Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 296: --- Cấp báo!
Cập nhật lúc: 2025-11-21 13:50:00
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Đình Phương áp giải .
Đại Lý Tự khanh và Hách Nhân cũng rời , nhưng một phần quan binh ở , canh giữ Hạ phủ rời nửa bước.
Mỗi trong Hạ phủ đều nơm nớp lo sợ. Bọn họ thực cũng những bằng chứng rốt cuộc thật .
Những năm qua Hạ gia vinh hoa phú quý, trong lòng đều rõ, chỉ dựa chút bổng lộc căn bản thể gánh nổi khoản chi tiêu xa hoa như cho cả một đại gia đình.
Hạ Đình Phương cũng bao giờ cho nhà gì gì, con cái năng lực đến , tin tưởng tài năng và khí phách của bọn họ.
Hắn rõ ràng là gia chủ của gia đình , nhưng đôi khi giống như xa lạ nhất với gia đình.
Giờ đây Hạ Đình Phương Đại Lý Tự dẫn , nhà lo lắng như kiến bò chảo nóng, trốn cũng trốn .
“Hay là tìm đến nhà đồng liêu dò la tin tức xem ?”
“Bây giờ ngoài bằng cách nào?”
“Lấy ít bạc đút lót thử?”
“Tội danh trọng đại, liên quan đến mưu nghịch, ai dám nhận bạc đút lót của chúng ?”
Người nhà họ Hạ mỗi một câu, nhất thời cũng nghĩ biện pháp nào.
“Đủ , tiên hãy dùng bữa tối.” Hạ phu nhân với mái tóc lấm tấm bạc mở lời.
Hạ Đình Phương mặt, Hạ phu nhân là trưởng bối, lời trọng lượng nhất:
“Sự đến nước , gấp gáp cũng vô dụng. Việc cần thì cứ , cái gì đến cũng sẽ đến.”
Hạ Văn Hàn : “Tổ mẫu, ban nãy Hách Nhân , tổ phụ lẽ còn chẳng ngày mai.”
Hạ phu nhân nén giận :
“Vậy thì tối nay cứ ăn no ngủ kỹ, đừng một con ma đói.”
Người hầu mang thức ăn lên.
Canh rau đều nguội lạnh .
Súp vi cá, bào ngư sốt, chim bồ câu nguội lạnh đưa miệng, nhạt nhẽo như nhai sáp.
Một bữa cơm trị giá mấy nén vàng ăn trong bầu khí c.h.ế.t chóc.
Con dâu thứ hai ăn một miếng nào, chỉ bát cơm mà rơi lệ.
Hạ phu nhân ăn một bát cơm, nửa bát rau, và nửa bát canh.
Sau khi ăn xong, nàng các con trai, con dâu và cháu chắt bàn mà :
“Phú quý của Hạ gia chúng là do phụ các ngươi mà , hưởng phú quý trong phủ thì chịu sự sa sút. Nếu các ngươi thật sự chút bản lĩnh thì sớm tự gây dựng sự nghiệp , đến mức việc gì cũng dựa dẫm phụ các ngươi.
Các ngươi hưởng phú quý lâu như , hãy đủ .”
Hạ phu nhân xong liền về phòng nghỉ ngơi.
Lời của nàng là với lớp trẻ, cũng là với chính .
Mèo Dịch Truyện
Nàng tiểu thư con nhà đại hộ. Thuở nhỏ phụ mất sớm, mẫu tái giá, nàng sống cùng tổ phụ.
Tổ phụ của nàng là phu t.ử trong học đường ở quê nhà, dạy sách cả một đời, cuộc sống thanh bần.
Tổ phụ nhận Hạc Đình Phương, khi đó tạp dịch trong học đường, nghĩa tử, còn bảo nàng gọi Hạc Đình Phương, hơn nàng ba tuổi, là thúc thúc.
Sau , khi Hạc Đình Phương trúng cử thì tổ phụ nàng qua đời. Hạc Đình Phương trở về giúp lo liệu hậu sự.
Hạc Đình Phương với nàng, sẽ chiếu cố nàng, cấp tiền cho nàng, để nàng gả một gia đình khá giả.
nàng khi đó đồng ý, nàng : “Ta theo khác, khác sẽ ức h.i.ế.p là cô nữ. Chàng sẽ , gả cho .”
Hạc Đình Phương đồng ý.
Chàng , đời chỉ mang nặng ân tình của một tổ phụ nàng, bởi vì tổ phụ nàng, mới cơ hội sách, xoay chuyển vận mệnh, bước lên mây xanh.
Hạc Đình Phương để nàng trở thành Hạc phu nhân, thậm chí còn sắp xếp cho nàng một xuất tiểu thư quan , để nàng đến nỗi kinh thành chê .
Bọn họ ở bên bốn mươi năm, Hạc Đình Phương từng một mở lòng với nàng, nhưng cũng từng giận dữ với nàng. Chàng hề như keo như sơn với nàng, nhưng hậu trạch chỉ một nàng là chính thất phu nhân, hề thất.
Bọn họ ba con trai và một con gái, ba con trai cưới danh môn quý nữ, con gái gả cho vương.
Hạc phu nhân tự chẳng tài cán gì, bất quá là mệnh gặp đúng , hưởng mấy mươi năm phúc phận.
“Đủ , đời sống đủ vốn ,” Hạc phu nhân với chính trong đêm.
Gió đêm thổi đến, hoa quỳnh trồng bên cửa sổ nở.
Hạc phu nhân yên bình chìm giấc ngủ.
…
Tin Hạc Đình Phương áp giải Đại Lý Tự gây nên sóng gió dữ dội khắp kinh thành.
Các quan viên tin , cằm rớt xuống khép .
Các quan viên trẻ tuổi hơn, kiến thức ít, kinh ngạc khi Hạc Trung Thư, mang trọng chức như , nghi ngờ mưu nghịch.
Đó chính là Hạc Trung Thư, một , vạn cơ mà.
Các quan viên lão làng, kiến thức nhiều, nhưng bọn họ còn kinh ngạc hơn cả trẻ. Bởi vì bọn họ trải qua chuyện Bùi gia sụp đổ năm xưa.
Năm đó náo động long trời lở đất, Thiên t.ử nổi giận, bách quan cầu tình, cả nhà Bùi gia lưu đày, c.h.ế.t nơi đất khách quê .
Mấy năm qua, đến nhắc cũng dám nhắc tới Bùi gia.
Vậy mà bây giờ Bùi gia minh oan ư? Hạc Đình Phương mới là tội khôi họa thủ?
ngoài Huệ phi trong cung , Bùi gia đều c.h.ế.t hết .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-296-cap-bao.html.]
Người khuất, thật đúng là chỉ còn trong sạch chốn nhân gian.
Một quan viên nặng nhẹ còn đến ngự tiền cầu tình cho Hạc Đình Phương, trong đó nhất định oan khuất hiểu lầm.
Bọn họ còn kịp diện kiến Hoàng thượng trực tiếp coi là vây cánh của Hạc Đình Phương, bắt Đại Lý Tự cùng thẩm vấn.
Cả kinh thành đều đang suy đoán kết cục của Hạc gia, liệu lưu đày như Bùi gia năm xưa .
Nói chừng sẽ mãn môn trảm.
Tin truyền đến Nghiêm gia thì Nghiêm lão phu nhân và Nghiêm tam tiểu thư đang dùng bánh.
Nghiêm lão phu nhân , chén tay cũng rơi vỡ, cứ thế ngừng.
Bà thương trưởng nữ c.h.ế.t đường lưu đày năm xưa, đến nửa tấm khăn tay cũng ướt đẫm.
Vừa , mừng rỡ với con gái thứ ba:
“May mà… may mà con năm đó hòa ly với Hạc gia tam lang.”
Nghiêm lão phu nhân nghĩ một lát, gạt nước mắt :
“Nương thúc giục con thành nữa… Thành hiểm nguy quá. Nương chỉ cần con bình an vô sự là .”
Nghiêm tam tiểu thư lấy tay đỡ trán, phì .
Cũng những nhà còn t.h.ả.m thiết hơn Nghiêm gia.
Ví như Tống gia và Trương phủ.
Người nhà của Tống Bình ở kinh thành lóc thắp hương dâng lễ cho ân nhân cửu tuyền, ít nhất bây giờ thể quang minh chính đại đốt vàng mã cho ân công .
Trong Trương phủ, Trương Thái Phó kích động đến mức suýt nữa thì ngất xỉu.
Năm đó Hoàng thượng khăng khăng tin lầm gian thần, đẩy Bùi thị trung lương đường cùng.
Ông trơ mắt đứa bé T.ử Tín mang gông xiềng cùm kẹp, mang đầy oan ức từng bước rời khỏi Trường An thành.
Bây giờ nghĩ , chẳng khác gì khoét tim róc xương.
“Thế sự trêu ngươi, thế sự trêu ngươi a.” Trương Thái Phó than mấy câu liền, đó trực tiếp ngất xỉu.
Khiến cả Trương phủ sợ hãi thôi…
Trong các phủ ở kinh thành, yên tĩnh nhất là Cung Thân vương phủ và Hắc Sơn phủ.
Cung Thân vương phủ do cách ly với ngoại giới, tin tức nhất thời truyền , chỉ tối qua Đại Lý Tự đến Hạc phủ săn tìm thích khách, còn thấy gì khác.
Hắc Sơn phủ thì sớm dự liệu về chuyện, chẳng gì bất ngờ.
Trong Hắc Sơn phủ ai than thút thít, đang nướng chim bồ câu ăn đó.
Đêm qua bắt mấy con bồ câu, nhổ lông, rửa sạch, ướp qua một chút, nướng lên thơm nức mũi!
Đáng tiếc thịt bồ câu ít, mấy con bồ câu nướng lên cũng chỉ thể coi như một món ăn, xa đủ lượng để no bụng.
Tô Tri Tri: “Các ngươi bắt bồ câu ở ?”
Ngũ Anh Nương: “Bắt đại gần Hạc phủ đó mà.”
“Ôi, Hạc Đình Phương chắc chắn động một chút là truyền thư cho , chim bồ câu gầy rộc cả , các ngươi xem thịt bồ câu chỉ bấy nhiêu.”
Lão Từ tặc lưỡi chê bai, một gặm gần nửa con bồ câu nhỏ.
Tiết Triệt quan sát thần sắc của Hách Nhân.
Hắn cho rằng Hách Nhân sẽ lệ ướt vạt áo, thở than che mặt, nhưng Hách Nhân cũng đang ăn bồ câu, thậm chí còn đ.á.n.h giá:
“Thịt bồ câu tuy ít, nhưng tay nghề , nướng lên hương vị thơm ngon.”
Hách Nhân còn trấn tĩnh hơn cả dự đoán của y.
Bùi gia minh oan, tẩy sạch tội danh vô cớ.
thế vẫn đủ, y vẫn thể xuất hiện với phận Bùi Lăng Vân.
Con đường y vạch hết, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng thể tình huống ngoài ý .
A Bảo hôm nay cũng ăn ngon, ăn no.
Ăn xong, Hách Nhân buộc thư lên chân A Bảo:
“Vất vả cho A Bảo . Ngươi đưa thư yên tâm nhất.”
Lão Từ xỉa răng: “Chuyện đó thì khỏi , chim bồ câu thể bắt, chứ A Bảo nhà thì chẳng ai bắt .”
A Bảo ngẩng đầu, kêu hai tiếng:
Gù gù!
Xòe đôi cánh, nương gió bay thẳng lên, lượn hai vòng đầu Tô Tri Tri, liền đầu mà bay thẳng về phía nam.
Mọi sự trong thế gian thực chất đều là một tấm lưới đan xen chằng chịt.
Khi A Bảo bay lên trung, một con tuấn mã chở dịch với sắc mặt tái nhợt như đất xông kinh thành.
Tuấn mã phi nước đại qua Chu Tước Đại Đạo, kinh động khiến phố tản .
Đại Du luật, trong thành quy định kẻ vô cớ phi ngựa chịu roi vọt, ngay cả vương công quý tộc cũng ngoại lệ.
Dám quất ngựa phi nước đại trong thành, nhất định là chuyện khẩn cấp.
Dịch xuống ngựa cửa cung, hoảng loạn dâng công văn khẩn trong lòng lên.
“Quân tình cấp báo!”
“Thiết Lặc Hãn Quốc xâm phạm bắc cảnh, vượt Âm Sơn, phá biên thành!”