Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 253: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-21 13:49:10
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sơn dã tĩnh mịch, Phượng Hoàng sơn thỉnh thoảng đàn chim giật bay lên, vỗ cánh thoát khỏi rừng.

 

Trên đỉnh núi Từ Quang, tiểu hòa thượng Ngộ Chân về hướng Phượng Hoàng sơn, dường như lờ mờ thấy tiếng hổ gầm.

 

Phượng Hoàng sơn và Từ Quang sơn quá xa .

 

Phượng Hoàng sơn cao bằng Từ Quang sơn, vì từ Từ Quang tự đỉnh núi thể thấy rõ ràng dòng Phượng Hoàng sơn từ xa.

 

Ngộ Chân và mấy sư đang tưới rau bắt sâu trong vườn rau của tự viện.

 

Một con sâu béo múp uốn éo lá rau non xanh biếc, hai ngón tay mập mạp của Ngộ Chân nhẹ nhàng kẹp lấy, ném bụi cỏ.

 

“Ngộ Phạn sư , Phượng Hoàng sơn hình như nhiều .”

 

Ngộ Chân cẩn thận kẹp con sâu, vặn gãy lá rau, cũng thể bóp c.h.ế.t con sâu.

 

Một hòa thượng mười bảy mười tám tuổi bên cạnh ngẩng đầu Phượng Hoàng sơn, cúi đầu xuống:

 

“Đó là Hoàng thượng dẫn xuân săn .”

 

Ngộ Chân: “Tại xuân săn?”

 

Ngộ Phạn sư đổ nước đất: “Bởi vì họ sát sinh, ăn thịt, phô trương dũng mãnh chi lực.”

 

Ngộ Chân vội vàng chắp hai bàn tay đầy đặn ngực, niệm mấy câu “A di đà Phật”.

 

Đợi tưới nước bón phân xong, Ngộ Phạn nhấc thùng rỗng định , thấy tiểu sư Ngộ Chân vẫn đang tò mò về hướng Phượng Hoàng sơn.

 

Ngộ Phạn rảnh một tay nhấc bổng Ngộ Chân lên.

 

Ngộ Chân ngạc nhiên đạp chân: “Ngộ Phạn sư , thả xuống.”

 

Ngộ Chân tuy tuổi còn nhỏ, nhưng ôm lên nặng, cân thịt nào là lớn vô ích.

 

Ngộ Chân cảm thấy Ngộ Phạn sư thật là khỏe.

 

Suy nghĩ kỹ , dường như các sư núi thể đều rắn chắc, ai yếu ớt cả.

 

Ngộ Chân tự kiểm điểm bản một chút, cảm thấy buổi trưa còn ăn thêm vài bát cơm, để tăng thêm sức lực.

 

Khi họ ăn cơm, lúc gặp Ngộ Không và Ngộ Tịnh sư pháp sự về.

 

Ngộ Chân thấy Ngộ Không sư trong tay cầm một cái bát bạc, khi còn phát tiếng leng keng.

 

“Ngộ Không sư , mua đồ ăn gì về thế?”

 

Ngộ Không thấy ánh mắt mong đợi trong mắt sư Ngộ Chân, bất đắc dĩ:

 

“Không đồ ăn .”

 

Ngộ Không cúi , vén nắp bát bạc trong tay lên cho Ngộ Chân một cái.

 

Ngộ Chân thấy trong bát bạc hai hạt châu màu xám trắng lăn qua lăn , màu sắc tối.

 

Ngộ Chân vội vàng : “Xá lợi tử! Đây là xá lợi t.ử ?”

 

Trên bé cũng mang một hạt xá lợi tử, nhưng nó trắng hơn, sạch tì vết hơn so với hạt châu trong bát bạc.

 

“Đây xá lợi tử.” Ngộ Không đậy nắp bát bạc , cho Ngộ Chân chạm .

 

Ngộ Tịnh sư bên cạnh :

 

“Mấy hôm ở thôn trấn phía Đông Trường An phóng hỏa, thiêu c.h.ế.t ít , quan phủ bắt hung thủ. Chúng đến siêu độ cho khuất, trong lúc pháp sự phát hiện hai hạt oán linh châu , liền mang về.”

 

Ngộ Chân: “Oán linh châu?”

 

Ngộ Không sư giải thích:

 

“Oán linh châu lúc mới thiêu màu trắng, giống xá lợi tử, nhưng do oán niệm và hận ý của vong giả kết thành, là vật đại hung đại tà.”

 

Ngộ Chân mở to mắt hơn: “Vậy tại mang về?”

 

Ngộ Không: “Nếu mang về, dân làng nhặt hạt châu mang theo bên , sẽ oán khí và sát khí quấn , tâm thần bất an, lâu ngày sẽ hại cho thần trí và thể. Vì mang về thỉnh các sư phụ siêu độ, xua đuổi oán khí oán linh châu.”

 

“Này, xem hạt châu biến thành màu xám , đừng tùy tiện chạm .”

 

Ngộ Chân ban đầu còn thêm một chút, nhưng liền ngoan ngoãn rụt tay về.

 

Ngộ Chân ăn cơm xong, buổi chiều tụng kinh, còn vác củi.

 

Một ngày sắp tàn, ánh nắng trở nên quỷ dị đỏ rực.

 

Ngộ Chân vác củi ngang qua cửa cái sân viện thị vệ canh gác nghiêm ngặt, thấy bên trong truyền mấy tiếng phụ nữ thét lên chói tai.

 

Một tràng tiếng bước chân hỗn loạn ngày càng vang lên, đang hô:

 

“Chân nhi! Chân nhi!”

 

“Nương nương… Nương nương đừng chạy nữa…”

 

“Nương nương cẩn thận kẻo thương thể…”

 

Ngộ Chân tiếng kêu thu hút ánh mắt, đầu thấy một phụ nhân y phục xốc xếch chạy từ trong phòng.

 

Búi tóc đầu cũng xõa , che khuất một nửa khuôn mặt, khiến rõ.

 

Phụ nhân đó giày, một mạch chạy cửa sân, miệng ngừng kêu:

 

“Chân nhi… Chân nhi của bản cung …”

 

Chạy đến cửa, các thị vệ kịp thời ngăn .

 

Ngộ Chân vẫn vô thức lùi hai bước, sợ phụ nhân đó nhào .

 

Tuy rõ mặt, nhưng đây là Hoàng hậu nương nương đang dưỡng bệnh trong chùa.

 

Hoàng hậu chặn , miệng kêu càng dữ dội hơn, gần như là thét:

 

“Thả bản cung ngoài, bản cung cứu Chân nhi, cứu Chân nhi!”

 

Các thị tỳ phía kéo nàng về:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-253.html.]

 

“Nương nương gặp ác mộng , Thái t.ử vẫn đang yên trong cung.”

 

“Nương nương hãy về nghỉ ngơi , nếu Thái t.ử thực sự chuyện gì, Thái hậu nương nương và Hoàng thượng nhất định sẽ cho đến báo.”

 

Nghe thấy mấy chữ Hoàng thượng và Thái hậu, tiếng thét của Hoàng hậu nhỏ dần, dường như dần dần tỉnh từ trong mộng, nàng lẩm bẩm trong miệng:

 

“Cô mẫu… cô mẫu sẽ chăm sóc Chân nhi… Hoàng thượng cũng thích Chân nhi…”

 

bản cung gặp Chân nhi nữa …”

 

Hoàng hậu che mặt, thút thít.

 

Các thị tỳ nhân cơ hội dỗ Hoàng hậu về phòng.

Mèo Dịch Truyện

 

Ngộ Chân đây từng thấy Hoàng hậu đến chùa cầu phúc, đoan trang đại khí, tiền hô hậu ủng, cằm vĩnh viễn ngẩng cao.

 

Đột nhiên thấy Hoàng hậu tiều tụy điên dại như , Ngộ Chân sợ hãi, hiểu một thể đổi nhiều đến thế.

 

Tối đó, khi ngủ, Ngộ Chân vẫn còn kinh hãi kể cảnh tượng thấy cho sư phụ :

 

“Sư phụ, Hoàng hậu nương nương gặp ác mộng đáng sợ. Nàng và bộ dạng đây con từng thấy khác biệt. Hoàng hậu nương nương đến Từ Quang tự chúng để dưỡng bệnh, nhưng nàng trông càng ngày càng… .”

 

Minh Đăng đại sư yên lặng lắng t.ử chuyện, tay đang kéo tấm chăn, cẩn thận chỉnh lý giường chiếu.

 

Trong cái sân nhỏ bé chỉ hai gian phòng, một gian dùng để chứa đồ, gian còn là phòng sư phụ ngủ.

 

Minh Đăng đại sư mỗi ngày khi ngủ đều sắp xếp giường chiếu thật gọn gàng mới ngủ, sáng hôm dậy cũng chỉnh lý giường chiếu cho ngay ngắn.

 

Ngộ Chân cũng học theo mà sắp xếp giường của :

 

“Sư phụ, tự viện chúng nhiều Phật như , ngày ngày tụng kinh, mỗi ngày đều khiến cảm thấy tâm an, tại Hoàng hậu nương nương vẫn gặp ác mộng?”

 

Tay Minh Đăng đại sư khựng , khổ:

 

“Ngộ Chân, nhiều chuyện vi sư cũng câu trả lời.”

 

Nhiều đêm, y cũng ác mộng quấn , khó tìm lối thoát.

 

Ngộ Chân nhận câu trả lời, nhưng cũng cố chấp suy nghĩ, trải xong giường, ngả đầu xuống ngủ ngay.

 

Hôm nay trời nắng lớn, chăn màn đều phơi qua.

 

Ngộ Chân vùi trong chăn khô ráo ấm áp, nhanh chìm hắc điềm hương.

 

Trong bóng tối mịt mùng, Ngộ Chân dường như thấy đang .

 

Không chỉ là tiếng của một .

 

Trong tiếng , thứ xung quanh ngày càng sáng rõ.

 

Ngộ Chân phát hiện từ lúc nào một cung điện, cung điện biển lửa nhấn chìm, tiếng kêu la vang vọng khắp nơi.

 

Trong biển lửa một bóng hình, đối diện bé từ xa.

 

Một bóng hình béo, dễ nhận , chính là sư phụ.

 

Ngộ Chân sốt ruột chạy về phía đó, gọi sư phụ mau ngoài, mau chạy trốn .

 

sư phụ trong lửa bất động, mặc cho lưỡi lửa l.i.ế.m lên vạt áo .

 

Miệng sư phụ mỉm , nhưng khóe mắt rơi lệ.

 

Ngộ Chân sốt ruột òa, bé đưa tay nắm lấy sư phụ, nhưng lửa bỏng đến tay đau nhức, bé hét lớn:

 

“Sư phụ——!”

 

Ngộ Chân đẫm mồ hôi bật dậy khỏi giường, thở hổn hển.

 

Đêm lạnh như nước, sơn tự tĩnh mịch.

 

Vầng trăng ngoài cửa sổ vẫn còn treo cao, vẫn là đêm.

 

Gió đêm thổi qua sân viện, lá cây xào xạc.

 

Không biển lửa, cung điện.

 

Chỉ tiểu hòa thượng giật tỉnh giấc từ trong mộng, và đại hòa thượng vẫn ngủ.

 

Ngộ Chân thấy sư phụ lưng về phía , mặt đối mặt với tường, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu bóng sư phụ giường, như một ngọn núi nặng nề.

 

Không vì giấc mơ , Ngộ Chân cảm thấy bóng lưng sư phụ bi thương.

 

“Ngộ Chân, tỉnh ?” Minh Đăng đại sư rõ ràng đang lưng về phía Ngộ Chân, nhưng mở miệng .

 

Ngộ Chân dụi mắt xuống giường, đến bên cạnh sư phụ, nắm lấy một góc áo bào của sư phụ:

 

“Sư phụ vẫn ngủ?”

 

Giọng Minh Đăng đại sư khẽ: “Sư phụ tuổi cao, tối ngủ lâu như .”

 

Ngộ Chân nắm lấy vạt áo sư phụ, cảm xúc bình hơn chút:

 

“Sư phụ, thì ở chùa thật sự sẽ gặp ác mộng.”

 

Minh Đăng đại sư: “Đệ mơ thấy gì?”

 

Ngộ Chân cúi đầu, do dự một lát mới :

 

“Ta mơ thấy sư phụ. Ta mơ thấy sư phụ đang trong biển lửa. sư phụ ở trong lửa, vì .”

 

Minh Đăng đại sư xoay hình béo tròn , đặt bàn tay lên cái đầu trọc tròn của Ngộ Chân, khẽ thở dài:

 

“Có lẽ là do sư phụ trong lòng còn chấp niệm buông bỏ, tâm nguyện khó như lên trời.”

 

Đầu của Ngộ Chân ấm như lò sưởi mùa đông, nhưng tay Minh Đăng lạnh tựa sương giá.

 

Ngộ Chân ngẩng đầu, hai bàn tay nhỏ chắp , thành tâm thành ý :

 

“Ta sư phụ , sư phụ vui vẻ, sẽ cầu Phật tổ cho tâm nguyện của sư phụ đều thành sự thật.”

 

 

Loading...