Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 230: --- Nàng biết tất cả.
Cập nhật lúc: 2025-11-21 13:48:47
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Tri Tri: “Ngươi nhấc nổi cột đá, xách hành lý, là do ngươi nên luyện thêm sức lực, liên quan gì đến ?”
Mộ Dung Minh Tô Tri Tri nhắc đến chuyện hổ của , liền ngỡ nàng đang chế giễu . Hắn nóng nảy, bất giác hạ lệnh: “Mau bắt nàng cho bản thế tử!”
Mộ Dung Minh xong mới chợt nhận , bên cạnh chẳng một ai hầu hạ, chỉ Hạ Văn Hàn.
Hạ Văn Hàn từng thấy Tô Tri Tri lợi hại đến mức nào, định xông lên bắt nàng.
Choang!
Lãnh quang chợt lóe, một thanh đao sáng loáng chợt tuốt vỏ, chặn ngang mặt Hạ Văn Hàn.
Viên Thải Vy trừng mắt : “Ngươi bắt Tri Tri, thì bắt thanh đao của !”
Viên Trì học Ngũ Gia Thương Pháp, nhưng Viên Thải Vy hứng thú với thương pháp, nàng từ nhỏ thích múa đại đao.
Thanh đao nàng đang dùng, là do Viên Trì khi ở Hắc Phỉ Sơn, bỏ trọng kim đặc biệt nhờ Vô Nhai chế tạo cho con gái. Khi Vô Nhai đúc đao, ông rút kinh nghiệm từ đúc kiếm cho Tiết Triệt đó, cho thanh đao nhỏ và nhẹ, phù hợp với một đứa trẻ mười tuổi đầu.
Hạ Văn Hàn thanh đao của Viên Thải Vy đẩy lùi một bước: “Ngươi, ngươi gì?”
Ngay đó, một tiếng “chát” vang lên.
Tô Tri Tri quất một roi ngang hông Hạ Văn Hàn.
Hạ Văn Hàn sợ hãi nhắm tịt mắt, ôm đầu thụp xuống.
Chiếc roi bổ xuống , mà đ.á.n.h trúng tảng đất gốc cây bên cạnh.
Hạ Văn Hàn và Mộ Dung Minh thấy tảng đất đó quất nát bét.
Viên Thải Vy reo hò: “Hay lắm!”
Tô Tri Tri nắm roi, khí thế hề suy giảm:
“Các ngươi cứ việc thử bước thêm một bước nữa xem .”
Mộ Dung Minh khí thế vung đao quất roi của Viên Thải Vy và Tô Tri Tri dọa cho giật . Trước mắt , ngoài Hạ Văn Hàn đang sợ hãi ôm đầu, chẳng còn ai dám chắn mặt nữa.
Tiếng roi quất xuống khiến giật thon thót, nhưng vẫn cố tỏ hùng hổ :
“Ngươi phụ vương là ai ?”
Hạ Văn Hàn ôm đầu dậy, cũng lớn tiếng hỏi:
“Ngươi tổ phụ là ai ?”
Viên Thải Vy đáp trả: “Chính các ngươi ư? Hỏi chúng gì.”
Mộ Dung Minh nghẹn lời một lát, mới :
“Ta chính là thế t.ử Cung Thân Vương.”
Tô Tri Tri Mộ Dung Minh bằng đôi mắt đen trắng rõ ràng, rành mạch thốt ba chữ:
“Ta mà.”
Ngày nàng đến ứng thí thấy phụ t.ử Mộ Dung Minh. Khi , nàng ngẩng đầu kỹ. Người nam t.ử khoác cẩm bào tím, thắt ngọc đai ngang eo, y phục thêu hình nhật nguyệt. Nam t.ử đôi mắt hạnh, da dẻ trắng trẻo, hình lớp áo mập mạp. Tô Tri Tri khác gọi y là “Cung Thân Vương”. Nàng cũng nhớ rõ, kẻ nhu nhược mà nương nàng từng , chính là Cung Thân Vương.
Trên đường đến kinh thành, nàng thầm nghĩ, nếu gặp sinh phụ ở kinh thành thì sẽ thế nào, sinh phụ của nàng trông .
khoảnh khắc thực sự gặp mặt, nàng hết sức bình tĩnh, bình tĩnh đến mức hề chút cảm giác nào.
Cứ như gặp một lạ mặt khoác y phục xa hoa.
Y từng kiên nhẫn nắm tay nàng nắn nót luyện chữ, từng đắp chăn cho nàng khi nàng đạp tung chăn ban đêm, từng xoa xoa thái dương lặp lặp lời răn dạy khi nàng nghịch ngợm phạm , cũng từng uống nước pha hoa đông mà nàng pha…
Giữa y và nàng, hề chút liên hệ nào.
Tô Tri Tri gặp Mộ Dung Tuân nhiều, về nhà cũng hề nhắc một lời nào về y, khiến Hách Nhân và Ngũ Anh Nương còn ngỡ Tô Tri Tri .
Thế nhưng nàng , nàng tất cả.
Nàng bao giờ là một đứa trẻ ngốc nghếch.
Mộ Dung Đệ từng hổ dữ ăn thịt con.
Nàng hiểu , tất cả bậc cha đời đều yêu thương, bảo vệ con cái.
Rất nhiều chuyện nàng nghĩ rõ , mà chỉ là để tâm, nghĩ đến.
Tô Tri Tri với Mộ Dung Minh:
“Ta cha ngươi là Cung Thân Vương, ngươi là thế t.ử vương phủ.”
Trên mặt Mộ Dung Minh cuối cùng cũng lấy một chút đắc ý, ném bao tải xuống chân Tô Tri Tri:
“Ngươi là , tin , về vương phủ chúng sẽ khiến cha ngươi chịu đủ khổ sở! Bản thế t.ử bảo ngươi xách đồ là đang ban mặt mũi cho ngươi đấy.”
Tô Tri Tri một cước đá văng bao tải của Mộ Dung Minh:
“Ngươi cho rõ đây, cũng cha, cha thông minh tuấn tú, nương võ nghệ cao cường, còn thì thông minh võ công. Gia đình chúng kẻ bất tài nào cả.”
“Cha là Hoàng Thương do Hoàng thượng phong, y là việc cho Hoàng thượng, là của Hoàng thượng. Ngươi thể tùy tiện động đến của Hoàng thượng ? Ngươi lớn hơn cả Hoàng thượng ư?”
Tô Tri Tri từng chứng kiến sự ngạo mạn của Lý Thiều Nhi ở Minh Đức Thư Viện, Hắc Sơn phủ cũng đoán rằng Tô Tri Tri ở Trường An cũng sẽ gặp những chuyện tương tự.
Sự bắt nạt ở bất kỳ thư viện nào cũng tồn tại, phân biệt địa phương.
Trước khi khai giảng, mấy đêm liền, đều sớm bày mưu tính kế cho Tô Tri Tri:
“Kẻ nào lấy quan vị đè ép ngươi, ngươi cứ việc lôi tên cẩu Hoàng đế .”
“Nhớ kỹ, Hách hương trưởng chúng bây giờ là đang giả vờ tay sai cho tên cẩu Hoàng đế đó, cần mượn oai của Hoàng đế để mượn thế đ.á.n.h thế.”
“Chịu sự tức tối của tên cẩu Hoàng đế thì còn thể nhịn, chứ khác ư? Đừng hòng!”
“Đừng mặt đ.á.n.h , chúng ngầm nhiều sức lực và thủ đoạn.”
“…”
Tô Tri Tri chăm chỉ học tập, và học cách vận dụng.
Mộ Dung Minh quả nhiên gì nữa, dù ngu ngốc đến mấy cũng dám mặt rằng lớn hơn Hoàng bá phụ.
Hạ Văn Hàn cũng im lặng. Tổ phụ từng , ở bên ngoài thể tùy tiện nhắc đến Hoàng thượng, khắp nơi đều ánh mắt dõi theo gia tộc Hạ gia bọn họ.
“Ngươi, ngươi…” Mộ Dung Minh nghẹn nửa ngày, chỉ phun một câu, “Cha ngươi trông quê mùa, một chút cũng tuấn tú! Ngươi bừa.”
Tô Tri Tri: …
À, quên mất cha dịch dung .
Khi hai bên đang tranh cãi, ít học t.ử dần dần kéo đến vây xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-230-nang-biet-tat-ca.html.]
Vốn dĩ họ nghĩ nữ học sinh mới đến sẽ bắt nạt đến rơi lệ, nhưng tình hình , nếu cứ tiếp tục tranh cãi, kẻ e là Mộ Dung Minh và Hạ Văn Hàn .
Bọn công t.ử bột ngầm hiểu rõ, hai cô nương dễ bắt nạt.
Cái khí thế , nào giống hai cô nương, mà như hai con hổ cái.
“Thôi , các vị sư sư đừng cãi vã nữa, hãy về sinh xá cất đồ .”
Kỳ Phương ngang qua, thấy xung đột ở đây, liền bước đến can ngăn:
“Chu Tế Tửu , hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên, ai gây rối sẽ lập tức tống về.”
Mộ Dung Minh nghĩ đến tình hình trong vương phủ, một chút cũng đưa về, vì cũng dây dưa nữa.
Hắn hậm hực nhặt bao tải đất cùng Hạ Văn Hàn rời .
Tô Tri Tri và Viên Thải Vy cũng thu vũ khí của .
“Hai vị sư theo , dẫn các đến phòng của các .” Kỳ Phương đối với hai tiểu sư khá thiện.
Trên đường , Kỳ Phương giới thiệu bố cục của Võ Học Quán cho hai sư .
Võ Học Quán chiếm diện tích lớn, gần như chiếm nửa cái phường, theo cách tính của Tô Tri Tri, thì nó lớn gấp mười mấy Minh Đức Thư Viện!
Mèo Dịch Truyện
Có vài học đường, các sân huấn luyện cũng chia thành nhiều loại khác .
Có lôi đài chuyên dùng để tỉ thí nội bộ, binh khí khố để cất giữ vũ khí, tĩnh thất để tu luyện nội công, diễn võ trường rộng lớn, tịnh dưỡng viện để trị thương, tàng thư các cất giữ điển tịch võ học, sinh xá, thực đường…
Điều khiến Tô Tri Tri ngạc nhiên nhất là, thậm chí còn phòng luyện ám khí chuyên dụng và hồ nước chảy để luyện công phu nước.
Tô Tri Tri và Viên Thải Vy đều mở mang tầm mắt, những chuyện vui lập tức quẳng ngoài chín tầng mây.
“Đây là viện của hai vị sư .” Kỳ Phương dẫn Tô Tri Tri và Viên Thải Vy đến một sân viện nhỏ sạch sẽ.
Sân viện lát đá xanh sạch sẽ và bằng phẳng, các kẽ gạch lấp đầy bằng cát mới, tìm thấy lấy nửa mảnh lá khô. Phía tây còn một chiếc xích đu, đằng xích đu là những bụi hoa dại nhỏ mọc lên từ chân tường.
Trong sân còn bàn đá và ghế đá tròn, lau chùi sạch sẽ một hạt bụi.
Viên Thải Vy và Tô Tri Tri đều bất ngờ: “Cả cái viện đều là của chúng ư?”
Kỳ Phương thấy hai sư mắt mở to như quả nho, trông đáng yêu, liền gật đầu:
“Chu Tế Tửu đặc biệt sắp xếp, dặn chăm sóc hai vị sư thật .”
“Năm nay là năm đầu tiên Võ Học Quán chiêu mộ nữ học sinh, sinh xá chuyên biệt dành cho nữ. Vì , đặc biệt cấp cho hai vị sư một cái viện riêng, ở hai hướng khác với sinh xá nam, sẽ gây hiểu lầm. Ở đây phòng tắm nước nóng và nhà xí riêng, sân viện sẽ đến quét dọn mỗi ngày. Dù sân viện nhỏ nhưng yên tĩnh, mong hai vị sư đừng ghét bỏ.”
“Không ghét bỏ, một chút cũng ghét bỏ.” Tô Tri Tri chỉ ghét bỏ, mà còn vô cùng hài lòng.
Hai các nàng mà thể một cái viện riêng, điều kiện hơn nhiều so với ở Minh Đức Thư Viện.
Tô Tri Tri và Viên Thải Vy mỗi phòng cất hành lý, phát hiện bên trong phòng cũng rộng rãi, cửa sổ lớn, ánh sáng , bóng nắng thể chiếu tới giường.
Kỳ Phương thấy hai tiểu sư an , liền định rời .
khi , y xuất phát từ ý nhắc nhở Tô Tri Tri:
“Tô sư , công phu của , nhưng dù gia đình bọn họ cũng quyền thế, vạn nhất bọn họ… Tóm , vẫn nên cố gắng tránh mặt bọn họ thì hơn.”
Kỳ Phương là Võ Học Quán năm ngoái, từng chứng kiến những kẻ ác độc hơn Mộ Dung Minh bắt nạt khác như thế nào. Nếu thực sự xảy chuyện gì, những gia đình chỗ dựa, chịu thiệt thòi vẫn là những gia thế hiển hách như bọn họ.
Tô Tri Tri hào sảng : “Đa tạ sư nhắc nhở, cứ gọi là Tri Tri , nhưng thôn chúng cũng lợi hại. Chỉ cần bọn họ chọc ghẹo , cũng sẽ gì bọn họ cả.”
“Được , sư cứ sắp xếp đồ đạc .” Kỳ Phương chỉ nghĩ Tô Tri Tri hiểu rõ, bèn bất đắc dĩ rời .
Viên Thải Vy cất xong đồ ở phòng bên cạnh liền sang tìm Tô Tri Tri chuyện, trong tay nàng nắm vài thỏi bạc vụn:
“Cha miệng đến Võ Học Quán, kết quả lén lút nhét bạc trong bọc của , bảo ở bên ngoài mua gì thì tự mua, ha ha ha…”
“Ừm, cha đối với thật .” Tô Tri Tri mở bọc đồ của .
Bọc đồ của Tô Tri Tri lớn, bên trong ngoài xiêm y để , còn một hộp lớn mứt quả, thịt khô cùng các loại đồ ăn vặt, một bộ bút mực, một chiếc gương đồng nhỏ, lược, ná cao su…
May mà Tô Tri Tri sức lực lớn, bằng thật sự thể vác nổi cái bọc nặng như .
Viên Thải Vy nhận lấy một miếng mứt quả Tô Tri Tri đưa, trong miệng nhai vị chua ngọt:
“Người nhà chuẩn cho thật nhiều đồ nha.”
Tô Tri Tri chỉ đồ trong bọc: “Đây là xiêm y nương chuẩn , đồ ăn vặt là dì Thu và tỷ Hoa chuẩn , bút mực là cha để , cây bút là cha cho …”
Viên Thải Vy ăn mứt quả, bên má lộ hai lúm đồng tiền:
“Người nhà cũng thương nha.”
“Ừm.”
Tô Tri Tri lộ hàm răng trắng như hạt dẻ nước, trong đáy mắt ánh lên những tia vàng lấp lánh.
…
Trời tối.
Những tiểu viện của Hắc Sơn phủ nối tiếp tắt đèn.
Hách Nhân xong một chồng sổ sách dày cộp, mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Ngũ Anh Nương tắm rửa xong, ở gian trong, giục Hách Nhân ngủ sớm, đừng thức khuya.
Hách Nhân liên tục đáp lời, tắm rửa một lượt trở về thổi tắt nến lên giường.
Ánh trăng tuôn chảy, vợ chồng giường nắm tay .
Ngũ Anh Nương chợt hỏi: “A Nhân, sáng nay, Tri Tri lén gì với ở cổng võ quán ?”
Khi Ngũ Anh Nương hỏi câu , giọng nàng mang theo chút ghen tị.
Tri Tri thì thầm với Hách Nhân, thì thầm với nàng.
Hách Nhân nghiêng sang, khóe miệng nở nụ đặt tay Mụi Anh Nương lên n.g.ự.c :
“Mụi Anh Nương, Tri Tri ngoan.”
Mụi Anh Nương : “Con gái của chúng đương nhiên là .”
Đêm xuân tĩnh mịch, hương thơm lẩn khuất.
Hách Nhân tháo bỏ mặt nạ mặt, dung nhan ẩn trong bóng tối tựa như mực ngọc, khi đường nét rõ ràng.
Trong đôi mắt trong veo của ẩn chứa cả một dải ngân hà.
Trong dải ngân hà rực rỡ , một cô bé búi tóc chỏm đang kiễng chân giữa khu chợ ồn ào, khe khẽ bên tai :
“May mà cha là cha của con. Con chỉ cần cha là cha, cần cha của khác.”