Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 495
Cập nhật lúc: 2025-11-13 00:29:21
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đầu Lục Thừa Chi ghì chặt lồng ngực, một chút cơ hội giãy giụa.
Bên tai cô chỉ còn tiếng tim đập như trống và thở, cánh mũi là thở của .
Chỉ là thở còn sự bao dung và vững chãi như , mà tràn đầy sự xâm chiếm và bất an.
Lục Thừa Chi choáng váng, theo bản năng vòng tay ôm , nhưng nhớ đến đàn ông hết đến khác từ chối cô, còn âm thầm đẩy cô cho đàn ông khác.
Mọi cảm xúc lãng mạn trong lòng tan biến hết.
Cô đẩy mạnh, "Anh buông ."
Không phản ứng.
Cô liều mạng giãy giụa. Dựa mà mối quan hệ của hai đều do quyết định? Chỉ vì cô yêu nhiều hơn ?
Thật tiếc là sự chênh lệch về sức mạnh nam nữ quá lớn, Tưởng Thành yên nhúc nhích.
"Anh chỉ bắt nạt em." Lục Thừa Chi tức giận đ.ấ.m .
lúc cô bực bội tức giận, đỉnh đầu đột nhiên truyền đến giọng của , "Làm ơn, đừng động..."
Giọng điệu trầm thấp đến mức gần như cầu xin, như mang theo nóng thể đốt cháy tức giận và sự giãy giụa của cô.
Lục Thừa Chi im.
Lục Thừa Chi, mày thật vô dụng! Ngoài trốn tránh, mày từ chối, cũng phản kháng đàn ông .
Chỉ một câu của đàn ông khiến mày từ bỏ giãy giụa , thật đáng khinh.
Không bao lâu trôi qua, Tưởng Thành dần dần tỉnh táo từ nỗi sợ hãi.
Anh vươn tay vuốt ve đỉnh đầu cô một cách dịu dàng, ôn tồn :
"Xin , Thừa Chi. Những năm cũng đúng sai, là trách nhiệm yếu đuối.
Người ngoài thấy vô cùng phong quang, thực chất là một trò ."
Giọng điệu mang theo sự thê lương và tự giễu vô hạn.
Lục Thừa Chi sững sờ. Đây là lời của Tưởng từ nhỏ đến lớn luôn quang minh lạc ?
Anh trông vẻ năng, ngưỡng mộ...
Tim cô chút đau.
đau thì , hết đến khác từ chối cô, đẩy cô . Cô thực sự mệt mỏi .
Ý nghĩ nảy sinh, tim cô cũng lạnh theo.
Mãi một lúc, Tưởng Thành mới từ từ buông cô .
Lục Thừa Chi lùi hai bước, rời khỏi vòng tay
"Anh Tưởng, chuyện hôm nay, em sẽ coi như từng xảy . Anh ."
"Thừa Chi."
"Trần Sơ hợp, hợp ?" Lục Thừa Chi .
Làm Tưởng Thành tư cách hợp hơn Trần Sơ chứ?
Lục Thừa Chi thấy gì, tự giễu một tiếng. Quả nhiên...
"Nếu cả hai đều hợp, em về tìm tiếp theo ." Lục Thừa Chi .
Tưởng Thành hít một sâu, "Thừa Chi, đừng giận dỗi."
"Là em tư cách nữa ?"
Nghe câu , Tưởng Thành chỉ cảm thấy n.g.ự.c như trúng một viên đạn, loạng choạng lùi hai bước.
Mãi một lúc mới lấy , "Chưa đến chuyện vội. Về cùng ."
Vịt Trắng Lội Cỏ
Lục Thừa Chi nhấc cổ tay xem đồng hồ, năm giờ sáng.
Không tìm kiếm bao lâu mới tìm thấy nơi .
Những chuyện khác thể nghi ngờ, nhưng cô bao giờ nghi ngờ lo lắng cho sự an của cô.
Từ nhỏ đến lớn vẫn . Chỉ cần kịp thời xác nhận cô bình an vô sự, sẽ lo lắng đến mức thất thố, giống như hôm nay.
"Anh lên giường nghỉ ngơi một lát . Chín giờ chúng khởi hành. Em đói , xuống lầu mua chút đồ ăn sáng lót ."
Lục Thừa Chi .
Tưởng Thành tiến lên một bước, kéo tay cô
"Anh thuê một phòng. Em ngủ thêm một lát."
"Bây giờ em còn ngủ ." Lục Thừa Chi xong, bước khỏi phòng, đóng cửa .
Cô xuống lầu ngang qua quầy lễ tân. Nhân viên phục vụ tiến đến,
"Hai vợ chồng hòa giải chứ?"
Lục Thừa Chi há miệng giải thích, nhưng thấy một hai câu rõ , cuối cùng gật đầu.
Thấy trời bên ngoài dần sáng, cô hỏi: "Gần đây chỗ nào bán đồ ăn sáng ?"
Nhân viên phục vụ : "Rẽ trái phía , một quán mì, mở cửa ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-495.html.]
"Cảm ơn." Lục Thừa Chi xong rời .
Cô bước khỏi khách sạn, hai tay đút túi quần, ngẩng đầu, chậm rãi bước .
Sương sớm mỏng manh, mang theo chút ẩm, đọng da cô một lớp nước.
Cô cảm thấy lạnh, ngược còn cảm thấy cả càng lúc càng tỉnh táo.
Đi đến quán mì xuống. Ông chủ với cô, "Cô gái, ăn mì gì?"
Lục Thừa Chi thực đói, cũng khẩu vị, chỉ là thế nào để đối mặt với Tưởng Thành mà thôi.
Cô vẫn thể bỏ mặc mà đuổi .
Và vẫn chỉ tự trốn tránh.
"Tùy ý." Lục Thừa Chi mở lời.
Ông chủ hềnh hệch, "Được ~ Vậy thử món mì đặc trưng của quán chúng nhé."
"Cho một bát hoành thánh nước trong, một bát mì bò."
Tưởng Thành xong, đối diện Lục Thừa Chi.
"Thừa Chi."
Lục Thừa Chi ngẩng đầu.
HAh trở vẻ điềm tĩnh, tự chủ của cả đây, cứ như thể mất kiểm soát ban nãy là .
Anh dường như luôn luôn thể giữ vẻ định chừng mực mặt cô, thu phóng tự nhiên, còn Lục Thừa Chi thì .
Cô càng thể tâm trạng đang bực tức mà vẫn bình tĩnh với
Cô giọng gắt hỏi: "Anh cần ngủ ?"
Tưởng Thành bận tâm, lấy một đôi đũa từ ống đũa, lau sạch đặt mặt cô
"Ngủ khi tìm em."
Chỉ cần cô an mặt , bất kể thái độ cô thế nào, đều cảm thấy yên lòng.
Hoành thánh nước trong mang lên.
Tưởng Thành đẩy bát mì về phía cô, "Ăn ."
Lục Thừa Chi vốn khẩu vị, nhưng thấy bát hoành thánh bốc nóng, cảm thấy đói .
Lục Thừa Chi cúi mặt, lặng lẽ ăn.
Hơi nóng từ bát bốc lên một làn khói mỏng mặt cô. Tưởng Thành thất thần.
Anh nhớ rõ bao lâu thấy cô yên tĩnh mặt như .
Nhìn cảnh tượng mặt, cảm giác khó chịu ứ đọng trong lồng n.g.ự.c dường như đang lặng lẽ tan biến.
Cảm giác hạnh phúc mất tìm , đột nhiên trong lòng nảy sinh một sự tham lam thiếu lý trí.
Anh cô mãi mãi xuất hiện mặt như thế .
Lục Thừa Chi dường như cảm nhận , ngẩng đầu lên thì thấy ông chủ mang bát mì khác đến mặt .
Tưởng Thành lịch sự đón nhận, "Cảm ơn."
Cứ như thể chuyện chỉ là ảo giác của một Lục Thừa Chi.
Cô tự giễu trong lòng. Lục Thừa Chi Lục Thừa Chi, mày thật sự điên ...
Tốc độ ăn mì của Tưởng Thành nhanh.
Anh lên thanh toán xong, tiếp tục chờ Lục Thừa Chi, "Cứ từ từ, vội."
Lục Thừa Chi chuyện với , cúi đầu húp canh.
Chờ cô ăn hết mì, sang tiệm bánh bao bên cạnh mua vài cái để ăn đường.
Suốt quãng đường, cô mở lời một câu nào với Tưởng Thành.
Và Tưởng Thành luôn theo phía cô.
Về đến phòng khách sạn, Lục Thừa Chi thu dọn đồ đạc xong, chuẩn khỏi cửa.
Chiếc vali tay cô Tưởng Thành lấy mất.
"Đi thôi." Tưởng Thành .
Lần vẫn phía .
Giống như hồi nhỏ. Khi ngang hàng, sẽ bên ngoài lề đường. Khi xếp hàng, sẽ phía cô.
Anh mãi mãi theo thói quen kéo cô phạm vi an mà tự cho là đúng.
Thành thói quen đến mức cần suy nghĩ.
Hai lên xe riêng. Xe Tưởng Thành luôn phía xe Lục Thừa Chi, giữ một cách.
Hai ngày một đêm, cuối cùng cũng đến Kinh Đô.
Xe Lục Thừa Chi dừng cổng. Cô bước , thì thấy xe Tưởng Thành đầu, lái về hướng nơi thường .