Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 287: --- Tri Tri Là Một Cô Nương

Cập nhật lúc: 2025-11-21 13:49:51
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiết Triệt như một lão già nhỏ cổ hủ, cứ lắc đầu lia lịa.

 

Chẳng trách Hách bá bá tối qua đến tìm một phen, bảo giúp trông chừng Tri Tri tiếp xúc với ngoài chừng mực.

 

May mà trông coi sát , nếu Tri Tri còn chẳng những ở tửu tứ lôi kéo đến mức nào !

 

Hồ Cơ đang rót rượu cho Tô Tri Tri bỗng nhiên gạt , nhất thời sững sờ.

 

nàng ở tửu tứ ngày ngày gặp nhiều khách, đủ loại , đối với loại nào cũng tươi đón tiếp.

 

Hồ Cơ : “Công t.ử đùa , đến đây uống rượu, ai mà chẳng qua ôm ấp ?”

 

Tiết Triệt và Tô Tri Tri quanh một vòng, thấy ít khách uống rượu khác đều Hồ Cơ bên cạnh mời rượu.

 

Tô Tri Tri cảm thấy Hồ Cơ tỷ tỷ xinh đầy đặn, nàng hề phản cảm việc tỷ tỷ kề cận, nhưng mùi hương phấn Hồ nữ thật sự quá nồng, xông đến mức Tô Tri Tri hắt .

 

Tô Tri Tri cầm ly rượu lên: “Bọn họ là bọn họ, chúng là chúng . Chúng tự uống là , cần hầu.”

 

Ánh mắt nàng lướt qua giữa Tô Tri Tri mày đậm và Tiết Triệt, thấy hai cận với , mặt nàng lộ vẻ bừng tỉnh:

 

“Ôi da, nô gia mắt kém, , hai vị công t.ử xin đừng trách.”

 

Tiết Triệt và Tô Tri Tri Hồ Cơ điều gì, nhưng may mắn là nàng cuối cùng cũng rời cùng với mùi hương phấn nồng nặc.

 

Lúc , tiếng trống điểm từ xứ lạ đột nhiên trở nên dồn dập, sàn xuất hiện thêm mấy vị vũ nương bịt mặt.

 

Vài chiếc váy lụa đỏ xoay tròn như ô, vòng vàng chuông bạc vang lên như mưa rào.

 

Trong đó, một vũ nương ôm ngược đàn tỳ bà, đầu ngón tay khẩy dây đàn, tấu lên một khúc nhạc. Chuỗi mã não bảo thạch treo ở eo, theo điệu múa mà lay động, ánh nắng chiều chiếu cửa lóe lên muôn vàn sắc màu.

 

Tô Tri Tri đầu thấy, xem say sưa, đưa mấy ly rượu miệng, vô cùng hưởng thụ.

 

Tiết Triệt xem múa nhiều, cảm thấy những viên bảo thạch rẻ tiền mà các vũ nương đeo quá chói mắt, chỉ lo rót rượu cho Tô Tri Tri.

 

Vừa rót, nhắc nàng uống chậm .

 

Một khúc nhạc sàn dứt, ông chủ Hồ Thương bụng phệ bước , chiếc đai lưng trật tiết ở eo cái bụng bự cho biến dạng, đai lưng treo mấy chiếc chìa khóa vàng bạc, cũng kêu leng keng như chuông.

 

Y chắp tay với khách uống rượu:

 

“Chư vị khách quan, hôm qua tửu tứ chúng mới nhập về rượu Bồ Đào trắng từ Tây Vực, hôm nay giá rượu giảm hai thành, mời chư vị khách quan nếm thử.”

 

Tô Tri Tri đồ mới để thử, liền học theo hào khí vỗ bàn:

 

“Cho một vò!”

 

Tiết Triệt giữ chặt cánh tay Tô Tri Tri: “Nàng thể uống hết một vò ?”

 

Tô Tri Tri hai má ửng hồng: “Sao ?”

 

Ông chủ Hồ Thương thấy ít đều nếm thử, đến mức hai mắt tràn đầy tài khí.

 

Các Hồ Cơ trong tửu tứ nhất thời bận rộn xuể, y cũng chạy lăng xăng tự bưng rượu.

 

Y đặt một vò rượu nhỏ mặt Tô Tri Tri và Tiết Triệt, rót cho hai mỗi một ly rượu màu hổ phách.

 

“Cái vò cũng nhỏ quá .” Tô Tri Tri dùng tay ước chừng, cái vò nhỏ chỉ lớn hơn tay nàng bao nhiêu.

 

Ông chủ Hồ Thương ha ha lớn, thịt mặt rung lên từng đợt:

 

“Tiểu công t.ử đừng thấy vò nhỏ, rượu say lắm đó.”

 

Ông chủ Hồ Thương xong, bận rộn quen với bàn khách khác.

 

Tô Tri Tri uống một ngụm, như phát hiện bảo vật mà với Tiết Triệt:

 

“A Triệt, nếm thử xem, vị thanh mát hơn một chút, chua, nhưng hương trái cây.”

 

Tiết Triệt nhấp một ngụm nhỏ, nếm thử dừng : “Cũng tạm.”

 

Mèo Dịch Truyện

Chàng thấy ngon đến mức nào.

 

Tô Tri Tri thấy hũ nhỏ, bèn uống cạn cả một hũ.

 

Xem đủ điệu múa, uống cạn chén rượu, Tô Tri Tri mãn nguyện: “Có thể bờ Khúc Giang tản bộ .”

 

Nàng dậy, xoay tròn tại chỗ, phát hiện tửu quán gì đó .

 

Tường xiêu vẹo? Sàn nhà hình như cũng xiêu vẹo. Hây, ngay cả A Triệt cũng xiêu vẹo

 

Tô Tri Tri loạng choạng ngã nhào bức tường bên cạnh.

 

Tiết Triệt vội vàng dậy kéo Tô Tri Tri :

 

“Tri Tri, nàng say ?”

 

Chàng thấy vệt hồng má Tô Tri Tri càng thêm đậm, mang theo vài phần vẻ đáng yêu ngây ngô.

 

Giờ đây, Tiết Triệt kéo Tô Tri Tri vội vã bước ngoài, nhanh:

 

“Mau về thôi, tìm Ngu đại phu cho nàng một bát canh giải rượu, nếu e là đến sáng mai nàng cũng chắc tỉnh rượu.”

 

Khi đến ngoài cửa tửu quán, Tô Tri Tri gạt tay Tiết Triệt , kinh ngạc chỉ lên trời:

 

“A Triệt, xem kìa, trời mười mặt trời!”

 

Tiết Triệt ngẩng đầu, thấy vạn dặm trời quang, một vầng kim nhật treo cao, chói chang đến nhức mắt.

 

Đâu cái gì mười mặt trời? Một cái thôi đủ nắng cháy .

 

Bên cạnh tửu quán một quán nhỏ bán bánh dầu chiên, Tô Tri Tri xiêu vẹo bước tới mua một gói:

 

“A Triệt, mời uống rượu, sẽ mời ăn món , bánh dầu chiên của quán thơm... ợ... ngon...”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-287-tri-tri-la-mot-co-nuong.html.]

Tô Tri Tri đầu óc choáng váng, mắt chỉ mười mặt trời, mà còn mười Tiết Triệt chồng chất lên .

 

Tiết Triệt nhận lấy bánh dầu chiên, ánh mắt Tô Tri Tri dần mất tiêu cự, cảm thấy chút nào:

 

“Tri Tri, nàng còn ?”

 

Tô Tri Tri bật hai tiếng trong trẻo: “Cần gì ? Đươ... đương nhiên... thành vấn đề!”

 

Chữ cuối cùng dứt, thể Tô Tri Tri ngã ngửa .

 

“Tri Tri!” Tiết Triệt tóm lấy Tô Tri Tri.

 

Tô Tri Tri như ngủ say, mặt vẫn còn vương nụ tan.

 

Tiết Triệt ngửa mặt lên trời thở dài.

 

Quả nhiên chuyện đều báo đáp.

 

Chàng nhớ khi còn nhỏ, sốt ngất , Tô Tri Tri cõng đường núi về nhà.

 

Giờ đây, đến lượt cõng Tô Tri Tri đang say mèm bước phố Trường An đông đúc, trong lòng còn ôm gói bánh dầu chiên nóng hổi.

 

Tiết Triệt mặt ngoài bình tĩnh như hồ, trong lòng ngừng lầm bầm.

 

Nàng xem nàng kìa, bảo nàng đừng uống nữa, đừng uống nữa mà nàng cứ cố chấp.

 

Giờ thì , say mềm chứ gì? Tỉnh dậy còn chịu đựng khó chịu, chừng còn nôn mửa nữa...

 

Tô Tri Tri đang úp lưng bỗng “oa” một tiếng ở cổ họng, Tiết Triệt tưởng nàng nôn, vội vàng đặt nàng xuống, đỡ nàng lên một tảng đá lớn ở góc đường.

 

Tảng đá lớn mặt trời chiếu đến ấm áp, Tô Tri Tri đỡ lên đó, thấy vẻ gì là nôn.

 

Đôi lông mày rậm rạp từ lúc nào cọ bay mất, hai hàng ria mép nhỏ môi cũng rơi mất một mảng, chỉ còn một mảng dính một nửa trông thật hài hước.

 

Trong mắt Tiết Triệt hiện lên vẻ bất đắc dĩ: “Còn bảo là trả cho Thu di nương, thế mà mất một miếng , để giúp nàng cất giữ miếng còn nhé.”

 

Chàng buông tay đỡ Tô Tri Tri , định gỡ bộ râu giả môi nàng, ngay khi tay chạm tới, Tô Tri Tri bỗng khẽ một tiếng vô cớ, thốt một câu:

 

“A Triệt, vẫn là thích chơi với nhất.”

 

Trên phố xe cộ như nước chảy, ngựa xe như rồng rắn, tiếng , tiếng ngựa, tiếng nhạc, tiếng cây cối hòa quyện .

 

Gió đầu hạ từ mặt nước lấp lánh của Khúc Giang thổi tới, lay động lọn tóc mai xoăn nhẹ bên thái dương Tô Tri Tri. Khi nàng ngẩng đầu , trong mắt nàng phản chiếu những đốm sáng rực rỡ, như thể in bóng cả mùa hè Trường An.

 

Tiết Triệt thoáng mùa hè trong đôi mắt thiếu nữ, thể khẽ khựng .

 

Gió ngừng thổi, cây cối im lìm.

 

Mọi âm thanh trong khoảnh khắc đều biến mất, cảnh vật trong chớp mắt đều ngưng đọng.

 

Tiết Triệt bỗng cảm thấy n.g.ự.c ngứa ngáy, như vô vàn hạt giống gieo xuống đang đột ngột nảy mầm sinh trưởng. Những chồi non mềm mại lướt qua lướt trong tim , khiến một thoáng ngẩn ngơ.

 

Chàng gương mặt gần trong gang tấc, thấy làn da mịn màng của thiếu nữ, hàng mi dài cong vút, gò má ửng hồng vì men say…

 

Tiết Triệt bỗng giật tỉnh táo, hoảng hốt lùi hai bước.

 

Chàng cuối cùng cũng nhận một điều —

 

Tri Tri còn là hài đồng nữa, nàng, nàng là nữ tử!

 

Tri Tri, cứu lên núi, dẫn bắt cá, đ.á.n.h với ... và cả kéo cùng uống rượu hôm nay, là một cô nương!

 

Lại còn là một cô nương xinh .

 

Tiết Triệt nhất thời luống cuống tay chân, nên đặt tay .

 

Sự nóng bừng trong n.g.ự.c dâng lên mặt, thiếu niên đỏ bừng cả khuôn mặt, cứ như thể mới là say rượu.

 

Mà Tô Tri Tri khi xong câu đó, hai mắt nhắm liền ngủ .

 

Nàng trượt sang một bên, Tiết Triệt đỡ lấy, nhưng tay vươn nửa chừng do dự.

 

Thế là Tô Tri Tri cứ thế nghiêng ngã xuống đất, còn lăn nửa vòng.

 

“Tri Tri!” Sắc mặt Tiết Triệt chợt trở nên trắng bệch.

 

Không vì Tô Tri Tri ngã, mà là vì thấy tảng đá lớn Tri Tri qua, hiện rõ một vệt máu.

 

Chàng đầu Tri Tri đang sấp mặt đất, vạt áo m.á.u thấm ướt một mảng.

 

Tiết Triệt đại kinh thất sắc.

 

Chàng Tri Tri đó từng trọng thương, giờ phút vết thương ắt hẳn nứt toác chảy m.á.u .

 

Chàng ở Tây Bắc mấy năm, thấy ít binh sĩ thương, chỉ lượng m.á.u thôi cũng vết thương hề nhẹ.

 

Tiết Triệt lúc màng nhiều nữa, trực tiếp ôm nàng lên:

 

“Tri Tri, nàng gắng gượng chút! Ta đưa nàng tìm Ngu đại phu.”

 

Mặt trời bóng, nắng lửa gay gắt.

 

Tiết Triệt lo lắng ôm Tô Tri Tri đang hôn mê chạy băng qua những con phố Trường An nóng bỏng.

 

Mồ hôi từ trán thiếu niên nhỏ giọt, thấy tiếng tim đập như trống trận lấn át tiếng và tiếng gió, nhưng thể lấn át tiếng ve kêu râm ran khắp cây.

 

Đầu hạ năm mười ba tuổi .

 

Ve sầu ẩn trong cành lá, tự do náo nhiệt, thiếu niên thấy cả thế gian đang vang vọng bên tai gọi:

 

Tri Tri.

 

Tri Tri.

 

 

Loading...