Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 206: --- Bánh mứt đào
Cập nhật lúc: 2025-11-21 12:40:51
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bánh mứt đào từ Đông cung đưa hai đĩa.
Một đĩa đưa đến Càn Dương Điện.
Đĩa còn thì đưa đến Phúc Thọ Cung của Thái hậu.
Đĩa đưa đến Càn Dương Điện, Mộ Dung Vũ nếm một miếng xong liền sai dẹp xuống.
Còn đĩa đưa đến Phúc Thọ Cung, Thái hậu nếm cũng nếm, mà chỉ liếc mắt một cái liền sai đổ .
Không chỉ sai đổ , sắc mặt bà còn khó coi, vết nhăn từ hai bên cánh mũi kéo dài đến khóe miệng càng sâu hơn.
Quế ma ma hầu hạ bên cạnh Thái hậu trách mắng cung nữ bưng điểm tâm :
“Thứ gì cũng dám bưng đến mặt Thái hậu nương nương ? Thái hậu nương nương từ đến nay ăn bánh đào, chút tinh ý nào ?”
Cung nữ năm vóc gieo xuống đất, nước mắt giàn giụa nhận :
“Tỳ t.ử , tỳ t.ử thấy là Đông cung đưa đến, liền bưng lên…”
Quế ma ma ở trong viện trách mắng cung nữ, Thái hậu trong Lễ Phật đường niệm kinh.
Một thiên điện của Phúc Thọ Cung thiết lập thành Phật đường.
Thái hậu hàng ngày sớm tối niệm kinh, thói quen từ mấy năm nay.
Nhiều trường niên niệm Phật ăn mặn, chỉ ăn chay.
Thế nhưng Thái hậu từng kiêng đồ mặn, cái gì cũng ăn. Theo lời Thái hậu :
“Nhân sinh tại thế nhiều điều thuận lợi , hà cớ gì tự khó cái miệng ?”
Thứ duy nhất Thái hậu kiêng khem, là đào.
Thái hậu thích tất cả thứ liên quan đến cây đào.
Không thích hoa đào, thích quả đào, ngay cả lá cây đào cũng ghét.
Rừng đào ở góc tây nam trong cung, bà bao giờ đặt chân đến.
Những già trong cung đều , Tiên đế và Nguyên hậu tình sâu đậm, rừng đào chính là do Tiên đế cho chuyển từ ngoại ô kinh thành về cho Nguyên hậu.
Thái hậu nghĩ đến bọn họ liền cảm thấy ghê tởm.
Ngay cả bây giờ đôi nam nữ c.h.ế.t, bà nghĩ cũng nhíu mày.
“Thái hậu nương nương, lão nô dặn dò họ nhiều , sẽ còn thứ gì nên bưng lên nữa .”
Quế ma ma bước , an ủi ,
“Thái t.ử điện hạ cũng là một tấm lòng hiếu thảo, chỉ là đưa đến thứ nên đưa mà thôi.”
Thái hậu lạnh: “Hắn nếu thật sự lòng hiếu thảo, sẽ ai gia kiêng khem gì ?”
Quế ma ma chỉ thể : “Thái t.ử dù cũng còn nhỏ.”
Thái hậu thở dài: “Chỉ tiếc ai gia con của , cháu trai ruột.”
Quế ma ma khuyên: “Thái hậu nương nương một tay nuôi dưỡng Hoàng thượng khôn lớn, Hoàng hậu nương nương là cháu gái ruột của , Thái t.ử chẳng cũng như cháu trai ruột của ?”
Khóe miệng Thái hậu căng cứng thành một đường.
Không giống.
Nếu đàn bà đó, bà vốn thể con của .
Người khác đều nghĩ Nguyên hậu hiền thục đại lượng, luôn tươi rạng rỡ, nhưng bà lớp mặt nạ dịu dàng đó của Nguyên hậu là một bộ mặt ăn thịt như thế nào.
Năm đó bà mang thai, Nguyên hậu thiết kế hãm hại, đứa bé đời hóa thành một vũng máu, thể tổn thương gốc rễ, thể sinh nở nữa.
Bà cầu Tiên đế chủ.
Nguyên hậu cũng đến.
Bà đang , mà Nguyên hậu, đàn bà tâm ngoan thủ lạt cũng đang .
Nguyên hậu với Tiên đế: “Là , phế ? G.i.ế.c ?”
Không một lời phủ nhận biện giải nào.
Thế nhưng Tiên đế ưu nhu quả đoán im lặng lâu, cuối cùng cũng gì cả.
Không những , Tiên đế còn cho phép bà tiết lộ chuyện ngoài.
Sau , bà mới , giữa Nguyên hậu và Tiên đế ngoài tình vợ chồng , còn ân oán khác, bởi Nguyên hậu mới tay với hậu cung, còn Tiên đế thì lặp lặp dung túng.
Thế nhưng ân oán giữa Nguyên hậu và Tiên đế, dựa cái gì mà tổn thương đến con của bà?
Tiên Đế đem Mộ Dung Vũ, kẻ mồ côi , đặt gối bà nuôi dưỡng, là thể khuây khỏa.
Thái hậu nắm chặt chuỗi niệm châu trong tay, các đốt ngón tay vì dùng sức mà trắng bệch.
Nực .
Bà con cái, nỗi đau một đứa trẻ của khác thể xoa dịu ?
Thần Phật vô tình, can dự nhân quả nghiệp lực nhân gian.
Bà liền tự báo thù.
Bà vốn lẳng lặng chờ thời cơ, g.i.ế.c c.h.ế.t Thái t.ử và Nhị hoàng tử, để Nguyên hậu và Tiên Đế nếm trải nỗi đau mất con thấu xương.
Thế nhưng Nguyên hậu vận khí , là bệnh c.h.ế.t sớm nhất. Chưa kịp đợi bà tay, lìa bỏ cõi đời.
Sau , bà tận mắt Tiên Đế, Minh Hoài Thái t.ử từng một tắt thở, Nhị hoàng t.ử Mộ Dung Kỷ trúng độc thương ngã xuống vách đá vạn trượng.
Mộ Dung Vũ do bà nuôi dưỡng đăng lên ngôi vị Hoàng đế.
Như ngày nay ngày ngày niệm Phật, để sám hối việc xưa, cũng chẳng vì kiếp tích đức, chỉ là để cầu phúc cho đứa trẻ c.h.ế.t trong bụng năm nào.
Bà hối hận, dù Phật, đối mặt với Phật Tổ, bà cũng từng hối hận dù chỉ một khắc.
Ánh dương buổi trưa trong trẻo thuần khiết.
Chiếu rọi chuỗi niệm châu trong tay Thái hậu sáng tỏ như lưu ly.
Thái hậu nhắm mắt : “Nam mô A Di Đà Phật.”
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-206-banh-mut-dao.html.]
Việt Vương phủ gần đây náo nhiệt vô cùng.
Mỗi ngày đều ít mang lễ vật đến bái kiến.
Kể từ khi Bùi Thư Hoàng thượng sủng ái trở trong cung, khách đến Việt Vương phủ từng dứt.
Không ít âm thầm quan sát xem Mộ Dung Đệ sẽ gì.
Mộ Dung Đệ ngu độn chậm chạp, lúc lẽ sẽ lợi dụng.
Những kẻ ý đồ khác đến tặng lễ, đều từng Mộ Dung Đệ ngu xuẩn, bởi bọn họ mới từ đây tay, nhưng điều bọn họ ngờ tới là—
Mộ Dung Đệ ngu đến thế!
Ngu đến mức ngay cả ý ngoài lời của bọn họ cũng hiểu.
Bọn họ mang theo lễ vật đến cửa.
Chỉ cần là vật quý giá, Mộ Dung Đệ đến là từ chối, tất cả đều nhận theo hóa đơn.
Thế nhưng khi bọn họ về chính sự, hoặc lợi dụng Việt Vương và Huệ Chiêu Viên để chút việc trong cung, Mộ Dung Đệ hiểu chút nào, chỉ ngừng :
“Được, , .”
Trước mặt đều đồng ý cả.
Sau đó đầu liền quên sạch những lời họ .
Lại những đến là để kéo gần quan hệ với Việt Vương, hiện giờ cầu gì khác, chỉ cầu quen mặt, sẽ tìm cách mượn mối quan hệ để kiếm lợi.
tính quên của Mộ Dung Đệ lớn đến kinh ngạc.
Có liên tục tặng lễ mấy , cùng uống mấy bận, thế nhưng đến Mộ Dung Đệ ngay cả mặt của bọn họ cũng nhận .
Tóm , lúc gặp mặt nhận lễ thì “ ”, đầu gặp thì “ngươi là ai”.
Hơn nữa, những kẻ ý đồ khác mỗi đến đều thể tay , chỉ khi mang đủ lễ vật, Việt Vương phủ mới cho phép bọn họ .
Quang minh chính đại nhận lễ, an tâm thoải mái quên việc.
Người tặng lễ cũng đừng hỏi nhiều.
Hỏi chỉ một chữ, ngu.
Còn tặng vàng bạc châu báu, mà tặng mỹ nhân.
Dù Việt Vương cũng mười ba tuổi, đến lúc gần nữ sắc .
Việt Vương phủ đối với những mỹ nhân đưa đến cũng từ chối, nhưng Việt Vương phủ nuôi nhàn rỗi. Nếu ngoài đưa mỹ nhân Việt Vương phủ, còn nộp phí ăn ở.
Mà các mỹ nhân khi Việt Vương phủ, nếu gặp Việt Vương, còn nộp thêm tiền.
Những xem trò những chuyện đều ôm bụng phá lên.
Người trong Việt Vương phủ xong dám .
Đặc biệt là Tiêu Nội thị và Hồ Tâm.
Từ khi Hoàng hậu xảy chuyện, Đông ma ma còn, hai bọn họ liền như băng mỏng.
Tuy những năm Hoàng hậu kiềm chế mật thám dễ dàng, nhưng một ngày cái kìm kẹp phía còn, chỗ dựa cũng mất .
Lúc nếu phận của bọn họ phát hiện, ai thể che chở bọn họ.
Tiêu Nội thị và Hồ Tâm định thành thật quản gia trong Việt Vương phủ, những chuyện khác đều dám nhúng tay nữa.
Hơn nữa cố gắng lấy lòng Mộ Dung Đệ, nếu Mộ Dung Đệ một ngày nào đó đuổi bọn họ , bọn họ cũng chỗ nào để đến.
Cũng chính vì thế, hai gần đây coi mệnh lệnh của Mộ Dung Đệ như thánh chỉ.
Mộ Dung Đệ thể quấy rầy, thì kiên quyết quấy rầy.
Mộ Dung Đệ thể tới gần, thì trong phủ đừng hòng đến gần.
Thế là, Mộ Dung Đệ thời gian đào hầm càng đầy đủ hơn.
Lúc thánh chỉ trong cung ban xuống, Mộ Dung Đệ vặn mới chui từ lòng đất.
Hắn mặt mày lấm lem nhận chỉ, y phục đều mang mùi tanh của bùn đất.
Vương Nội thị đến truyền chỉ thấy trong lòng ngừng lắc đầu, cũng Việt Vương ở ngoài cung sống những ngày thế nào.
Mèo Dịch Truyện
Vương Nội thị vẫn tươi tuyên thánh chỉ.
Mộ Dung Vũ hiếm hoi ban một đạo thánh chỉ khiến ai cũng vui mừng.
Những tặng lễ thiệt thòi Việt Vương sẽ phái Lĩnh Nam ở mấy năm, đều cảm thấy hả hê.
Nhất định là Việt Vương nhận lễ quá kiêu ngạo, đáng đày xuống Lĩnh Nam.
Những con cháu tông thất từng chế giễu ức h.i.ế.p Mộ Dung Đệ đều thở phào nhẹ nhõm, mừng vì Mộ Dung Đệ vẫn chào đón.
Mà Mộ Dung Đệ chính là vui vẻ nhất.
Phản ứng đầu tiên của là: Hắn và sư phụ cuối cùng cũng thể về Hắc Phỉ Sơn !
Nhìn kỹ thánh chỉ, hàng mi khẽ nhướn:
“Phụ hoàng triệu tiểu cữu phụ kinh nhận thưởng?”
Tần Lão Đầu yếu ớt :
“Chiêu đó, ngươi Lĩnh Nam tích trữ thế lực, đến kinh thành vận hành.”
Tần Lão Đầu năng còn mấy sức lực.
Hắn tin , tâm trạng phức tạp, cư nhiên sinh vài phần nỡ:
“Ai da, kinh thành còn nhiều hầm đào xong. Thời gian quá gấp, quá gấp , duyên phận tới a.”
Mộ Dung Đệ vẻ mặt thất vọng của sư phụ, c.ắ.n răng :
“Sư phụ, con cùng đến Tiên Đế Hoàng lăng.”
Các nếp nhăn mặt Tần Lão Đầu lập tức nở thành một đóa hoa:
“Đi thôi, tối nay liền bái kiến Hoàng gia gia của ngươi.”