Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 109: --- Uống Cháo

Cập nhật lúc: 2025-11-21 12:39:03
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngoài cung độc d.ư.ợ.c những âm mưu tranh đấu, nhưng thổ phỉ, dã thú và những rừng núi hiểm trở thể thoát .

 

Trong nửa đoạn đường đầu, Mộ Dung Lệ luôn nghĩ cách tạo bất ngờ để thoát khỏi sự giám sát của các mật thám bên cạnh.

 

khi Hạ Yến Thanh bất ngờ xuất hiện, tình thế bỗng chốc đổi.

 

Mộ Dung Lệ Hạ Yến Thanh thật sự thấu sự ngụy trang của , vì hành động hấp tấp sai áp giải Hạ Yến Thanh về kinh.

 

Hạ Yến Thanh còn chủ động sẽ giúp y thoát khỏi các mật thám.

 

Mộ Dung Lệ còn tưởng Hạ Yến Thanh kế sách gì lên kế hoạch tỉ mỉ, nào ngờ chỉ là đơn thuần bỏ trốn.

 

Chuyến Lĩnh Nam , triều đình hề coi trọng, Mộ Dung Lệ cũng binh của riêng , triều đình chỉ phái mấy chục cấm quân theo y.

 

Lúc sắp đến Lĩnh Nam, bọn họ ngang qua một thung lũng, thấy hai phe đang giao chiến.

 

Không rõ là bang phái giang hồ hai toán thổ phỉ, bọn chúng đ.á.n.h sống c.h.ế.t, vô cùng hung tợn.

 

Khi thấy nhóm của Mộ Dung Lệ, bọn chúng còn tưởng là quân cứu viện của đối phương nên cùng tấn công.

 

Hạ Yến Thanh nhân cơ hội chặt đứt dây cương xe ngựa, kéo Mộ Dung Lệ cùng chạy thoát trong hỗn loạn.

 

Để tránh sự truy đuổi của những kẻ phía , cả hai liều mạng những con đường mòn trong rừng núi.

 

Mộ Dung Lệ : “Như , vạn nhất lạc đường càng nguy hiểm hơn.”

 

Hạ Yến Thanh, từng tự khỏi viện môn, vỗ vỗ tấm bản đồ trong n.g.ự.c :

 

“Nếu cứ mãi cùng những kẻ đó, cử chỉ hành động đều tầm mắt khác, quá đỗi động.

 

Vương gia cứ yên tâm, hạ quan thể nhận phương hướng, bản đồ trong tay, chắc chắn sẽ đến Lĩnh Nam.”

 

Mộ Dung Lệ thấy Hạ Yến Thanh chắc như đinh đóng cột, thấy sự việc đến nước , liền đồng ý cùng về phía Nam.

 

Tuy nhiên ba ngày , cả hai đều hối hận.

 

Trong khu rừng núi sâu thẳm rộng lớn đến , cây cối che rợp trời, cỏ cây bao quanh, một tấm bản đồ địa thế Lĩnh Nam trong tay căn bản chẳng dùng cả!

 

Hạ Yến Thanh nhai lá non thấy kỳ lạ:

 

“Không đúng mà… Sách vở rõ ràng hướng là hướng Nam… Chỉ cần dọc theo khe suối là thể khỏi…”

 

Mộ Dung Lệ những cây nấm gốc cây nuốt nước bọt:

 

“Hạ Tam Lang, ngươi từng giấy nông cạn lắm, tường tận tự hành’ ?”

 

Hạ Yến Thanh nhai nhai lá non: “Nghe , hạ quan giờ đang tự hành đây.”

 

Mộ Dung Lệ đói đến mức còn bận tâm đến việc giả ngốc nữa:

 

“Ta từng trong sách, nấm dại sơn dã vị cực ngon, nhưng nếu ăn nhầm, sẽ nguy cơ mất mạng.”

 

Hạ Yến Thanh cũng thấy nấm dại, hai mắt sáng rực như ma đói: “Sách , chọn loại xí một chút mà ăn cũng .”

 

Cả hai đành liều mạng tiếp một đoạn nữa, thật sự đói đến chịu nổi cám dỗ, liền hái mấy cây nấm trông chẳng mắt chút nào từ lớp đất ẩm gốc cây mà ăn.

 

Khi Mộ Dung Lệ nhai nấm, y bỗng nhớ đến chuyện Khiểm Trung đại loạn năm ngoái.

 

Y dân chúng Khiểm Trung ruộng cày, cơm ăn, nên liều c.h.ế.t nổi dậy.

 

Giờ phút y vô cùng thấu hiểu động cơ của dân chúng Khiểm Trung, khi gì để ăn, con sẽ mất lý trí.

 

Cả hai ngươi một miếng một miếng mà ăn hết nấm.

 

May mắn là, những cây nấm kịch độc.

 

may là, nấm họ ăn gây ảo giác.

 

Mộ Dung Lệ và Hạ Yến Thanh lảo đảo, cảm thấy thể nhẹ bẫng như cưỡi mây đạp gió.

 

Vô tình đến bên thác nước và khe suối, họ thấy một đàn khỉ bên thác từ hái quả đến dâng lên mặt Khỉ Vương tảng đá.

 

Mộ Dung Lệ và Hạ Yến Thanh thấy những quả bóng loáng đó nhịn ? Liền chạy lên giật lấy quả mà nhét miệng.

 

Lĩnh Nam ngay cả khỉ cũng vô cùng lợi hại.

 

Thấy đến cướp thức ăn, chúng kêu lên mấy tiếng, một vuốt vung xuống rách y phục, thậm chí cả lớp da thịt lưng cũng xé toạc.

 

Mộ Dung Lệ và Hạ Yến Thanh đau đớn đến tỉnh táo đôi chút.

 

Tiếp đó liền một bầy khỉ đuổi theo chạy trối c.h.ế.t.

 

Mộ Dung Lệ ăn nấm gây ảo giác, bên tai y xuất hiện cả ảo thanh.

 

Y mà còn hiểu tiếng kêu chíp chíp của Khỉ Vương ý nghĩa gì:

 

“...Lão t.ử chính là Vua một vùng, Tề Thiên Đại Thánh là thái tổ gia gia của lão tử, ngươi tính là cái thứ gì mà dám đến cướp quả của lão tử…”

 

Mộ Dung Lệ và Hạ Yến Thanh vắt chân lên cổ mà chạy, nhưng bụng rỗng tuếch, khi chạy thì đầu nặng chân nhẹ.

 

Mộ Dung Lệ thậm chí thể cảm nhận , con khỉ phía bay vút đến, những móng vuốt sắc nhọn gầy guộc sắp đ.â.m da đầu y…

 

“A——”

 

Mộ Dung Lệ cảm thấy da đầu nhói, tiếp theo là một cảm giác tê dại râm ran.

 

Y khẽ kêu một tiếng trong cổ họng, đột ngột mở mắt.

 

Bên cạnh vang lên giọng một nữ đồng:

 

“Ngu đại phu, y thuật châm cứu của lợi hại thật, mới châm một mũi mà y tỉnh .”

 

Mộ Dung Lệ mắt chậm rãi đảo một vòng, chút mơ màng quan sát cảnh tượng mắt.

 

Không khỉ. Không rừng núi.

 

Căn nhà nhỏ đơn sơ nhưng sạch sẽ, xà nhà treo lủng lẳng một chuỗi ớt khô.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-109-uong-chao.html.]

Ngoài cửa sổ trời tối.

 

Đêm lạnh như nước, ánh nến vàng vọt phủ lên căn nhà một lớp ấm áp.

 

Một nam t.ử áo trắng ngoài hai mươi cạnh giường, tay cầm ngân châm:

 

“Y hẳn là dùng nhiều Linh Huyễn Cô, nên một mũi châm thể đ.á.n.h thức.”

 

Mộ Dung Lệ mơ hồ nhớ ngất xỉu đường chạy trốn, hiện tại hẳn là nhà nông nào đó cứu về.

 

“Ta đây là ở ?” Mộ Dung Lệ dậy từ giường, giọng khàn.

 

“Ngươi ngất xỉu chân núi, thôn chúng cứu về .”

 

Mộ Dung Lệ theo giọng đồng nọ sang, thấy một cô bé bảy tám tuổi cạnh giường y.

 

Cô bé đôi mắt đen láy sáng ngời, đong đầy ánh nến:

 

“Ngươi hiện đang ở nhà .”

 

“Đa tạ tay cứu giúp.” Mộ Dung Lệ thấy bộ y phục sạch sẽ, y phục cũ nhưng mềm mại thoải mái.

 

Hơn nữa chiếc nhẫn ngà voi tay y vẫn còn.

 

Dân làng y phục cho y, nhưng động đến đồ đạc của y.

 

“Không cần tạ. Ta dùng ná b.ắ.n khỉ thì cũng b.ắ.n trúng các ngươi ngất xỉu, đương nhiên cứu các ngươi về xem xét .”

 

Tô Tri Tri mừng thầm tiểu thiếu niên mắt trông khá bình thường, ít nhất là đầu óc b.ắ.n cho ngu .

 

Mộ Dung Lệ sờ sờ đầu , quả nhiên sờ thấy một chỗ sưng, phía bôi một lớp t.h.u.ố.c cao trắng nhão.

 

những vết thương nhỏ đối với y mà là chuyện thường như cơm bữa.

 

“Không . Ngươi thấy cùng với lúc đó ?”

 

Tô Tri Tri: “Ngươi tìm ca ca của ngươi ư? Y đang ngủ ở gian nhà khác đó, ngươi ăn cơm ?”

 

Mộ Dung Lệ vốn cảm thấy gì, nhưng thấy hai chữ “ăn cơm”, bụng y liền kêu ùng ục.

 

Mộ Dung Lệ chút ngượng ngùng mặt : “Không nơi đây cách Bạch Vân huyện gần ? Ta cần đến gặp huyện lệnh Bạch Vân huyện là Tống Bình.”

 

Ngu đại phu từ nồi nhỏ bếp múc một bát cháo ấm nóng: “Trước tiên hãy ăn gì đó, hãy nghĩ đến chuyện tìm .”

 

“Tri Tri, y hiện tại gì đáng ngại, xin phép về đây, nếu chuyện gì, cứ sai A Bảo đến báo tin.”

 

Ngu đại phu đưa cháo cho Mộ Dung Lệ, dặn dò Tô Tri Tri vài câu rời .

 

Bên giường, Mộ Dung Lệ nâng bát, hai tay cảm nhận ấm của thức ăn.

 

Là cháo trắng, nấu nhừ nát, nước gạo cũng đặc quánh màu trắng.

Mèo Dịch Truyện

 

Hương gạo thơm lừng xộc mũi, giờ phút tất cả những con thèm ăn trong bụng đều gào thét thức tỉnh.

 

Mộ Dung Lệ nuốt nước miếng.

 

Y sức chống cự với đồ ăn khỏi nồi.

 

Bởi vì khi ở Minh Huệ cung cùng mẫu phi, tuy mỗi bữa ăn đều thịt cá theo khẩu phần, nhưng khi mang đến thường nguội lạnh.

 

Vào mùa đông còn đặt lên chậu than để hâm nóng mới ăn.

 

Minh Huệ cung tiểu phòng bếp riêng, ăn đồ nóng hổi, khỏi nồi là chuyện dễ dàng.

 

Mộ Dung Lệ ăn ngay.

 

Một việc đề phòng lâu ngày, liền trở thành thói quen.

 

Quả nhặt trong núi y dám ăn, nhưng thức ăn do khác đưa, y theo bản năng thể trực tiếp đưa miệng.

 

“Ngươi muỗng ư?” Tô Tri Tri quen cửa quen nẻo đến tủ lấy một cái muỗng gỗ.

 

Tô Tri Tri thể khỏe mạnh, khẩu vị , ít khi sinh bệnh.

 

nàng nhớ rõ khi bệnh, cha chăm sóc thế nào. Họ sẽ bưng cháo đến cạnh giường, dùng muỗng đút cho nàng từng muỗng.

 

Tô Tri Tri thấy Mộ Dung Lệ vẫn ăn, liền hỏi: “Ngươi đút cho ngươi ?”

 

Mộ Dung Lệ mím môi, trong ánh mắt thức ăn tràn đầy khao khát kìm nén:

 

“Không …”

 

Tô Tri Tri biểu cảm của Mộ Dung Lệ, chợt nghĩ đến điều gì đó:

 

“Ngươi sợ độc ? Cha cũng dặn đừng ăn đồ ngoài cho đó.”

 

“Này, ngươi ăn một miếng .”

 

Nàng lấy một cái muỗng, múc một muỗng cháo từ bát của Mộ Dung Lệ đưa lên miệng thổi thổi, một nuốt xuống.

 

Tô Tri Tri nuốt cháo xong, nghiêm túc : “Ta thử , một chút độc cũng .”

 

“Cha , thôn chúng là thôn Lương Dân, đều là lương dân, chúng sẽ hạ độc thức ăn .”

 

Mộ Dung Lệ cúi đầu, giờ phút khinh bỉ chính .

 

Lại dám nghi ngờ một thôn trang mộc mạc và một nữ đồng thuần chân như .

 

Hắn xúc động múc một muỗng cháo đưa miệng, Tô Tri Tri lẩm bẩm:

 

“Bỏ t.h.u.ố.c độc đồ ăn thì lãng phí lương thực lắm.”

 

“Làm t.h.u.ố.c độc cũng tốn sức.”

 

“Chi bằng một đao c.h.é.m luôn, hoặc trói bắt cày đất, cho hổ ăn còn hơn…”

 

Mộ Dung Đệ: (´・ω・)???

 

 

Loading...