Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 156: Tám Con Đường ---
Cập nhật lúc: 2025-11-21 12:39:51
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngu Như Bạch năm mười ba tuổi Hoa Thiên Kiều cứu, đó hai còn gặp vài nữa.
Khi đại quân Tây Bắc giao chiến với Hồ, Ngũ Độc Cốc đều ở Thương Hàm Quan tương trợ.
Hai chạm mặt nhiều trong quân doanh.
Hoa Thiên Kiều khi vẫn chỉ là một cô bé mười một tuổi, mỗi khi gặp y đều hỏi han đủ điều, nhưng y ít , trả lời đơn giản.
Sau chiến sự kết thúc, ai nấy rời .
Lần gặp đó là khi Ngu Như Bạch mười bảy tuổi.
Sư phụ Ngu Nhân Tâm vì giải một loại kỳ độc mà đến Ngũ Độc Cốc bái phỏng thỉnh giáo, mang theo Ngu Như Bạch, lúc bấy giờ là một thiếu niên tuấn tú phong nhã.
Họ đến cửa nhà Hoa cốc chủ, vẫn là Hoa Thiên Kiều đón đưa họ chính sảnh.
Lúc bấy giờ, Hoa Thiên Kiều cũng trổ mã thành một thiếu nữ tươi tắn, rạng rỡ như nụ hoa, cong cả đôi mắt với hai sư đồ họ, luôn tò mò hỏi về những chuyện bên ngoài.
Rồi đó, mấy năm gặp.
Ngu Như Bạch mười chín tuổi rời cốc, đến năm thứ hai khi rời cốc y mới gặp Hoa Thiên Kiều.
Hoa Thiên Kiều mười tám tuổi với đôi mắt mày linh động mặt y, :
"Thật trùng hợp ."
Ngu Như Bạch tổ huấn của Ngũ Độc Cốc, cũng từng hỏi Hoa Thiên Kiều vì rời Tây Bắc.
Hoa Thiên Kiều đáp bằng giọng điệu nhẹ nhàng, chẳng hề bận tâm:
"Ta ở trong cốc hỏng độc d.ư.ợ.c mới điều chế của cha, cha nổi giận liền đuổi ngoài."
Khi Ngu đại phu hỏi nàng vì vẫn về Tây Bắc, nàng liền tỏ vẻ sợ phiền phức:
"Không về về, về chôn trong cốc thật phiền bao."
Ngu Như Bạch lúc đầu bán tín bán nghi, nhưng Hoa Thiên Kiều nhiều , y liền còn để ý đến những chi tiết đó nữa.
Hôm nay sư phụ cùng những khác về chuyện , mới Hoa Thiên Kiều là tự nguyện chịu hình phạt để rời cốc.
Chuyện của Thần Y Cốc ai nấy đều , chỉ y, ngày ngày ở cùng một nơi với Hoa Thiên Kiều, .
Đôi mày dài như vẽ của Ngu Như Bạch khẽ nhíu :
"Nàng tự rời cốc ? Vì nàng rời cốc?"
Ngu Nhân Tâm lắc đầu: "Chuyện ai mà ? Cũng như con , vì chịu nghĩ đến đại sự cưới xin, cứ khăng khăng độc chứ?"
Ngu Như Bạch trầm ngâm, chống một cây dù cửa.
Ngu Trường Sinh gọi với theo: "Tiểu Bạch, con đó?"
Ngu Như Bạch: "Đến Y Thư Các sách."
"Vậy chuyện con và Sở Sở..."
"Không thành."
Tô Tri Tri cùng đoàn chiều ngày hôm đến Thần Y Cốc.
Buổi sáng trời vẫn còn âm u, qua ngọ, sắc trời bừng sáng, cả một vùng đất đều bừng lên.
Tâm trạng của đoàn cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Dù chuyến ngoài, cần gặp gặp, lời cần cũng .
Khi ngoài Thần Y Cốc, ngắm tuyết sơn cao vút mây xanh và con đường nhỏ quanh co chân núi, trong lòng tạm thời gác những kế sách lâu dài, chỉ còn sự tò mò về Thần Y Cốc.
Thu Cẩm Ngọc và Nghê Thiên Cơ đều là trong giang hồ, bọn họ từng cũng từng gặp của Thần Y Cốc, nhưng đến Thần Y Cốc thì đây là đầu.
Hách Nhân và Tống Ngọc đây ít về các môn phái giang hồ, nhờ Ngu đại phu mới một nơi như Thần Y Cốc tồn tại.
Tần Khiếu và Ngụy Đại Xuyên thời trẻ từng về Thần Y Cốc ở Tây Bắc, trong lòng ôm sự kính phục và khao khát. Tuy nhiên, nhặt Ngu Trường Sinh tóc râu bạc trắng đường, lòng kính phục của hai đều giảm ít nhiều.
Mèo Dịch Truyện
Hai đứa trẻ luôn là phấn khích nhất.
"Chúng đến !" Tô Tri Tri thò đầu , hưng phấn đến nỗi chiếc mũ đầu cũng nhảy nhót.
"Thần Y Cốc quả thực ẩn mật, ẩn giữa núi cao thung sâu." Tiết Triệt cũng cuộn thành một cục, thò nửa , những điều mới mẻ phai nhạt nỗi buồn ly biệt của y ngày hôm qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-156-tam-con-duong.html.]
Mọi theo con đường nhỏ trong sơn cốc, khi Tống Ngọc còn mừng thầm :
"May mà mấy ngày gần đây tuyết rơi, nắng thường xuyên, mặt đất tan bớt tuyết mới rõ đường . Bằng , nếu là một vùng tuyết trắng mênh mông, e rằng ngay cả con đường chân núi cũng sẽ che lấp, thấy ."
Tống Ngọc mừng thầm một nén nhang, nụ mặt còn vẻ mừng rỡ nữa.
Bọn họ phát hiện con đường nhỏ mắt chia thành nhiều nhánh, bỗng nhiên biến thành bảy tám con đường.
Mỗi con đường đều dẫn đến một phương vị khác , đường nào mới dẫn đến Thần Y Cốc.
Tô Tri Tri đếm đếm : "Lại đến tám con đường."
Nghê Thiên Cơ : "Không chỉ tám con đường, tám con đường mắt đến cuối, mỗi con chia thành tám con đường khác nữa."
Thần Phong Các những năm đầu cũng từng thu thập tin tức về Thần Y Cốc, Nghê Thiên Cơ vẫn còn chút ấn tượng.
Thu Cẩm Ngọc: "Thảo nào nhiều dù tìm Thần Y Cốc, cũng chắc ."
Ngụy Đại Xuyên: "Hay là cứ thử một đường?"
Tần Khiếu: "Rồi nữa? Đến ngã ba kế tiếp thử một đường ? Liệu thử hết ?"
Hách Nhân: "Có lẽ thể quan sát xem con đường nào nhiều dấu chân nhất, của Thần Y Cốc sẽ , con đường thật hẳn khác biệt so với những con đường còn ."
Tiết Triệt cũng nghĩ như , thế là y tám con đường, so sánh sự khác biệt của chúng.
Thu Cẩm Ngọc và Nghê Thiên Cơ hai lão giang hồ cũng đến quan sát và so sánh, nhưng khi xem một lúc, dường như cũng chẳng gì khác biệt.
Tô Tri Tri xổm xuống, bắt đầu dùng tay chọc đất bùn và rễ cỏ mặt đất, đột nhiên tùy tiện hỏi:
"Vậy nhỡ trong tám con đường căn bản đường nào là đường thật thì ?"
Lời nàng thốt , đều về phía nàng.
Tô Tri Tri : "Làm nhiều con đường như là ngoài tùy tiện , còn lưu một con đường thật chứ?"
Thu Cẩm Ngọc: "Tri Tri lý, nhưng nếu những con đường đều thật, đường thật sẽ ở ?"
Tiếng tuyết tích tụ lạo xạo rơi xuống vang lên.
Mấy đồng thời đầu , thấy chân núi phía đột nhiên xuất hiện một cái động lớn, trong động một bóng bước .
Người đó bước từ bóng tối, ánh nắng dần dần leo từ mắt cá chân lên cơ thể và gương mặt y.
Tóc bạc râu bạc, chẳng là Ngu Trường Sinh mà bọn họ gặp đường đó ?
"Bạch Mi gia gia!" Tô Tri Tri bước lên gọi.
Ngu Trường Sinh bước thấy đoàn cũng sững sờ một chút, nở một nụ nồng nhiệt:
"Là các ngươi , ha ha ha ha... Tiểu cô nương còn nhớ lão phu cơ đấy."
Lần y mới định núi, còn kịp lạc đường, gặp bọn họ .
Biết đoàn Hách Nhân là đến tìm Ngu Như Bạch, Ngu Trường Sinh nhiệt tình:
"Các ngươi là bằng hữu của Tiểu Bạch, chính là bằng hữu của Thần Y Cốc chúng ."
Tiết Triệt hỏi: "Bạch Mi gia gia, mấy con đường con nào thông đến Thần Y Cốc ?"
Ngu Trường Sinh : "Có thể , cũng thể ."
Mọi , thần sắc nghi hoặc, ngay cả mặt Hách Nhân cũng thoáng qua một tia khó hiểu:
"Ngu tiền bối, lời là ý gì?"
Ngu Trường Sinh chỉ tám con đường : "Những thứ đều là do các bậc tiền nhân no bụng rảnh rỗi nghĩ , tám con đường dẫn đến tám con đường khác, đừng là ngoài, ngay cả trong cốc chúng cũng chắc nhớ đường nào là thật, cứ vòng vòng thật phiền phức."
Ngu Trường Sinh vốn dĩ cảm giác phương hướng, những con đường do tiền nhân tạo càng khiến y đau đầu hơn.
"Người trong cốc chúng đều đường ." Ngu Trường Sinh sang cái động phía lưng.
Phía y là một đường hầm xuyên qua lòng núi, chút âm u.
Tô Tri Tri: " ngươi vị trí lối cho chúng , sợ chúng ngoài ?"
Ngu Trường Sinh chút thần bí: "Cho dù lối cũng chắc Thần Y Cốc, đường cơ quan, cần trong cốc dẫn dắt mới ."
"Đi thôi, đưa các ngươi , nhưng phiền các ngươi bịt mắt , thấy cơ quan đường, đây là quy tắc của Thần Y Cốc chúng ."