Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 251: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-21 13:49:08
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tây Bắc mùa xuân.

 

Tháng ba, Tây Bắc.

 

Bầu trời bao la vô tận, hiện lên một màu xanh nhiều tầng rõ rệt.

 

Từ xanh biếc giữa trời đến xanh chàm phía Tây.

 

Mùa xuân ở Đình Châu đến muộn, nhưng cuối cùng cũng đến.

 

Tuyết núi tan chảy, đồng cỏ bắt đầu xanh non.

 

Ánh nắng chói chang, từng cụm mây trôi thảo nguyên.

 

Tiểu thiếu niên mười tuổi mặc giáp, thảo nguyên bao la, y bóng một đám mây, chăm chú bức thư từ Trường An gửi đến.

 

Giáp Tiết Triệt vẫn là bộ giáp từ Hắc Phỉ Sơn, bởi vì giáp trong quân doanh quá lớn, y còn mặc .

 

Phụ , hai năm nữa, khi y lớn vổng lên, sẽ cho y giáp mới.

 

Tiết Triệt thư của Tô Tri Tri.

 

Thấy Tô Tri Tri họ mua một căn nhà lớn ở Trường An, giá cả rẻ.

 

Tiết Triệt bất ngờ, dù vận may của Tô Tri Tri giờ vẫn luôn .

 

Y đến chỗ Tô Tri Tri học ở thư viện thì nhịn bật .

 

Mèo Dịch Truyện

Y thể tưởng tượng vẻ mặt của Tô Tri Tri khi đến đoạn , chắc chắn là dùng tay chống cằm, vẻ mặt cau đầy phiền muộn.

 

Cuối cùng, Tô Tri Tri còn đấu vật tay với y.

 

Tiết Triệt mong đợi.

 

Bởi vì y ngày ngày luyện công, sức lực tăng lên nhiều, khẩu phần ăn cũng lớn hơn nhiều.

 

Đám mây từ từ bay .

 

Tiết Triệt gấp thư đặt ngực, đó trướng của phụ .

 

Trong trướng, Tiết Ngọc Thành cũng xong thư của Hách Nhân.

 

Tiết Ngọc Thành thấy con trai trở về, hỏi: “Tri Tri gì với con ?”

 

Tiết Triệt: “Họ an cư lạc nghiệp ở Trường An .”

 

Khi Tiết Triệt , trong mắt y ý .

 

Tiết Ngọc Thành con trai vui mừng, nhưng vẫn thể đốt một cái lò than, đốt cháy lá thư trong tay :

 

“Triệt nhi, bức thư quý giá đối với con, nhưng quân doanh như phủ , nhiều chỗ cất giấu, thể để nhược điểm.”

 

Tiết Triệt chuẩn tâm lý: “Con hiểu.”

 

Y lấy thư của Tri Tri , cũng đặt lên lò than, ngọn lửa nuốt chửng những dòng chữ trắng đen.

 

Đây là đầu tiên nhận thư của Tri Tri, trong lòng y tiếc nuối, ngón tay bên cạnh khẽ động, nhưng cố gắng cứu lấy lá thư đang cháy.

 

Tiết Ngọc Thành thu hết những cử động nhỏ nhặt của con trai mắt, an ủi:

 

“Triệt nhi, những thứ khắc ghi trong lòng còn quan trọng hơn là cầm tay.”

 

Tiết Triệt gật đầu: “Con học thuộc hết .”

 

Tiết Triệt kỹ bức thư nhiều , trong đầu thể nhớ nguyên văn , dù đốt , y vẫn nhớ.

 

Tiết Ngọc Thành vỗ vai Tiết Triệt: “Đi, xem ruộng đất thế nào.”

 

Mùa xuân là thời điểm yên bình nhất ở Đình Châu.

 

Mùa đông qua , Hồ phương Bắc sẽ bận rộn chăn thả sản xuất mùa xuân hạ cây cỏ tươi , sẽ đại cử nam hạ lúc .

 

Tiết Ngọc Thành và Tiết Triệt cưỡi ngựa mấy dặm, thấy từng đội Tiết gia quân đang bận rộn gieo hạt đồng.

 

Không chỉ binh lính, các phó tướng cũng cúi lưng mặt đối đất vàng.

 

Sau khi Tiết Ngọc Thành và Tiết Triệt xuống ngựa, họ cũng tham gia đội gieo hạt.

 

Họ gieo hạt bông vải.

 

Cuối năm , Hắc Phỉ Sơn mang hạt bông vải đến Tây Bắc, Tống Ngọc giao hạt giống cho nhà họ Tống.

 

Người nhà họ Tống Tiết Ngọc Thành ủng hộ, mùa xuân năm ngoái khai khẩn một mảnh đất để thử trồng bông vải.

 

Họ ôm tâm lý thử nghiệm, đến mùa thu hoạch, họ phát hiện bông vải phát triển , kết nhiều quả bông, sợi bông cũng dài.

 

Đến cuối năm ngoái, khi của Hắc Phỉ Sơn đến nữa, họ cũng ngạc nhiên khi thấy bông vải thu hoạch ở Đình Châu mọc hơn cả ở chỗ họ.

 

Suy nghĩ kỹ , vùng Tây Bắc ánh nắng dồi dào, mưa ít, địa thế bằng phẳng rộng rãi, thích hợp để trồng bông vải.

 

Ngụy Đại Xuyên và Tần Khiếu với Tiết Ngọc Thành về phương pháp huấn luyện Hắc Sơn Quân của họ ở Lĩnh Nam.

 

Họ cho phép nông khi vụ, và huấn luyện lúc nhàn rỗi, chậm trễ cả hai việc.

 

Tần Khiếu và Ngụy Đại Xuyên tổng kết phương pháp thành: "Binh nông hợp nhất, địch tới thì chiến, địch lui thì canh."

 

Tiết Ngọc Thành cảm thấy phương pháp đáng để tham khảo.

 

lúc mùa xuân mùa chiến tranh, phái quân đội luân phiên huấn luyện và gieo trồng bông vải.

 

Binh lính hôm nay huấn luyện, ngày mai gieo hạt, cứ thế phiên, việc gì chậm trễ.

 

Bọn họ mười vạn binh lực và đất đai rộng lớn.

 

Người đông đất rộng, thể trồng lượng bông vải gấp trăm nghìn Hắc Sơn Phỉ.

 

Sau khi nhà họ Tống trồng bông vải thành công năm ngoái, tinh thần của họ khởi sắc hơn nhiều, trong mắt đều ánh sáng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-251.html.]

 

Họ gặp gỡ các thương đoàn Tây Vực để đàm phán việc buôn bán, mua một hạt giống trái cây từ Tây Vực, và năm nay cũng gieo trồng chúng.

 

Lúc mua hạt giống họ cũng kén chọn, nho, hạnh nhân, sung, hồ trăn... thứ gì cũng trồng thử, nếu thì tính .

 

Thương nhân Tây Vực tơ lụa, đồ sứ, , giấy tờ của Đại Du.

 

Đại Du thì đá quý, hương liệu, thảm... của Tây Vực.

 

Người nhà họ Tống một mặt thông qua Tiết Ngọc Thành liên hệ với Hắc Sơn Phỉ, mặt khác âm thầm chiêu mộ nhân lực để thành lập thương đoàn.

 

Mấy vị đường của Tống Ngọc vẫn ôm tâm lý thử vận may, theo thương đoàn Tây Vực , đến Tây Vực xem xét cơ hội kinh doanh.

 

Lão Tống lo lắng bọn họ sẽ bán, nhưng rủi ro và cơ hội cùng tồn tại, nếu thử một , thể đổi vận mệnh?

 

Họ chỉ trồng bông vải, mà còn thông suốt con đường giao thương với Tây Vực.

 

Tiết Ngọc Thành giúp nhà họ Tống che giấu , nhờ đó họ thể đến Tây Vực.

 

Tháng ba, nhiệt độ vẫn cao, nhưng ánh nắng trực tiếp chiếu da thịt vẫn khiến đỏ và nóng rát.

 

Nhiều tướng sĩ quanh năm ở đây quen , Tiết Triệt cũng cảm thấy gì.

 

Mọi đều đen nhẻm, đỏ bừng.

 

Vốn dĩ gương mặt Tiết Triệt trắng nhiều trong mùa đông, nhưng đông qua, e rằng sẽ đen .

 

Tiết Triệt mu bàn tay sạm màu , mỉm .

 

Sau gặp Tần gia gia, bọn họ thể trở thành đại mỹ nhân nữa .

 

Tiết Triệt buổi sáng giúp gieo hạt, buổi chiều thì theo T.ử Huyền trưởng lão luyện công, buổi tối còn binh thư.

 

Đợi xong binh thư, mới thời gian thư hồi âm cho Tô Tri Tri.

 

Trong doanh trướng, ngọn đèn dầu lay động chập chờn.

 

Tiết Triệt suy nghĩ kỹ lưỡng ba mới đặt bút.

 

Thân phận hiện tại của thích xa của Phó tướng Vân Cận, sống chung trướng với Vân Cận.

 

Vân Cận giường, hì hì hỏi: "Viết thư cho ai thế? Có cho cô bé đến đưa quân phục cùng ngươi năm ?"

 

Tiết Triệt: "Nàng tên là Tri Tri, là bạn của ."

 

Vân Cận: "Bạn ? Tốt đến mức nào?"

 

"Nàng cứu , chúng cùng ăn cơm, luyện công, học, chúng còn cùng đ.á.n.h trận nữa." Tiết Triệt nghĩ đến thời gian ở Lĩnh Nam, trong mắt tràn đầy ý .

 

"Ừm, quả thực . Các ngươi cách xa như , chỉ thư thì thiếu chút ý tứ, ngươi tặng một món quà." Vân Cận vuốt cằm.

 

Tặng quà ?

 

Tiết Triệt nhớ mùa đông năm đó cùng phụ săn một con báo tuyết, còn sót một mảnh lông báo tuyết nhỏ.

 

Không lớn lắm, thể y phục, nhưng thể dùng để một đôi găng tay nhỏ.

 

Tiết Triệt tiếp tục thư cho Tô Tri Tri.

 

Vân Cận yên , tiến gần liếc .

 

Tiết Triệt cho xem, dùng che kín thư.

 

Vân Cận thấy gì khác, chỉ thấy những từ ngữ văn vẻ cổ kính, liên tục lắc đầu:

 

"Ngươi cho phu t.ử cho cô bé nhà ? Ai mà nổi chứ?"

 

Tiết Triệt mím chặt môi:

 

"Tri Tri sẽ , lá thư cho nàng , nàng , nàng còn hồi âm cho nữa."

 

Vân Cận: "Vậy khi nàng hồi âm cho ngươi, cũng như ?"

 

Tiết Triệt há miệng, gì.

 

"Thôi , . Ngươi cứ , ngủ đây, buồn ngủ c.h.ế.t mất... Không ngươi lấy tinh thần mà còn thư nữa..."

 

Vân Cận ngáp một cái, đầu chạm gối, lật một cái, trong trướng vang lên tiếng ngáy.

 

Tiết Triệt trong tiếng ngáy chằm chằm thư, mày nhíu chặt .

 

Suy nghĩ một lát, lấy một tờ giấy khác .

 

Sau khi xong thư hồi âm, cẩn thận gấp , đảm bảo mỗi góc thư đều thẳng tắp, mới nhét phong thư.

 

Tiết Triệt lên giường dã chiến, đặt phong thư gối.

 

Nói là gối, thực chỉ là một ống tên rỗng bọc vải cũ.

 

Vật tư quân doanh Tây Bắc khan hiếm, nhưng lúc nào cũng nghĩ cách để cuộc sống thoải mái hơn một chút.

 

Đèn dầu tắt.

 

Đêm tĩnh lặng.

 

Tiết Triệt gối đầu lên ống tên rỗng, nhắm mắt .

 

Hy vọng trời nhanh sáng.

 

Đợi trời sáng, là thể tìm phụ sắp xếp việc gửi thư hồi âm .

 

Màn đêm vô tận, hòa đất trời rộng lớn trong bóng tối.

 

Gió dài gào thét thổi qua, khiến những vì trời lúc sáng lúc tối, lều trại và đống lửa đất cũng chập chờn.

 

Trong căn lều chập chờn, một đứa trẻ gối đầu lên thư từ, an nhiên chìm giấc ngủ.

 

 

Loading...