Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 142: Tri Tri đi Tây Bắc ---
Cập nhật lúc: 2025-11-21 12:39:37
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gió thu tiêu điều thổi bay vầng thái dương mấy ngày , mưa rơi mấy ngày.
Ngày hôm đó, Trường An quang đãng.
Mèo Dịch Truyện
Nắng thu dịu nhẹ, chiếu rọi khiến Minh Huệ cung cô quạnh cũng thêm vài phần ấm áp.
Bùi Thư tỉnh dậy giường.
Khi mở mắt , nàng thấy tấm trướng gấm cũ kỹ bạc màu đầu, nhất thời nay là đêm nào.
Nàng chống dậy, tay chân đều chút vô lực.
Ánh mắt nàng di chuyển đến chiếc bàn trang điểm xa, trong gương đồng phản chiếu một khuôn mặt chút tái nhợt tiều tụy.
Gương đồng lâu mài, hình ảnh phản chiếu rõ ràng, chút mờ.
dù mơ hồ, vẫn thể thấy đó là khuôn mặt của một thiếu nữ.
Là một dung nhan phụ nhân mỹ lệ.
Chiêu Khánh năm thứ tám, Bùi Thư ba mươi hai tuổi. Cuối năm thứ ba Tiết Ngọc Trác rời , nàng mười sáu tuổi, tham gia tuyển tú.
Mười bảy tuổi nhập cung, nay ở trong cung mười lăm năm.
Bùi Thư cảm thấy cổ họng khô khốc vô cùng, dậy đến bên bàn rót một ly nước.
Kẽo kẹt —
Đông Nguyệt từ bên ngoài đẩy cửa bước , thấy Bùi Thư đến bàn, mừng lo :
“Nương nương tỉnh, chỗ nào khỏe ạ?”
Đông Nguyệt tới đỡ Bùi Thư xuống ghế dài, khoác áo cho nàng, đó rót nóng.
Nước vẫn luôn hâm nóng lò.
Vị chát nơi đầu lưỡi, nhưng nhiệt độ vặn, uống cổ họng dễ chịu.
Meo —
Sơ Cửu từ cửa nhảy , lao lòng Bùi Thư, meo meo ngừng, như thể đang kể lể sự lo lắng.
Chén trong tay Bùi Thư suýt chút nữa Sơ Cửu rơi.
“Sơ Cửu, chậm chút.” Bùi Xu một tay giữ mèo con , tay đặt chén lên bàn.
“Đông Nguyệt, ngất bao lâu ? Đệ nhi ?”
Đông Nguyệt đặt ấm về lò nhỏ tiếp tục hâm nóng:
“Nương nương ngủ một ngày một đêm. Việt Vương điện hạ hôm qua khỏi cung khi cửa cung hạ khóa, hôm nay sẽ đến.”
“Hôm qua nương nương đột nhiên ngất , dọa điện hạ và tỳ nữ sợ hãi vô cùng. Tỳ nữ vội vàng Thái Y viện tìm Thái y, nhưng các Thái y trực ban hôm qua đều ngoài khám bệnh cả .”
“Trên đường tỳ nữ trở về trùng hợp gặp U Ma ma của Dao Hoa Cung. U Ma ma thấy tỳ nữ lo lắng nên hỏi chuyện gì. Tỳ nữ nhớ nương nương từng nhắc đến chút tình nghĩa với Thục phi, liền kể cho U Ma ma chuyện nương nương ngất xỉu.”
Bùi Xu gật đầu: “Rồi Thục phi đích đến đây ?”
“Nương nương ?” Hai hàng lông mày Đông Nguyệt kinh ngạc nhướng lên, “Thục phi nương nương cải trang thành nội thị đến đấy ạ.”
Bùi Xu khẽ .
Năm đó khi nàng sinh nở, thể suy yếu, khi chuyển đến Minh Huệ cung hẻo lánh thì bệnh đến mức thể xuống giường, mời Thái y.
Tần Dung giả trang thành nội thị, dùng chút y thuật sơ sài nàng học ở nhà và một ít t.h.u.ố.c bổ mang Bùi Xu từ quỷ môn quan trở về.
Đông Nguyệt tiếp tục : “Thục phi bắt mạch cho nương nương. Nàng y thuật của nông cạn, chỉ thể chẩn những vết thương nhỏ hoặc bệnh nhẹ. Nàng chẩn gì ở nương nương cả, hoặc là nương nương bệnh gì, hoặc là bệnh nặng. Sau đó nàng để ít d.ư.ợ.c liệu cho tỳ nữ.”
Ngón tay Bùi Xu khẽ động, chợt cau mày hỏi: “Đệ nhi và Thục phi gặp ?”
“Có gặp ạ. Thục phi chẩn mạch xong thì hỏi Việt Vương điện hạ chuyện gì xảy , đó điện hạ mời Thục phi phòng bên cạnh chuyện riêng, một lúc lâu mới .”
Trong mắt Đông Nguyệt lộ vẻ kinh ngạc,
“Khi Thục phi , sắc mặt đáng sợ lắm. Sáng nay nô tỳ Thái Y viện tìm Thái y, Thái y đến Dao Hoa Cung, Thục phi mà cũng đổ bệnh .”
“Tỳ nữ mời Thái y, đành trở về, kết quả về đến thì thấy nương nương tỉnh. Nương nương đói , tỳ nữ hâm nóng cháo mang tới đây.”
Đông Nguyệt hâm cháo.
Bùi Xu trong phòng một lát, uống thêm vài ngụm , khi hồi phục thì ngoài phơi nắng.
Câu “Trời xanh vô tình” quả thật đúng.
Thế sự quanh co đến nhường , mà thời tiết và ánh mặt trời vẫn đến thế, rực rỡ đến thế, y như mười mấy năm về .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-142-tri-tri-di-tay-bac.html.]
Trời xanh mắt, để nàng sự thật nhiều năm về , là đại may mắn trong bất hạnh.
Mới tin, chỉ cảm thấy tứ chi bách hài chỗ nào đau đớn.
đau đớn qua , tỉnh táo , con vẫn sống thật .
Sống sót, mới thể những việc nàng .
“Mẫu phi.” Mộ Dung Đệ vội vã bước sân.
Chàng và Lương Vương Mộ Dung Lễ giờ đây phủ bên ngoài cung, nếu sự cho phép đặc biệt của Hoàng thượng, phép ở hậu cung qua đêm.
Đêm qua trở về lòng lo lắng cho mẫu phi, bèn giấu tất cả t.h.u.ố.c mang từ Lĩnh Nam về , sáng nay cửa cung mở, liền cung.
“Đệ nhi, đừng lo lắng, . Ngủ một giấc, tinh thần hơn nhiều .”
Bùi Xu ôn hòa, dung nhan nắng thu phủ một lớp ánh sáng dịu nhẹ.
Mộ Dung Đệ cảm thấy tinh thần mẫu phi quả thật tệ, vẫn như . ẩn ẩn, cảm thấy mẫu phi chút khác biệt so với thường ngày.
Hai con phòng chuyện.
Mộ Dung Đệ bồn tắm ở tai phòng, một lúc xào xạc, chỉnh sửa y phục, cầm mấy lọ t.h.u.ố.c .
“Hiện tại hài nhi ở ngoài cung, cao nhân bên cạnh, tình hình hơn nhiều. Mẫu phi ở trong thâm cung dễ dàng gì, những loại t.h.u.ố.c mẫu phi nên giữ bên .”
Mộ Dung Đệ tỉ mỉ dặn dò mẫu phi những loại nào là độc dược, loại nào là t.h.u.ố.c giải, công dụng .
Bùi Xu kiên nhẫn chờ con trai xong, cất kỹ thuốc, đó mới hỏi:
“Con hôm qua kể chuyện năm xưa cho Thục phi ?”
Mộ Dung Đệ véo ngón tay cái: “Vâng, hôm qua hài nhi thấy mẫu phi ngã xuống, lòng sốt ruột. Thục phi từng giúp đỡ mẫu phi, hơn nữa Tần Khiếu và Tần Nguyên ở Lĩnh Nam cũng chuyện . Hài nhi nghĩ, Thục phi sớm muộn gì cũng sẽ , nên khi nàng hỏi thì kể.”
“Nếu mẫu phi thấy hài nhi chuyện phần lỗ mãng…”
Bàn tay mềm mại của Bùi Xu đặt lên mặt con trai: “Đệ nhi sai, chuyện . Thục phi sớm chuyện càng hơn.”
Như , nàng mới thêm một phần nắm chắc để kéo Thục phi phe .
Bùi Xu: “Mấy ngày nay sẽ tìm cách gặp Thục phi một nữa.”
Mộ Dung Đệ: “Con sẽ nghĩ cách.”
“Không, Đệ nhi, con mấy ngày nay đừng cung nữa.”
Bùi Xu sờ chuỗi hạt cổ tay, từng lời dứt khoát:
“Con rời khỏi Trường An, trở về Lĩnh Nam .”
Cung trung là chiến trường của nàng.
Hy vọng thực sự, ở Lĩnh Nam.
…………
Lĩnh Nam lúc , vẫn còn nóng.
Chẳng qua, Tô Tri Tri năm nay ở Lĩnh Nam thời điểm .
Tần Nguyên kiểm kê xong quân phục cần vận chuyển, nhanh liền khởi hành Tây Bắc.
Triều đình phân phó nhiệm vụ gấp rút may quân phục xuống Tầm Châu khi muộn, Đình Châu giờ đây bắt đầu trở lạnh .
Các tướng sĩ Tây Bắc đang kiên cường bám trụ với những bộ đông y rách nát từ năm ngoái, họ cần nhanh chóng vận chuyển những vật tư đến.
Họ xuất phát hơn nửa tháng, ngày ngày xe ngựa cấp hành, từ Tầm Châu đến Lương Châu.
Nhiệt độ cũng ngày càng giảm.
“Hắt xì——!”
Tô Tri Tri thò đầu ngoài cửa sổ xe ngựa hắt một cái, chóp mũi nhỏ nhắn gió Tây Bắc thổi đến đỏ ửng.
“Tri Tri, đừng thò đầu nữa, mặc thêm một chiếc áo nữa .” Hách Nhân cầm một chiếc áo bông khoác lên Tô Tri Tri.
“Lại còn mặc nữa ?”
Tô Tri Tri mặc ba lớp áo , khoác thêm chiếc của Hách Nhân đưa, mặc trông lùm xùm như một cái bánh bao.
“Mặc nhiều thế tay cử động cũng tiện.” Tô Tri Tri nhỏ giọng than phiền.
Nàng sinh ở Lĩnh Nam, luôn cảm nhận cái nóng gay gắt của mùa hè và sự ấm áp của mùa đông ở đó, bao giờ mặc nhiều quần áo như .