Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 141: Hoàng Gia Nạp Thái, Quý Nữ Phong Phi ---

Cập nhật lúc: 2025-11-21 12:39:36
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mùa đông qua , tiết trời ngày một ấm dần.

 

Đến cuối tháng Tư, cây hòe cổ thụ từ phủ Tiết vươn nửa tán lá sang bên nở hoa.

 

Từng chùm hoa nhỏ li ti chen chúc cành, tựa như một mảng tuyết trắng ẩn giữa kẽ lá.

 

“Hạ Nhi, lấy mấy cái giỏ hứng gốc cây, thu thập hết cánh hoa .”

 

Bùi Thư sai thu hoạch hoa hòe, nàng đến viện của mẫu .

 

Năm nay, nàng theo mẫu học cách ủ rượu.

 

Bùi phu nhân là một nữ chủ mẫu giỏi việc nội trợ, mặt ngoài luôn đoan trang trầm , nhưng riêng tư là một nữ t.ử say mê rượu.

 

Hàng năm, Bùi phu nhân đều tự ủ rượu.

 

Rượu hoa đào, lê hoa xuân, quế hoa lễ… Phàm là hoa trong phủ thể nở, đều thoát khỏi phận hái xuống để ủ thành rượu.

 

Bùi Thư từ nhỏ mẫu ủ rượu, nhưng đây là đầu tiên nàng đích cùng .

 

Bùi Toàn, chín tuổi, tin cũng chạy đến viện của mẫu xem:

 

“Ta cũng học.”

 

Bùi Thư , Toàn nhi luôn thừa lúc mẫu chú ý, lấy cánh hoa hái xuống chấm đường ăn.

 

Nàng mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng may Bùi Lăng Vân viện thấy.

 

Bùi Lăng Vân cầm lấy hoa từ tay Bùi Toàn: “Hoa đều bụng hết , nương và a tỷ còn hoa để ủ rượu nữa.”

 

Bùi Toàn cãi : “Còn nhiều hoa lắm mà, chỉ ăn mấy cánh thôi. Hơn nữa nương ủ nhiều rượu , hầm rượu trong phủ chúng đầy một nửa, uống còn hết.”

 

“Ai hết?” Bùi phu nhân dời đường xa khỏi con gái út, “Đó là rượu Nữ nhi hồng nương ủ từ những năm , đợi đến khi hai tỷ các con xuất giá sẽ đem mời khách cùng uống.”

 

Bùi Thư thu dọn cánh hoa, hai gò má nàng ửng hồng.

 

Bùi Toàn chẳng ngượng mà :

 

“Đủ uống đủ uống, Nữ nhi hồng cứ đưa hết cho a tỷ, đợi xuất giá cần rượu , mua thật nhiều nước thạch vải là .”

 

Nàng xong, Bùi phu nhân và Bùi Thư đều bật .

 

Bùi Lăng Vân trêu chọc: “Vậy lát nữa sẽ hỏi xem ở Trường An công t.ử nào thích ăn nước thạch vải , hợp với Toàn nhi một cặp.”

 

“Huynh dám ?” Bùi Toàn đuổi theo Bùi Lăng Vân đánh.

 

Bùi Lăng Vân thấy liền lùi : “Có gì thì chuyện đàng hoàng đừng động thủ, đây là của …”

 

Hai chạy vòng quanh viện.

 

Bùi Thư và mẫu ủ rượu, gọi đừng náo loạn nữa.

 

Sau vài ngày học hỏi, Bùi Thư ủ rượu.

 

Nàng trở về viện của , thử tự tay ủ rượu hoa hòe.

 

Nếu thể ủ thành công, sang năm sẽ dùng lễ vật mừng sinh nhật mẫu .

Mèo Dịch Truyện

 

Tay nghề của nàng còn thuần thục, dẫn theo mấy nha bận rộn trong viện suốt nửa ngày, mới ủ một vò.

 

Vừa định niêm phong vò rượu, một bóng xuất hiện tường:

 

“Bùi Kiều Kiều, cho nàng xem cái !”

 

Bùi Thư về phía tây, thấy Tiết Ngọc Trác đang bám bờ tường ngược sáng hoàng hôn, trong lòng ôm một con vật.

 

“Xem gì?”

 

Bùi Thư còn rõ là gì, thấy một bóng đen từ trong lòng Tiết Ngọc Trác vọt , nhảy viện của Bùi Thư chạy khắp nơi.

 

Hóa là một con hồ ly.

 

Tiết Ngọc Trác : “Hôm nay săn , mang đến chỗ nàng cho Sơ Cửu bạn.”

 

Con hồ ly quả thực , bộ lông bóng mượt, nhưng hợp với Sơ Cửu.

 

Sơ Cửu và con hồ ly , cả hai bên giương cung bạt kiếm, cong lên kêu gào.

 

Một mèo một hồ ly chạy loạn xạ trong sân, chẳng ai bắt chúng.

 

Rầm!

 

Vò rượu bàn đổ, hoa và cốt rượu tràn đất.

 

Con hồ ly kêu ư ử hai tiếng, chạy mất.

 

Sơ Cửu dường như tự sai, kêu meo một tiếng nhỏ, cũng vội vàng chạy về phòng.

 

Hai tiểu quỷ phá phách chạy, để mấy trong viện sững sờ.

 

Bùi Thư thấy thành quả công sức của kịp thành hình biến thành một đống bừa bộn đất, giận xót xa.

 

Tiết Ngọc Trác cũng ngẩn , ngờ nông nỗi .

 

“Vậy… là ủ từ đầu, sẽ đền rượu cho nàng.” Giọng Tiết Ngọc Trác nhỏ.

 

Bùi Thư trừng mắt : “Ngươi thì dễ dàng, cốt rượu trong vò là rượu ủ mấy chục năm, nương sai mua từ Giang Nam về. Đâu dễ tìm như ?”

 

Bùi phu nhân dùng gần hết phần rượu ủ lâu năm đó, chỉ còn một chút cho Bùi Thư.

 

Tiết Ngọc Trác gãi gãi gáy, hình như nghĩ điều gì, mắt sáng lên:

 

“Ta tìm ở , ngày mai sẽ mang đến cho nàng!”

 

Tiết Ngọc Trác vội vàng nhảy xuống tường.

 

Bùi Thư chỉ nghĩ vì chột mà chạy mất.

 

đến ngày hôm , Tiết Ngọc Trác quả nhiên ôm một vò rượu đến cách bức tường.

 

“Của nàng đây, Tiết Ngọc Trác lời giữ lời.”

 

Bùi Thư sai nhận lấy vò rượu, mở múc một muỗng nếm thử.

 

Mùi rượu nồng đậm, ngọt ngào như mật.

 

Thậm chí còn ngon hơn cả cốt rượu ủ lâu năm đổ hôm qua.

 

Dùng rượu như cốt rượu, nếu ủ rượu ngon mới là lạ.

 

Bùi Thư kinh ngạc Tiết Ngọc Trác: “Ngươi mua ở ?”

 

Tiết Ngọc Trác vẻ mặt bí ẩn: “Không cho nàng .”

 

“Có rượu , nhưng còn hoa hòe .” Bùi Thư chỉ mấy cái giỏ trống đất.

 

“Cái đơn giản!”

 

Tiết Ngọc Trác chống hai tay, nhảy lên tường, vịn cành hòe cổ thụ:

 

“Bùi Kiều Kiều, nàng xem tuyết rơi ?”

 

Rồi nắm lấy cành cây hòe mà lay.

 

Tán cây to lớn rung chuyển, những đóa hoa trắng như tuyết từ kẽ lá rơi xuống ào ạt, quả nhiên tựa như tuyết đang rơi.

 

Bùi Thư giữa cơn mưa hoa, từ đầu đến chân đều thấm đẫm hương hoa hòe thơm ngát ngọt lành.

 

Nàng ngẩng đầu lên, rạng rỡ như ánh xuân:

 

“Đủ đủ , nhiều quá chứa hết .”

 

“Được , đừng lay nữa…”

 

Sau , một năm trôi qua, Bùi Thư mới Tiết Ngọc Trác đào hũ rượu ngon do hoàng đế ban Tiết tướng quân chôn hơn hai mươi năm lên để đưa cho nàng.

 

Năm , Tiết tướng quân về kinh thăm , trở về phủ phát hiện chuyện Tiết Ngọc Trác , liền phạt Tiết Ngọc Trác một trận.

 

Bùi Thư chuyện, sai đào hũ rượu chôn trong vườn lên, chủ động thật với Bùi phu nhân.

 

Bùi phu nhân mang rượu hoa hòe sang phủ Tiết bên cạnh, giải thích đầu đuôi câu chuyện.

 

Ngày hôm .

 

4. Tiết Ngọc Trác với một cục u to tướng đầu, sấp tường với Bùi Thư:

 

“Nàng yên tâm, rượu hoa hòe của nàng vẫn nguyên vẹn trong phủ ai đụng đến, coi như chúng giúp nàng bảo quản, tìm cơ hội trả nàng.”

 

Bùi Thư thấy cục u đầu Tiết Ngọc Trác sưng vù:

 

“Tiết tướng quân tay mạnh ?”

 

Tiết Ngọc Trác: “Cha động tay, chỉ phạt quỳ từ đường sám hối.”

 

Bùi Thư: “Vậy đầu ngươi thế?”

 

Tiết Ngọc Trác: “Tối qua quỳ mệt quá, đầu va góc bàn thờ trong từ đường.”

 

Bùi Thư: …

 

Tiết Ngọc Trác u đầu, nhưng ảnh hưởng đến việc luyện kiếm hàng ngày.

 

Bùi Thư thường thấy tiếng kiếm kích khẽ vọng từ nhà bên.

 

Khi Tiết Ngọc Trác đang luyện kiếm, Bùi Thư trong tay cũng cầm một thanh kiếm.

 

Bùi Thư mười bốn tuổi hình linh động, nét trẻ con phai nhạt, như đóa phù dung vươn khỏi mặt nước.

 

Một bức tường ngăn cách, một luyện kiếm, một múa kiếm.

 

Bùi Thư hồi nhỏ thể yếu ớt, ba ngày ốm vặt, ngày thường thích khỏi phòng.

 

Bùi phu nhân vì con gái ngoài vận động nhiều hơn, mời sư phụ múa kiếm đến dạy.

 

Không mong con gái múa kiếm kinh động kinh thành, chỉ mong nàng mỗi ngày thể , nhảy nhót nhiều hơn, phơi nắng một chút.

 

Bùi Thư ban đầu cũng mấy để tâm đến múa kiếm, nhưng từ khi thấy dáng vẻ luyện kiếm của Tiết Ngọc Trác, nàng khích lệ, cũng luyện khí thế truy phong kinh vân như .

 

Ý tưởng thì , nhưng thực hiện quá khó.

 

Nàng mỗi ngày đều luyện tập trong viện, bỏ nhiều công sức.

 

Tiết Ngọc Trác luyện kiếm xong, liền lật tường sang xem Bùi Thư luyện múa, tiện thể chỉ điểm nàng:

 

“Thân nàng nghiêng , đúng, hạ bàn vững…”

 

“Tay tay tay! Tay duỗi thẳng…”

 

“Cổ cứng quá, lát nữa nàng chắc chắn sẽ đau cổ…”

 

Bùi Thư nản lòng, múa kiếm khó hơn sách chữ nhiều quá.

 

“Tiết Ngọc Trác, khi nào mới thể luyện giỏi như ngươi?”

 

Tiết Ngọc Trác chỉ hỏi nàng: “Ta ba tuổi bắt đầu tấn, năm tuổi cầm kiếm, luyện hơn mười năm , nàng định luyện mấy năm?”

 

Bùi Thư nắm chặt kiếm: “Không .”

 

Tiết Ngọc Trác đột nhiên cong khóe mắt: “Vậy thì nàng hãy hỏi Chức Nữ Lễ Khất Xảo, cầu nàng phù hộ nàng luyện nhanh hơn.”

 

Ngày bảy tháng bảy, Lễ Khất Xảo.

 

Đại Du phong tục, các thiếu nữ trong khuê phòng Lễ Khất Xảo sẽ bái lạy thần tiên Chức Nữ, một là cầu khéo léo tinh xảo, hai là cầu lang quân như ý.

 

Bùi Thư đến Lễ Khất Xảo, hàng mi đen như cánh quạ khẽ run lên, mang theo giọng điệu chút bướng bỉnh cảnh cáo Tiết Ngọc Trác:

 

5. “Ngày cầu khất, ngươi phép bám tường trộm.”

 

“Tại ?”

 

“Không tại cả.”

 

Ngày Lễ Khất Xảo, nhà họ Bùi cùng dùng bữa.

 

Bùi phu nhân hỏi: “Thư nhi và Toàn nhi nghĩ kỹ tối nay sẽ cầu xin Chức Nữ điều gì ?”

 

Bùi Toàn : “Ta cầu Chức Nữ phù hộ luyện roi ngày càng giỏi, nhất là ban cho một cuốn bí kíp.”

 

“Muội chi bằng cầu Chức Nữ phù hộ tài hội họa của , để khỏi chỉ vẽ rùa.” Bùi Lăng Vân sáng nay phát hiện sách của Bùi Toàn lén lút vẽ rùa, cơn giận còn nguôi.

 

Bùi Toàn chịu thua trong lời : “Vậy cầu Chức Nữ tìm cho một nhị tẩu thật lợi hại, quản chặt nhị ca . Năm ngoái cầu Chức Nữ tìm cho một đại tẩu, chẳng tìm ?”

 

Đại ca Bùi Lăng Phong năm nay đính hôn.

 

Bùi Lăng Phong rót cho tiểu một ít nước thạch vải: “ đúng đúng, đều nhờ Toàn nhi cả. mà, Toàn nhi năm nay nếu cầu nhân duyên, thì nên giúp Thư nhi cầu , Lăng Vân còn sớm chán.”

 

Bùi Thư bất chợt điểm tên, tay cầm đũa khẽ dừng .

 

Bùi phu nhân: “Thư nhi sang năm là cập kê , cũng nên xem xét chuyện hôn sự.”

 

Bùi Lăng Phong: “Mẫu trong lòng ?”

 

Bùi phu nhân Bùi Thư với gò má hồng hào, Bùi Định Lễ đang im lặng dùng bữa, lời đến môi cuối cùng vẫn .

 

Bùi Toàn đặt đũa xuống, kéo tay Bùi Thư, kiêu hãnh :

 

“A tỷ là khuê tú nhất Trường An, đương nhiên lang quân nhất xứng đôi.”

 

Bùi Thư lời của chọc cho mặt mày đầy vẻ thẹn thùng, nàng rụt tay về, gắp một miếng cá cho : “Ăn cơm , đừng nữa.”

 

Tối đó, nàng trở về viện của .

 

Trong viện đặt một bàn thờ để cúng bái, bày biện hoa quả.

 

Vầng trăng treo cao.

 

Ánh trăng sáng tỏ rọi xuống đất thành những vệt sáng tối rõ ràng.

 

Bùi Thư quỳ xuống chiếc bồ đoàn bàn thờ, hai tay chắp lên trán, thành kính bái lạy:

 

“Cầu xin Chức Nữ thương xót, phù hộ gia đình con bình an khỏe mạnh, bệnh tật ưu sầu.”

 

“Nguyện Chức Nữ ban cho con phúc lành khéo léo tinh xảo, càng mong gặp lương nhân như ý, văn tài uyên bác, phẩm cách thanh cao, để kết mối lương duyên trăm năm.”

 

Nàng bái ba lạy, từ bồ đoàn dậy, liền thấy thiếu niên trong ánh trăng thanh khiết.

 

Bùi Thư bỗng cảm thấy một ngọn lửa bùng cháy da, thiêu đốt khuôn mặt nàng bỏng rát:

 

“Tiết Ngọc Trác, chẳng với ngươi, hôm nay phép trộm .”

 

6. Tiết Ngọc Trác vẻ mặt vô tội: “Ta trộm, quang minh chính đại mà , cũng bám tường, là tường mà .”

 

Bùi Thư: “Vậy, ngươi đều thấy hết ?”

 

Tiết Ngọc Trác giả vờ thở dài:

 

“Ai da, lúc nãy nàng bái Chức Nữ đặt tay trái và tay ngược lên xuống, thế là cầu ngược .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-141-hoang-gia-nap-thai-quy-nu-phong-phi.html.]

 

Bùi Thư thật sự chú ý đến chuyện tay trái tay đặt thế nào:

 

“Để ngược thì sẽ thế nào?”

 

“Cũng chẳng cả, chỉ là sẽ chẳng cầu một lang quân văn nhã nữa thôi, Chức nương lẽ sẽ ban cho ngươi một lang quân chỉ múa thương múa gậy đó.”

 

Khi Tiết Ngọc Trác câu , gương mặt tuấn tú của ẩn trong bóng râm cây hòe, che giấu kỹ sự căng thẳng và sắc mặt ửng đỏ mặt.

 

Đầu óc Bùi Thư đột nhiên ong lên, lời của Tiết Ngọc Trác cho choáng váng.

 

Nàng vụng về che giấu sự hoảng loạn trong lòng, tiện tay nhặt một trái lê tròn trịa ném về phía Tiết Ngọc Trác:

 

“Ngươi chỉ bậy, thèm để ý ngươi nữa!”

 

Tiết Ngọc Trác vươn cánh tay dài đón lấy trái lê, đưa lên miệng c.ắ.n một miếng:

 

“Khá ngọt đó.”

 

Bùi Thư ôm mặt chạy về phòng.

 

Vầng trăng càng lúc càng lên cao.

 

Bùi Thư úp sấp giường, trằn trọc mãi mà ngủ .

 

Trong đêm tĩnh mịch, nàng thấy tiếng tim đập thình thịch, như phóng đại vô hạn.

 

Meo ~

 

Sơ Cửu cọ cọ lên giường nàng, đôi mắt màu xanh biếc trong suốt như rửa qua nước.

 

“Suỵt — Sơ Cửu.”

 

Bùi Thư trèo khỏi giường, đến bên cửa sổ một nữa cúi lạy ánh trăng.

 

Lần nàng hết sức cẩn trọng đổi thứ tự của hai bàn tay.

 

Ánh trăng chiếu lên khiến gương mặt nàng càng thêm trắng trong, giọng của nàng nhỏ đến mức chỉ nàng thấy:

 

“Cầu Chức nương chớ trách tội, dối.”

 

“Thiếp cần phu quân văn tài bốn bể, như chi như lan.”

 

“Thiếp chỉ cầu một phu quân thích , thích ăn trái cây, sẽ hái hoa trộm rượu cho , giống như .”

 

Bóng dáng thiếu nữ quỳ lạy đổ mặt đất, giống như một chú thỏ trốn thoát khỏi cung trăng.

 

Nàng nhẹ nhàng ôm Sơ Cửu về giường:

 

“Sơ Cửu, ngươi thấy bí mật và Chức nương , ngươi tuyệt đối cho ai đó.”

 

Bùi Thư vùi mặt gối, đến mức bờ vai cũng run lên.

 

Rất lâu về , Bùi Thư hồi tưởng đêm hôm đó.

 

Nàng tự giễu nghĩ, hẳn là Chức nương trách tội nàng dối, nên mới đoạt thiếu niên tràn đầy sức sống khỏi bên nàng.

 

Nửa năm , Đình Châu truyền đến tin dữ, Tiết tướng quân t.ử trận sa trường.

 

Tin tức truyền kinh thành, phủ họ Tiết cạnh bên chỉ một đêm treo đầy cờ tang trắng.

 

Tiết Ngọc Trác mặc hiếu phục, lên biên cương kế thừa gia nghiệp của cha.

 

Bùi gia đến phủ họ Tiết viếng tang.

 

Bùi Thư trông thấy Tiết Ngọc Trác mặc hiếu phục quỳ trong linh đường, cả gầy một vòng, tròng trắng mắt đầy tơ máu.

 

Vẻ kiêu ngạo phóng khoáng biến mất, chỉ còn sự kiên cường và trầm mặc như đá tảng.

 

Tiết Ngọc Trác trưởng thành.

 

Từ một thiếu niên phóng khoáng trở thành một nam t.ử trầm .

 

Những ngày tháng đó, Tiết Ngọc Trác còn đến bờ tường viện Bùi Thư nữa.

 

Thế nhưng Bùi Thư ngược , mỗi ngày đều chủ động sân múa kiếm, ánh mắt lúc nào cũng liếc về phía bờ tường phía Tây.

 

Ngoài một mảng bóng cây, chẳng gì khác.

 

Hôm qua Tiết Ngọc Trác đến.

 

Hôm nay Tiết Ngọc Trác đến.

 

Ngày Tiết Ngọc Trác cũng đến.

 

Ngày kìa…

 

Vào cái ngày Bùi Thư quyết định chủ động trèo lên bờ tường ngóng trông, Tiết Ngọc Trác xuất hiện.

 

Thời cơ thật khéo léo.

 

Hai mà cùng lúc trèo lên tường.

 

“Sao ngươi đến đây…” Bùi Thư kinh ngạc Tiết Ngọc Trác.

 

Sắc mặt Tiết Ngọc Trác trông khá hơn so với gặp ở linh đường.

 

Người vẫn còn gầy, mắt quầng thâm mệt mỏi, nhưng ánh mắt trở nên sáng ngời và kiên định.

 

Chàng sẽ Tây Bắc, sáng sớm hôm sẽ khởi hành.

 

Có lẽ hai ba năm sẽ trở về.

 

Cũng thể vĩnh viễn trở về.

 

“Ta một ngàn dặm, ngươi đừng chờ .”

 

Tiết Ngọc Trác giấu tay lưng, nắm chặt thành quyền:

 

“Con cháu Tiết gia chúng định sẵn bôn ba chiến trường cả đời, chắc ngày tái ngộ. Bùi Kiều Kiều, ngươi là cô nương nhất Trường An, thể lỡ cả đời ngươi.”

 

“Năm ngươi sẽ cập kê, nhớ tìm một lang quân như cây chi lan ngọc thụ, ngâm thơ phú, lời êm tai, đừng như vụng về, luôn khiến ngươi , khiến ngươi giận.”

 

“Tiết Ngọc Trác, ngươi thật ngốc!”

 

Bùi Thư lời , bàn tay đang vịn thang đều run rẩy, suýt chút nữa ngã khỏi thang.

 

“Tiết Ngọc Trác ngươi đang đùa đấy chứ?”

 

“Ta là trưởng nữ Bùi gia. Bùi gia chúng là thế gia vọng tộc, kết là xem môn đăng hộ đối, triều đình tông tộc. Ta thể chìm đắm tình duyên nam nữ? Ta thể chờ ngươi?”

 

Nước mắt to như hạt đậu trào từ khóe mắt nàng, rơi thẳng xuống.

 

Bùi Thư mắng Tiết Ngọc Trác ngốc, lau nước mắt, lau đến mức ống tay áo đều ướt sũng.

 

Tiết Ngọc Trác cứ đó nàng chằm chằm, đột nhiên đưa tay khẽ chạm má nàng, tan một giọt lệ.

 

Chàng khàn giọng : “Bùi Kiều Kiều, ngươi là từng gặp qua dối nhất.”

 

Bình thường họ tuy cách bức tường mà đùa giỡn, nhưng từng chạm đối phương.

 

Đầu ngón tay ấm áp của thiếu niên chạm gò má mềm mại, mịn màng của thiếu nữ, chỉ thoáng chạm rời .

 

Bùi Thư càng dữ dội hơn, từ trong lòng lấy một lá bùa bình an.

 

Đó là nàng cầu ở chùa Từ Quang.

 

“Ngươi cầm lấy nó, chờ ngươi trở về. Ngươi nếu đến cầu , nhất định sẽ cầu xin cha ưng thuận.”

 

Nàng là một cô nương dễ thẹn thùng, bày tỏ tấm lòng thẳng thắn đến .

 

Tiết Ngọc Trác lộ một nụ ảm đạm.

 

Tiết Ngọc Trác ngày thứ hai sẽ , thật sự .

 

Bùi Thư nàng sẽ đợi, nàng cũng thật sự đợi.

 

Năm đầu Tiết Ngọc Trác rời , Bùi Thư bắt đầu chép kinh Phật.

 

Nàng quỳ tượng Phật, ngày ngày thành kính khấu lạy, cầu nguyện cho Tiết Ngọc Trác đang ở ngàn dặm xa xôi bình an.

 

Chàng thiếu niên xuất chúng của nàng đang ở biên quan.

 

Năm nàng sẽ cập kê, nàng đợi trở về cầu .

 

Năm thứ hai, Bùi Thư cập kê.

 

Bùi gia tổ chức lễ cập kê, ít thấy Bùi Thư trưởng thành xinh thướt tha, đều ý thông gia.

 

nhiều đến tận cửa mai, đến mức Bùi phu nhân cũng ù tai.

 

Bùi phu nhân nhắc đến chuyện với Bùi Thư, Bùi Thư chỉ :

 

“Mẫu , nữ nhi thể khỏe, vẫn cần tĩnh dưỡng, tiện bàn chuyện hôn sự.”

 

Muội Bùi Toàn bên bàn của Bùi Thư, lắc lắc cái đầu nhỏ:

 

“A tỷ, cha cùng đại ca sẽ chọn cho tỷ một lang quân nhất Trường An mà, vì tỷ đính ?”

 

Khóe mắt Bùi Thư cay xè: “Bởi vì, Trường An còn lang quân xuất chúng nữa .”

 

Hiểu con gái ai bằng .

 

Bùi phu nhân thể hiểu tâm tư của nữ nhi?

 

“Thư nhi, con trong lòng nghĩ ai, Ngọc Trác là một đứa trẻ , nhưng sa trường hiểm nguy trùng trùng. Tiết lão phu nhân thủ tiết mấy chục năm, trượng phu con cái đều mất, đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Con là cục cưng của , nỡ lòng con gả Tiết gia, con trải qua những ngày tháng như ?”

 

Bùi Thư tiếp tục chuyên tâm chép kinh Phật, ngay cả vạt áo cũng hề động đậy.

 

Bùi phu nhân tiếp tục khuyên nhủ:

 

“Nếu chỉ là của nhà tiểu hộ thì cũng thôi , nhưng Ngọc Trác là Tiết gia. Bùi gia chúng đầu văn thần, Tiết gia hiển hách danh tiếng trong quân đội, há thể liên hôn?”

 

Ánh nắng chiếu lên án thư, kéo dài thành một dòng sông sáng lấp lánh, lướt qua ngòi bút của Bùi Thư.

 

Ngòi bút giấy xuống từng hàng chữ nhỏ:

 

…Chúng sinh độ tận, phương chứng Bồ Đề…

 

Một giọt lệ rơi xuống, nhòe một chữ “sinh”.

 

Rồi từng giọt, từng giọt nối tiếp.

 

Làm ướt đẫm cả trang giấy.

 

Bùi Thư ngẩng đầu lên, nước mắt tuôn ngừng:

 

“Mẫu , con đợi trở về, dù gả cho , cũng đợi sống sót về. Mẫu , con đợi thêm chút nữa, lẽ sẽ nhanh trở về thôi.”

 

“Con bé ngốc , tính tình bướng bỉnh giống hệt cha con.” Bùi phu nhân thở dài rời .

 

Bùi gia từng nhận một hai bức thư từ Tiết gia gửi từ biên quan về, bề ngoài là Tiết Ngọc Thành cho Bùi Lăng Vân.

 

trong phong thư hai bức, một bức là gửi cho Bùi Thư.

 

Bức thư Tiết Ngọc Trác dài.

 

Thế nhưng Bùi Thư từ trong thư thấy cô yên nơi đại mạc, gió lạnh cắt da, cùng ngàn vạn quân mã khó bề trở về từ ngàn dặm xa xôi.

 

Bùi Thư cất giữ cẩn thận bức thư, sân múa kiếm.

 

Nàng ngẩng đầu cây hòe đỉnh đầu.

 

Hoa hòe nở trắng cả cây, trắng xóa một màu, như tuyết gió thổi từ Tây Bắc về.

 

Đáng tiếc , bờ tường sẽ bao giờ xuất hiện một thiếu niên hái hoa trộm rượu nữa.

 

Năm thứ ba Tiết Ngọc Trác rời .

 

Kinh Phật Bùi Thư chép chất đầy giá sách, động tác múa kiếm ngày càng nhẹ nhàng liền mạch, cũng trưởng thành xinh hơn.

 

Người đến mai suýt nữa đạp đổ ngưỡng cửa Bùi phủ.

 

Bùi phủ nhận thư từ biên quan.

 

Mỗi năm một bức.

 

Đây là bức thứ ba.

 

Chữ thư nguệch ngoạc, giấy còn vết bùn đất khô đọng .

 

Bùi Thư thể hình dung khi Tiết Ngọc Trác bức thư , lẽ là c.h.é.m g.i.ế.c với Hồ trở về, giữa từng câu chữ đều là sự bất lực và bi thống.

 

Chàng , ngươi Hồ liên tục xâm lược, biên quan thương vong vô ?

 

Chàng , ngươi tướng sĩ thây, mỗi t.h.i t.h.ể gió Bắc xé toạc, ngựa Hồ giày xéo?

 

Chàng , ngươi cần bao nhiêu xương khô hồn phách mới thể dựng nên một Đại Duệ thịnh thế?

 

 

Bùi Thư thư, lệ ứa tràn mi.

 

Nàng .

 

Nàng chỉ , thiếu niên của nàng trong lòng nghĩa, trong mắt đạo.

 

Nàng trong bóng cây hòe tĩnh mịch thưa thớt, bên tai đều là tiếng bi ai của tướng sĩ gào thét.

 

Cuối thư, Tiết Ngọc Trác , đừng chờ nữa.

 

Thật sự đừng chờ.

 

Mà Bùi Thư cũng chờ đợi nữa.

 

Bởi vì nàng thể tránh .

 

Cuối năm Vĩnh Gia thứ tư, hậu cung tuyển tú, nữ t.ử đến tuổi cập kê trong nhà bách quan kinh thành đều trong danh sách ứng cử.

 

Bùi Thư ma ma trong cung và một cỗ kiệu mềm đưa .

 

Cửa cung sâu tựa biển, còn đường đầu.

 

Năm đó, Hồ đại cử binh lực nam hạ, biên cương c.h.é.m g.i.ế.c mấy tháng, Tiết gia quân t.ử thủ Đình Châu.

 

Đình Châu m.á.u chảy thành sông dài, xương trắng khắp bốn bề.

 

Thành Trường An phồn hoa khói lửa, chúc mừng năm mới như ý.

 

Nàng cẩm y hoa phục, từng bước bậc thang bạch ngọc giữa tiếng chén đĩa va chạm và tiếng đàn sáo.

 

Chàng một khôi giáp, c.h.é.m g.i.ế.c mở một con đường m.á.u giữa tuyết gió ngập trời.

 

Mùng chín tháng Giêng là một ngày lành, hoàng gia nạp thái, quý nữ phong phi.

 

Thiếu niên kiếm khí như sương của nàng, chiến trường phủ đầy tuyết trắng, mãi mãi tỉnh .

 

 

Loading...