh lên cái sắc bén.
Bọn họ đến .