Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 123: --- Ngươi Vì Sao Có Tín Vật

Cập nhật lúc: 2025-11-21 12:39:18
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Con rùa lớn ở địa phương ý nghĩa , là một điềm lành.

 

Tống Huyện lệnh tin lắm điều , định tặng con rùa cho Cố Thứ sử.

 

Cố Thứ sử từ chối, thể tranh điềm lành của vãn bối.

 

Buổi chiều, Cố Thứ sử và Tống Huyện lệnh thu cần câu về thành, hai thành chia đường về nhà.

 

Cố Thứ sử và tùy tùng xách một giỏ cá, vui vẻ trở về ăn tiệc cá.

 

Chủ tớ Tống Huyện lệnh thì xách giỏ cá về phía Hắc Sơn Tửu Lầu trong huyện thành.

 

Người hầu hỏi: “Đại nhân, chúng về ?”

 

Trong mắt Tống Huyện lệnh hiện lên ý : “Món rùa do đầu bếp ở nhà đủ tươi, con rùa mời đầu bếp của Hắc Sơn Tửu Lầu chế biến mới ngon.”

 

Tống Huyện lệnh ngoài việc theo đuổi trong chính sự, đối với ăn uống cũng chút yêu cầu.

 

Tuy nhiên, y theo đuổi sơn hào hải vị xa xỉ, chỉ mong đầu bếp những món ăn đơn giản trở nên ngon miệng hơn.

 

Hai năm khi ăn bánh rau tề ở Lương Dân thôn, dù y mang rau dại từ núi về, nhưng khi về đến huyện thì tìm mua rau tề dại, một ăn mấy ngày canh rau tề.

 

Tài nghệ nấu ăn của Hắc Sơn Tửu Lầu là bậc nhất trong huyện, Tống Huyện lệnh định để đầu bếp tửu lầu chế biến con rùa, thì gọi thêm vài món nhỏ kèm hai lạng rượu, nhất định sẽ ăn uống thoải mái.

 

Hôm nay Cố Thứ sử , cần buông giữ, thì giờ y sẽ thư giãn một chút.

 

Hắc Sơn Tửu Lầu trong huyện ăn nhộn nhịp hơn nhiều so với phân tiệm chân Hắc Phỉ Sơn, khi Tống Huyện lệnh đến thì còn phòng riêng.

 

“Tống đại nhân! Một ngày gặp tựa ba thu, đại nhân quang lâm tiểu điếm, tiểu điếm thật đúng là bồng bích sinh huy!”

 

Lão Từ, kẻ đang diễn quá nhập tâm, hì hì tiến đến đón, đó biểu cảm đổi, mang theo vẻ xin trầm buồn,

 

“Chỉ tiếc là, phòng riêng đều đầy.”

 

“Hay là để bảo nhà bếp xong món rùa, đưa đến phủ đại nhân?”

 

Tống Huyện lệnh mấy để tâm: “Không , tìm một chỗ yên tĩnh trong đại sảnh là .”

 

“Được, Tống đại nhân mời lối ,” Lão Từ đích dẫn y đến một góc trong đại sảnh, “Nơi thanh tịnh.”

 

“Làm phiền .”

 

Tống Huyện lệnh xuống gọi mấy món nhỏ và rượu nước.

 

Chẳng bao lâu , y thấy chưởng quỹ lão Từ vác một cái bình phong lớn đến, dùng bình phong vây quanh chỗ ở góc của y.

 

“Ta vây cái cho đại nhân, thế chẳng gần giống phòng riêng ?”

 

“Hắc Sơn Tửu Lầu chúng , tuyệt đối sẽ tiếp đãi khách nhân chu đáo.”

 

“Xem kìa, nơi thanh tịnh bao…”

 

Tống Huyện lệnh dù đến bao nhiêu , cũng đều cảm nhận sự nhiệt tình như sóng dữ dội của lão Từ.

 

Ban đầu y đến ăn cơm một cách khiêm tốn, nhưng lão Từ vác một cái bình phong lớn về phía góc, thu hút ít ánh mắt của .

 

Cứ như thể ở góc đó để ăn cơm, mà là chuyện gì thần bí.

 

Tống Huyện lệnh: “……Làm phiền Từ chưởng quỹ .”

 

Lão Từ vẫn thấy đủ: “Tống đại nhân, lấy thêm hai ngọn đèn nữa, thêm một lọ hoa, bảo đảm sẽ khiến nơi …”

 

Tống Huyện lệnh vội vàng ngăn : “Không cần! Xin Từ chưởng quỹ phiền đến nhà bếp giục món ăn.”

 

Lão Từ từ chối, vẻ mặt đầy suy tư vòng khỏi bình phong.

 

Y nghĩ nhất định là vẫn đủ nhiệt tình hiếu khách, nên mới khiến Tống Huyện lệnh câu nệ như .

 

Không , , y chủ động hơn nữa.

 

Hách thôn trưởng , nhất định khiến khách đến như về nhà!

 

Lão Từ ngẩng đầu lên lầu .

 

Ừm, gia đình Hách thôn trưởng hiện đang trong phòng riêng lầu.

 

Lầu hai, phòng riêng Thiên Tự Hào.

 

Hách Nhân, Ngũ Anh Nương, Tô Tri Tri, Tiết Triệt và Mộ Dung Đệ vây quanh bàn ăn cơm.

 

Mộ Dung Đệ núi một tháng vẫn xuống núi.

 

Hắn nhắc đến việc xuống núi xem thử.

 

Tô Tri Tri cũng đến huyện thành dạo chơi một chút, gặp gỡ bạn học và phu t.ử đây.

 

Hách Nhân và Ngũ Anh Nương đều ghi nhớ tâm tư của lũ trẻ.

 

Hai ngày họ xử lý xong chuyện của Minh Hà, Minh Thủy và những khác, hai ngày nay rảnh rỗi, liền đưa ba đứa trẻ xuống núi.

 

Để đề phòng vạn nhất, họ còn nhờ Thu Cẩm Ngọc giúp Mộ Dung Đệ dịch dung.

 

Mộ Dung Đệ với Hách Nhân về chuyện của Tống Huyện lệnh.

 

Hách Nhân cảm thấy đến lúc kéo Tống Huyện lệnh phe :

 

“Mấy ngày sát thủ là do Hạ Đình Phương phái đến, tuy là tình cờ nhắm Hắc Sơn Bố và Hắc Sơn Mặc, nhưng theo đà , nhanh sẽ gây sự nghi ngờ của Hạ Đình Phương, chúng cần trong quan trường che đậy giúp đỡ một hai.”

 

Mộ Dung Đệ: “ Tống Bình liệu còn nhớ ân tình năm xưa của Bùi gia .”

 

Hách Nhân: “Chúng sẽ tìm cách thăm dò khẩu phong của y.”

 

Tô Tri Tri tai chuyện nhà họ Hạ nhà họ Tống gì đó, miệng ăn cơm trắng béo mập, nhưng khóe mắt liếc qua cửa sổ thấy lầu bán kẹo hồ lô.

 

Mắt nàng sáng lên:

 

“Có kẹo hồ lô! Lại còn là hình khỉ nữa chứ.”

 

Ngũ Anh Nương chiều theo: “Phải ăn cơm xong mới mua.”

 

Tô Tri Tri Hách Nhân.

 

Hách Nhân: “Đừng , chuyện con quyết định.”

 

Tô Tri Tri nũng: “Nương, đợi ăn cơm xong, bán kẹo hồ lô sẽ mất.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-123-nguoi-vi-sao-co-tin-vat.html.]

 

Tiết Triệt với tư cách là đồng minh, giúp Tô Tri Tri đỡ: “Dì Anh, Tri Tri ăn uống , ăn kẹo ảnh hưởng đến bữa cơm.”

 

Mộ Dung Đệ dậy : “Ta mua kẹo hồ lô cho Tri Tri và A Triệt, mua xong cầm, đợi hai đứa ăn cơm xong đưa cho.”

 

Ngũ Anh Nương thấy Mộ Dung Đệ , cũng mất hứng của bọn trẻ, bèn lấy mấy đồng tiền đồng:

 

“Đi , mua ba cái, mua cho chính ngươi một cái nữa.”

 

Tô Tri Tri theo: “Con cùng ca ca, ca ca từng mua đồ.”

 

Ngũ Anh Nương: “Đi .”

 

Mộ Dung Đệ và Tô Tri Tri cùng xuống lầu.

 

Tiết Triệt趴 bên cửa sổ phố, giám sát Tô Tri Tri lén ăn vụng .

 

Tô Tri Tri bước cửa tửu lầu, nhón chân chỉ những cây kẹo hồ lô cắm bia cỏ:

 

“Lão bản, một con khỉ, một con thỏ, và một con heo nữa.”

 

Sau đó nàng tự tin lớn tiếng : “Ca ca trả tiền.”

 

Người bán kẹo hồ lô thấy cô bé thật đáng yêu, bèn trêu chọc : “Ai da, ca ca ngươi thật thương ngươi nha.”

 

Mộ Dung Đệ , dùng ngón tay chọc nhẹ búi tóc hình nụ hoa đầu Tô Tri Tri, đó trả tiền cho bán kẹo hồ lô.

 

Mộ Dung Đệ tay cầm ba cây kẹo hồ lô, dẫn Tô Tri Tri về tửu lầu.

 

Cửa đông , Mộ Dung Đệ bên cạnh va một cái, kẹo hồ lô tay suýt nữa rơi.

 

Người bên cạnh đầu Mộ Dung Đệ một cái.

 

Tay Mộ Dung Đệ đang nắm kẹo hồ lô lập tức cứng đờ một chút.

 

Người đến ai khác, mà chính là Tiêu Nội thị và cung nữ Hồ Tâm!

 

Từ một tháng thoát khỏi bọn họ trong hỗn loạn, đây vẫn là đầu tiên gặp mặt.

 

Tiêu Nội thị và Hồ Tâm nhận Mộ Dung Đệ khi dịch dung, trong tửu lầu tùy tiện tìm một chỗ trống xuống.

 

Mộ Dung Đệ mím môi, đưa kẹo hồ lô trong tay cho Tô Tri Tri:

 

“Tri Tri, con cầm kẹo hồ lô lên lầu , còn chút chuyện.”

 

Hắn tăng nhanh bước chân, thuận thế trốn tấm bình phong bên cạnh bàn của Tiêu Nội thị.

 

“Ca ca, chúng trốn ở đây chơi trốn tìm ?” Giọng trẻ con hạ thấp vang lên lưng.

 

Mộ Dung Đệ , phát hiện Tô Tri Tri cũng theo , rón rén bước , vẻ mặt thần bí.

 

Mộ Dung Đệ khẽ : “Không chơi, con về .”

 

Tô Tri Tri , mà còn vòng qua Mộ Dung Đệ, chào hỏi Tống Huyện lệnh đang ăn cơm phía :

 

“Tống Huyện lệnh cũng trốn ở đây ?”

 

Tống Huyện lệnh đang say sưa gặm mai rùa: ……

 

Tống Huyện lệnh đang ăn cơm ngon lành, đột nhiên thấy hai bóng vòng , y còn kịp hỏi là chuyện gì nữa.

 

“Là Tri Tri đó , hôm nay đến tửu lầu nhà nàng dùng bữa, lẩn trốn ở đây, mà là đang ở đây.”

 

Tống Huyện lệnh đặt vỏ rùa xuống, lấy khăn lau miệng và tay.

 

Mộ Dung Đệ Tô Tri Tri gọi Tống Huyện lệnh, theo bản năng đầu một cái, cũng cất tiếng gọi:

 

“Tống Huyện lệnh.”

 

Tống Huyện lệnh gật đầu đáp .

 

Mộ Dung Đệ lúc càng Tiêu Nội thị và Hồ Tâm đang gì, thế nhưng một hồi, hai chỉ im lặng dùng bữa, chẳng hề gì.

 

Lần duy nhất họ mở miệng, là khi gọi món, họ hỏi tiểu nhị:

 

“Có thấy một thiếu niên chừng mười hai, mười ba tuổi, mang giọng Trường An chăng?”

 

Tiểu nhị , hai liền gì nữa.

 

Ở một bên khác.

Mèo Dịch Truyện

 

Sau bình phong.

 

Tống Huyện lệnh đ.á.n.h giá thiếu niên nhỏ tuổi đang dán bình phong lén.

 

Câu hỏi từ bàn bên cạnh, Tống Huyện lệnh cũng thấy.

 

Mười hai, mười ba tuổi, giọng Trường An, thiếu niên.

 

Tất cả đều phù hợp.

 

Tống Huyện lệnh hoài nghi đây là đứa trẻ nhà nào đó giận dỗi gia đình, bỏ nhà chăng.

 

“Tri Tri, là ai?”

 

Tô Tri Tri nắm kẹo hồ lô cạnh Tống Huyện lệnh: “Là biểu ca của .”

 

Tống Huyện lệnh ngạc nhiên: “Từ tới?”

 

Tô Tri Tri: “Nhặt chân núi.”

 

Tống Huyện lệnh cảm thấy khớp, dậy, định bụng khuyên nhủ thiếu niên nhỏ tuổi một phen:

 

“Ngươi—”

 

Mộ Dung Đệ xoay .

 

Lời dâng lên cổ họng Tống Huyện lệnh nghẹn , bã gừng trong miệng sặc khiến ho mấy tiếng.

 

“Khụ khụ khụ… khụ khụ…”

 

Hắn ho đến mức mặt và cổ đều đỏ bừng, thế nhưng vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Mộ Dung Đệ, khàn giọng hỏi:

 

“Ngươi… ngươi vì tín vật Tống gia của ?”

 

 

Loading...