Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 150: Chơi tuyết thôi! ---
Cập nhật lúc: 2025-11-21 12:39:45
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Tri Tri ngủ một giấc no say tỉnh dậy.
Nàng vươn vai một cái, nhanh nhất thể bò dậy mặc quần áo.
Sau khi rửa mặt súc miệng, nàng ăn sáng, ăn sạch sẽ tô mì dì Thu nấu.
Tiếp đó nàng hưng phấn chạy về lều, tìm đôi găng tay da hươu.
Nàng hôm nay một chuyện lớn.
Nàng chơi tuyết !
Nàng nặn cầu tuyết, đ.á.n.h trận tuyết, còn tìm một khối tuyết dẫm qua mà bỏ miệng nếm thử.
“A Triệt, chúng lát nữa bên đó chơi nhé.” Tô Tri Tri chỉ một gò đất nhỏ xa.
Dù mặt trời lên, nhưng nhiệt độ vẫn thấp, tuyết vẫn tan.
Gò đất nhỏ thấp và thoai thoải phủ chặt một lớp áo trắng, trông như một chiếc bánh bao lớn mềm mại.
Tiết Triệt đang ăn mì nước, hàng mi dính nước bốc lên từ bát mì nóng: “Được, đợi ăn xong.”
Tiết Triệt tối qua ngủ nhiều, nửa đêm đầu ngủ nông, nửa đêm cùng phụ chuyện lâu.
sáng nay y hề cảm thấy mệt mỏi chút nào, thậm chí còn tinh thần.
Không chỉ Tô Tri Tri chơi tuyết, Tiết Triệt cũng chơi.
Trước ở Trường An thể yếu ớt, mùa đông ngay cả gió cũng dám thổi, gì đến chạm tuyết lạnh.
Hai năm nay ở Lĩnh Nam thấy tuyết, bởi Tiết Triệt cũng từng chơi tuyết.
Tiết Triệt ăn cơm xong, cũng về lều tìm găng tay.
Hai đứa trẻ đều lấy những chiếc áo bông dày nhất mặc .
Áo đông mặc hôm nay tuy lớp trong lót bông, nhưng lớp ngoài dùng da thú qua xử lý, dễ thấm ướt.
Tô Tri Tri và Tiết Triệt mỗi ôm một tấm ván khỏi quân doanh, liền thấy Tần Khiếu và Ngụy Đại Xuyên mỗi vác một tấm ván về phía bọn họ.
“Ngụy gia gia, Báo T.ử gia gia, hai cũng chơi tuyết cùng chúng ?”
“Phải đấy, lâu đến Tây Bắc thấy tuyết lớn như , hôm nay hoạt động gân cốt một chút.”
Ngụy Đại Xuyên và Tần Khiếu mặt lộ vẻ hưng phấn như trẻ con.
Khi còn trẻ nghĩ đến chơi tuyết, đến lúc lớn tuổi , ngược một tâm hồn thích chơi.
Hai nhỏ hai lão cùng về phía gò đất nhỏ.
Bên cạnh gò đất nhỏ vẫn ai qua, tuyết mặt đất trắng mềm.
Tô Tri Tri từ đất nắm một nhúm tuyết nhỏ, bỏ miệng.
“Oa, lạnh quá!”
Tuyết tan chảy đầu lưỡi, tản một mảnh lạnh lan tỏa khắp khoang miệng.
Tô Tri Tri nắm một nắm tuyết, tiếc nuối lẩm bẩm:
“Nếu mùa hè ăn thì chắc chắn dễ chịu, giá mà thể mang về thì quá, cho trong thôn cũng nếm thử, còn cho Thanh Ninh và Lưu Hương Hương các nàng cũng nếm thử nữa.”
Tô Tri Tri đang nghĩ như , đầu đột nhiên một vật gì đó đập .
Chát! Một quả cầu tuyết văng tung tóe mũ của Tô Tri Tri.
Quả cầu tuyết đập mũ, nặng nhẹ, nhưng thành công khơi dậy “ý chí chiến đấu” của Tô Tri Tri.
Tô Tri Tri đầu , thấy ba phía bắt đầu ném cầu tuyết .
Xoẹt — một quả cầu tuyết bay tới.
Tô Tri Tri cúi né tránh, tiện tay bốc một nắm tuyết từ đất lên, nặn thành cầu ném trả .
Báo T.ử gia gia tốc độ tay nhanh nhất, liên tục ném mấy quả cầu tuyết, thể một địch ba.
Tiết Triệt, Tô Tri Tri cùng Ngụy Đại Xuyên từ ba góc bao vây Tần Khiếu, phối hợp với :
“Ngụy gia gia, mau ném phía !”
“Tri Tri, A Triệt, nhân lúc !”
“A Triệt ném trán ông nhanh! Ai nha, đừng quản là gì mà dượng của ngươi, mau ném!”
Tần Khiếu cuối cùng ba ném đến mức đầu hàng xin tha.
“Chúng thể đến sườn dốc.” Tiết Triệt nóng đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trán còn lấm tấm mấy giọt mồ hôi lấp lánh.
Tô Tri Tri cũng gật đầu: “Chúng mang theo ván , thể trượt xuống, giống như ở Hắc Phỉ Sơn .”
Vào mùa hè, cỏ cây Hắc Phỉ Sơn tươi , Tô Tri Tri và Tiết Triệt thỉnh thoảng sẽ chọn một sườn đồi cỏ xanh rộng rãi, lên chậu gỗ hoặc tấm ván, trượt xuống theo sườn dốc.
Giờ đây, giữa tuyết trắng, hai đứa cũng chơi như .
Bốn đều trèo lên sườn đồi.
Tô Tri Tri và Tiết Triệt tấm ván, ngả , trượt xuống theo dốc.
Mèo Dịch Truyện
"Oa – bay lên !"
"Ha ha ha ha... Nhanh quá mất..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-150-choi-tuyet-thoi.html.]
Tô Tri Tri dang hai tay đón gió, hà một luồng khí trắng xóa.
Tiết Triệt nhắc nhở Tô Tri Tri: "Tri Tri giữ vững , đừng để lật."
Tiết Triệt dứt lời, thì chính lăn nhào xuống sườn tuyết .
Chàng ngã tuyết, khi ngẩng đầu lên, mũ và mặt đều dính đầy tuyết, trông như một lão già đầu bạc, râu trắng.
"Ha ha ha ha... A Triệt biến thành Triệt gia gia !" Tô Tri Tri ôm bụng lớn.
Nàng đến mức chú ý đến bước chân, giẫm hụt một phát, cũng ngã nhào tuyết.
Thế là biến thành một tiểu lão bà lông mày trắng.
Tiết Triệt cũng ha hả.
"Hai đứa lui một chút, chúng sắp trượt xuống ." Nguỵ Đại Xuyến nhắc nhở hai đứa nhỏ dạt sang một bên.
Tiết Triệt thấy tấm ván mà Nguỵ Đại Xuyến và Tần Khiếu mang theo thì hẹp và dài, buộc chân:
"Nguỵ gia gia, cái chơi thế nào ạ?"
Tô Tri Tri cũng kéo tấm ván gỗ của gần, tò mò đ.á.n.h giá:
"Hai định đạp ván trượt xuống ?"
Tần Khiếu tay cầm hai cành cây dài, chân đạp ván dài:
"Để hai đứa xem thế nào là 'cước hạ sinh phong'."
Hai lão già ham chơi trượt từ dốc xuống, trôi chảy đến tận chân dốc.
Tô Tri Tri hô lớn "thú vị quá": "Sao hai nghĩ cách chơi ?"
Nguỵ Đại Xuyến lắc đầu : "Không vì chơi mà nghĩ ."
Trước đây mùa đông ở Tây Bắc, một nhận việc gấp, qua núi tuyết.
"Bước một chân sâu một chân nông quá chậm, tốn sức, trùng hợp nghĩ cách , trượt tuyết xuống nhanh hơn nhiều, ngoài việc dễ ngã thì tật nào khác."
Nguỵ Đại Xuyến tháo tấm ván khỏi chân, hỏi hai đứa nhỏ:
"Hai đứa thử ?"
Tô Tri Tri và Tiết Triệt đều gật đầu: "Muốn ạ!"
Thế là, nửa canh giờ , Tô Tri Tri và Tiết Triệt trượt lên trượt xuống dốc thấp, dốc để nhiều dấu vết ngã, nhưng cả hai đều thấy chán.
Nguỵ Đại Xuyến và Tần Khiếu thì chơi với tấm ván mà Tô Tri Tri và Tiết Triệt mang tới.
Đến khi chơi mệt, cả bọn đều đổ mồ hôi, đỉnh đồi nhỏ nghỉ ngơi.
Tiết Triệt về phía đông, chỉ tay về đó hỏi:
"Kia là phụ và các vị tướng sĩ đang luyện binh ?"
Ba còn theo, thấy một bãi tuyết trống trải nhiều binh sĩ đang , xếp thành hàng chỉnh tề, trật tự nghiêm minh.
Phía đội quân dựng một đài tướng, đó vài vị tướng lĩnh, hình như là Tiết Ngọc Thành và mấy vị phó tướng.
Trên đài giảng soái án và lệnh kỳ, hai bên trống và kèn sẵn sàng.
Nguỵ Đại Xuyến gật đầu: "A Triệt và Tri Tri chắc đầu thấy luyện binh nhỉ?"
Tần Khiếu: "Vừa thể xem thực lực của Tiết Gia Quân bây giờ."
Tiết Triệt và Tô Tri Tri đều chăm chú , bỏ lỡ một khoảnh khắc nào.
Từ xa, một tiếng lệnh truyền , tiếng trống vang trời, kèn đồng cùng tấu.
Tiếng trống dồn dập và tiếng kèn dài dường như mặt đất cũng rung chuyển.
Các binh sĩ phía nhanh chóng đổi đội hình theo lệnh đài tướng, khi nối thành hàng ngang thì kiên cố như tường thành, khi xếp thành hàng dọc thì sắc bén như mũi tên xé gió. Giữa những đổi đội hình, sự thuần thục và ăn ý thể hiện rõ ràng.
Cung tiễn thủ xếp thành hàng, giương cung như trăng tròn, tên bay xé gió, trúng hồng tâm.
Đao thuẫn binh hai đối kháng, trường đao quét ngang đ.â.m thẳng, trọng thuẫn phòng thủ yếu huyệt.
Kỵ binh đạp tuyết phi nước đại, vó ngựa hất tung tuyết trắng, trong quá trình phi nước đại vẫn giữ đội hình chỉnh tề...
Áo giáp phản chiếu ánh sáng như những đốm sáng di chuyển liên tục, từ xa như một mặt sông lấp lánh.
Tiếng hiệu lệnh, tiếng hò reo, tiếng vó ngựa hòa quyện , xuyên qua bình nguyên và thung lũng, vang vọng bên tai mỗi .
Tần Khiếu và Nguỵ Đại Xuyến xem mà lòng dâng trào cảm xúc.
Tốt, Tiết Gia Quân vẫn là Tiết Gia Quân đó.
Thế như hổ dữ.
Tô Tri Tri và Tiết Triệt đầu thấy, vô cùng chấn động.
Ở Hắc Phỉ Sơn, hai đứa cũng thấy nhiều thôn dân luyện công, võ công đều lợi hại, nhưng đều tự luyện riêng, sự tác chiến trật tự như thế .
Phương pháp tấn công và phòng thủ theo trận hình dường như khuếch đại sức mạnh của mỗi lên một chút.
Tần Khiếu: "Người Hồ hung tàn, tinh binh lương tướng như Tiết Gia Quân mới thể chống cự ."
Tâm trí Tô Tri Tri bỗng bay xa, bay đến Hắc Phỉ Sơn cách ngàn dặm.
"Người núi chúng cũng đều lợi hại, nếu ở Hắc Phỉ Sơn gần đây đều luyện như thế , chẳng chúng cũng là một đội quân ?"