Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 163: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-21 12:40:07
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bờ vai trắng ngần

 

Bao phủ trong sắc đỏ sẫm còn Hoa Cốc chủ và phong thư trong tay y.

 

Hoa Bất Minh mở thư .

 

Đọc một lượt.

 

Rồi ngẩng đầu Ngu Như Bạch đang thẳng .

 

Sau đó xem phong thư trong tay thêm hai lượt nữa.

 

Đọc xong phong thư ngắn ngủi ba lượt, cuối cùng ánh mắt Hoa Cốc chủ Bất Minh cứ lướt lướt khuôn mặt thanh tú của Ngu Như Bạch.

 

Phong trưởng lão gần đó nhất kìm , hỏi:

 

“Bất Minh, chuyện gì ?”

 

Hoa Cốc chủ đưa thư cho Phong trưởng lão.

 

Phong trưởng lão xong truyền thư cho ba vị trưởng lão khác xem.

 

Ánh mắt Hoa Cốc chủ gần như đ.á.n.h giá Ngu Như Bạch từ đầu đến chân:

 

“Như Bạch, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi ?”

 

Ngu Như Bạch ban đầu thấy thoải mái vì ánh mắt kỳ lạ của Hoa Cốc chủ, đó càng thêm bất an vì câu "Như Bạch" đột nhiên mật của ông.

 

vẫn đáp:

 

“Bẩm Hoa Cốc chủ, vãn bối năm nay hai mươi tám.”

 

Hoa Cốc chủ: “Hai mươi tám, tháng qua năm sẽ là hai mươi chín. Ngươi tính toán gì ? Là trở về Thần Y Cốc ở Tây Bắc tiếp tục ở Lĩnh Nam?”

 

Ngu Như Bạch vắn tắt: “Hai ngày nữa sẽ lên đường Lĩnh Nam, thì rõ.”

 

Hoa Cốc chủ chắp tay lưng:

 

“Tốt, thư của sư phụ ngươi , chuyện quả thật trọng đại, cần bàn bạc kỹ lưỡng, e là ngươi cần ở cốc thêm hai ngày nữa. Ngươi cũng nên phòng khách nghỉ ngơi , lát nữa ngươi dùng bữa cùng chúng .”

 

Ngu Như Bạch: “Vâng.”

Mèo Dịch Truyện

 

Vạt áo màu trắng tinh biến mất ngoài cửa.

 

Năm ở Khuyết Ảnh Điện lập tức xúm .

 

Phong trưởng lão: “Ngoại hình tiểu t.ử cũng .”

 

Lôi trưởng lão: “Chúng nhân cơ hội bày tỏ tấm lòng với Nhị Nương.”

 

Sương trưởng lão: “Người tự đưa đến tận cửa , chúng chỉ cần đẩy một tay là xong.”

 

Vũ trưởng lão: “Cho Nhị Nương một bất ngờ, để nàng bớt ghi hận chúng một chút.”

 

Bốn đồng loạt đầu: “Bất Minh, ngươi ? Cho một lời .”

 

“Hành động bất nghĩa! Tuyệt việc mà danh môn chính phái chính nhân quân t.ử nên .

 

Cũng may, Ngũ Độc Cốc chúng chính phái.”

 

Đồng thời là Cốc chủ kiêm phụ , Hoa Bất Minh suy nghĩ thận trọng nhưng cũng ngắn gọn trong chừng nửa chén , đó dứt khoát :

 

“Tối nay tay.”

 

Mặt trời chiều lăn xuống theo sườn núi.

 

Ánh tà dương đỏ sẫm biến mất, cùng với phong thư trong tay Vũ trưởng lão cũng bóng đêm đang ập đến nuốt chửng.

 

Trên thư chỉ vỏn vẹn vài dòng chữ:

 

【Chuyện của Tiểu Bạch, quyền giao phó cho các ngươi sắp xếp thỏa, nếu các ngươi khéo léo dùng diệu kế…】

 

Trời tối.

 

Nến thắp sáng.

 

Cửa sổ mỗi căn phòng trong Ngũ Độc Cốc đều sáng đèn, in lên những bóng hình.

 

Hoa Thiên Kiều vui mừng khi Tô Tri Tri và những khác đến, nàng dẫn họ một vòng quanh cốc, đó cùng ăn tối.

 

Bữa ăn ở Ngũ Độc Cốc khá thịnh soạn, thức ăn bày đầy một bàn.

 

Tô Tri Tri và những khác phong trần ngủ sương gần ba tháng đường, bữa ăn họ đều ăn ngon miệng.

 

Tô Tri Tri xoa xoa chiếc bụng tròn vo :

 

“Hoa tỷ tỷ, thì tỷ là con nhà tiền nha. Nhà tỷ ăn cơm nhiều món quá trời, phòng của tỷ cũng nữa. Cái sân ở thôn của chúng còn lớn bằng phòng của tỷ ở đây .”

 

Trước bữa ăn, Hoa Thiên Kiều dẫn Tô Tri Tri và Thu Cẩm Ngọc đến phòng nàng một bộ y phục sạch sẽ.

 

Sau khi thấy sân nhà Hoa Thiên Kiều, Tô Tri Tri một sự choáng ngợp như mở mang tầm mắt.

 

Thì ngay cả hương liệu cũng thể dùng để xây tường.

 

Thì ngay cả phòng tắm phụ cũng thể lớn đến .

 

Thì trong sân ngoài cây cối còn hồ nước và giả sơn.

 

Thì

 

Hoa Thiên Kiều từ đến nay luôn ăn ở nhất trong cốc, điểm Hoa Thiên Họa hề sai.

 

Ngay cả căn phòng nàng ở cũng là rộng rãi nhất trong những cùng thế hệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-163.html.]

 

Sau nàng rời cốc gần mười năm, căn phòng mà vẫn y hệt như lúc nàng rời .

 

Chưa từng ai dọn ở, đồ đạc trong phòng vẫn như cũ.

 

Đó là một căn phòng , lục khắp Hắc Phỉ Sơn cũng một nhà nào sân và nhà cửa đẽ, rộng rãi như .

 

Tô Tri Tri từ nhỏ đến lớn chỉ sống trong căn nhà nhỏ của thôn, điều kiện thôn hơn, căn phòng nhất nàng từng ở chỉ là phòng khách của Hắc Sơn Tửu Lâu.

 

“Sau lớn lên nếu kiếm tiền, cũng xây một căn nhà thơm thơm.” Tô Tri Tri dùng tay khoa chân múa tay, “Còn xây cho A Bảo một căn nhà nữa, lúc trời mưa nó cũng chỗ trú.”

 

Khi Tô Tri Tri những lời , nàng hào hứng, để lộ những chiếc răng sữa nhỏ xinh đáng yêu.

 

Thế nhưng Tiết Triệt và những lớn chuyện bàn xong, bỗng nhiên đều trầm mặc.

 

Tiết Triệt, Hách Nhân, Tống Ngọc, Tần Khiếu, Ngụy Đại Xuyên đều là những chứng kiến và trải qua sự phồn hoa phú quý ở kinh thành.

 

Ngũ Độc Cốc tuy xây dựng đẽ, nhưng còn kém xa sự xa hoa, tráng lệ của những phủ quyền quý ở kinh thành.

 

Các vương công quý tộc, một sân vườn tùy ý trong phủ cũng lớn gấp đôi sân của Hoa Nhị Nương mắt.

 

Hách Nhân sự phấn khích và ngưỡng mộ ngây thơ trong mắt con gái, ánh mắt d.a.o động.

 

Trong lòng Tiết Triệt trào lên một cảm giác chua xót, khoảnh khắc dồn hết sự phồn hoa của Trường An đặt mặt Tri Tri, những thứ đó vốn dĩ là những gì nàng thể sở hữu.

 

Thế nhưng Tô Tri Tri tự tiếp:

 

“Tuy nhiên Hắc Phỉ Sơn thì lớn, lớn hơn cả cái sân lớn nhất, lúc hoa nở núi cũng thơm. Cả Hắc Phỉ Sơn đều là sân của chúng .”

 

Tô Tri Tri tiếp tục hỏi Hoa Nhị Nương: “Hoa tỷ tỷ, cha tỷ và tỷ tỷ tỷ sống ở ?”

 

Biết Hoa Nhị Nương mà sống một một sân, Tô Tri Tri còn ghen tị nữa, nàng suy nghĩ một chút:

 

“Vậy thì vẫn sống chung sân với cha , xây một cái sân thật lớn, , cha , A Triệt và A Bảo mỗi một căn nhà lớn.”

 

Rồi bổ sung một câu: “Nếu Tiết bá bá đến ở thì cũng thể cho ông một phòng.”

 

Khi mấy dùng bữa tối, Ngu Như Bạch mặt.

 

Nghe Cốc chủ và các trưởng lão gọi bàn việc .

 

Sau khi ăn xong, Hoa Nhị Nương tiễn Tô Tri Tri và đoàn về viện khách phòng.

 

Tiểu viện im ắng, đèn sáng.

 

Ngu Như Bạch vẫn trở về.

 

Trong lòng Hoa Nhị Nương chút thất vọng.

 

Nàng ở ngay trong cốc, càng gặp càng thấy sốt ruột.

 

Thế nhưng nàng đến chỗ mấy vị trưởng lão cùng ăn cơm, đành buồn bã trở về viện của .

 

“Thật là, đến cũng thèm chào hỏi một tiếng, đồ gỗ mục mặt cá c.h.ế.t.”

 

Hoa Nhị Nương lầm bầm phàn nàn.

 

“Tri Tri, tối nay ngủ cùng ?” Hoa Nhị Nương xoa đầu Tô Tri Tri.

 

Tô Tri Tri gật đầu lia lịa: “Có, , ạ!”

 

Nàng trả lời xong mới đầu Hách Nhân.

 

Hách Nhân: …Con đồng ý còn cha gì.

 

Tiết Triệt nháy mắt hiệu cho Tô Tri Tri:

 

Tri Tri, chúng tối nay sẽ cùng truyện truyền kỳ mà.

 

Tô Tri Tri vô tình tìm thấy một cuốn truyền kỳ dân gian trong phòng khách, hẹn với Tiết Triệt ăn cơm xong hai cùng xem.

 

“Ồ, thì mai hẵng xem .”

 

Tô Tri Tri hiểu ánh mắt của Tiết Triệt, nhưng nàng chút do dự bỏ mặc Tiết Triệt, nắm tay Hoa Nhị Nương mất.

 

Tiết Triệt mặt mày khó ở tự trở về phòng.

 

Khoảng một nén nhang , Tô Tri Tri trở về.

 

Lúc nàng về, Hách Nhân và mấy đang ở trong sân ngắm trò chuyện.

 

Hách Nhân hỏi Tô Tri Tri: “Sao về ? Chẳng lẽ ở chỗ Hoa Nhị Nương nghịch ngợm?”

 

Tô Tri Tri lắc đầu : “Vì ngủ nữa.”

 

Hách Nhân: “Không ngủ nữa?”

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tri Tri cũng chút mơ hồ:

 

“Lúc và Hoa tỷ tỷ về thì Ngu đại phu ngủ giường .”

 

Lời thốt , như một tiếng sét đ.á.n.h ngang trời, khiến những mặt tại đó đều kinh ngạc đến sững sờ.

 

Thu Cẩm Ngọc miễn cưỡng phản ứng , hỏi Tô Tri Tri:

 

“Con thấy Ngu đại phu trông thế nào? Có là say rượu ?”

 

Tô Tri Tri nghĩ nghĩ, một câu càng kinh ngạc hơn:

 

“Vai Ngu đại phu trắng lắm.”

 

Mọi : !!!

 

 

Loading...