Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 473
Cập nhật lúc: 2025-11-11 12:25:27
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
473
Tưởng Thành lỳ trong thư phòng cả ngày trời, đầu óc rối như tơ vò.
Rõ ràng phong tỏa tình cảm dành cho Thừa Chi từ lâu, và luôn kiềm chế , nhưng cô cứ như thể khắc sâu linh hồn , thể nào rũ bỏ, thậm chí còn xuyên thủng lớp phong tỏa, cuốn phăng lý trí của .
Tưởng Thành khẽ đưa tay , bàng hoàng, như thể trong vòng tay vẫn còn lưu thở của cô.
Cô thế mà đồng ý với Lục Nghiễn, bày một cái bẫy lớn đến thế cho , khiến thương đến hôn mê bất tỉnh.
Thừa Chi đối xử với bao giờ đổi, giá như thể về ngày xưa thì mấy, lúc đó thà c.h.ế.t cũng sẽ buông tay, nhưng thể nữa , của hiện tại xứng.
Nghĩ đến đây, tim Tưởng Thành nhói lên một cơn đau âm ỉ, ôm ngực, lâu vẫn thể dịu .
Anh vịn ghế dậy, bước khỏi thư phòng, liền thấy Tưởng Vinh đang sofa báo.
Tưởng Vinh đầu , thấy vẻ mặt Tưởng Thành trắng bệch, lập tức dậy tới đỡ , "Có cơn đau thắt n.g.ự.c tái phát ?"
Tưởng Thành hít sâu một , "Không , tìm giúp ananh một thứ trong phòng ."
Tưởng Vinh do dự, nhưng vẫn hỏi, "Thứ gì ?"
Tưởng Thành hiệu, "Một cái hộp gỗ nhỏ màu đỏ bã trầu."
"Nó là gì?"
"Là đồ của , giữ ."
Nghe là đồ của Tưởng Thành, Tưởng Vinh thở phào nhẹ nhõm, bảo xuống bên cạnh chờ.
Tưởng Vinh là cảnh sát, kinh nghiệm tìm kiếm phong phú.
Bước phòng , quan sát bộ căn phòng, khoanh vùng những nơi thể giấu đồ, dựa thói quen cất giấu của mà bắt đầu tìm kiếm một cách hệ thống.
Rất nhanh đó, tìm thấy nó gối của bà. Sau khi tìm xong, nhanh chóng khôi phục "hiện trường", sải bước dài mang món đồ đến ghế sofa ở phòng khách.
"Cái ?" Tưởng Vinh đưa món đồ mặt Tưởng Thành.
Tưởng Thành đón lấy, "Cảm ơn."
"Anh, hôm nay trông vẻ vui lắm, nhà họ Lục lừa ?"
Tưởng Vinh nghĩ đến mấy nhà họ Lục, thể lừa trai , trừ khi Lục Nghiễn tay.
Lục Nghiễn tuyệt đối ngây thơ và nhàm chán đến mức đó, bận tối mắt tối mũi.
Tưởng Thành phủ nhận, "Không ."
Nghe câu , Tưởng Vinh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tưởng Thành cầm món đồ phòng, mở hộp gỗ, lấy chiếc đồng hồ quả quýt bên trong , nắm chặt trong tay, đặt lên ngực, thở một dài, lâu, lâu, cuối cùng cũng trấn tĩnh .
Vịt Trắng Lội Cỏ
Trước đây tại mỗi khi lồng n.g.ự.c khó chịu, thích nắm chặt chiếc đồng hồ quả quýt .
Hôm nay dường như hiểu .
hiểu thì muộn ...
Anh bỏ đồng hồ quả quýt hộp gỗ, đậy nắp , đặt vị trí cũ giá sách.
Tối đó, cuối cùng cũng một giấc ngủ ngon lành.
Hai ngày tiếp theo, hai em vẫn như thường lệ, tan sở thì Lục Nhã đến tìm Tưởng Vinh.
Khi Tưởng Thành trở về, thấy Nhã Nhã đang dỗ dành em "gỗ" của đến mức quên cả trời đất.
Lục Nhã liếc Tưởng Thành với vẻ mặt bình thản,
"Anh Tưởng, em và chị Thừa Chi ngày mai sẽ nước ngoài, nên em ở riêng với hai Tưởng thêm một chút, phiền chứ?"
Tưởng Thành hiểu , cô nàng chê ở đây vướng mắt, gật đầu, "Ừ, phiền."
Nói định về thư phòng, nhấc chân, chợt nhận điều gì đó, "Thừa Chi sẽ nước ngoài cùng em?"
Lục Nhã nhướng mày, "Vâng."
Cuối cùng cũng phản ứng , cái vẻ mặt điềm tĩnh đúng là giỏi giả vờ, nếu lời mô tả của Thừa Bình, cô tin thật .
"Cô nước ngoài việc gì ?"
"Đi cùng em để khuây khỏa thôi." Lục Nhã đáp .
Tưởng Thành cụp mắt xuống, thốt một câu, "Cũng ."
Khóe môi Lục Nhã cong lên, hỏi Tưởng Vinh, "Sáng mai thể đưa em sân bay ?"
Tưởng Vinh hai lời, "Được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-473.html.]
Tưởng Thành nhấc chân bước .
Ngày hôm , Tưởng Vinh dậy sớm, ăn sáng cùng Tưởng Thành.
Hai em đồng thời khỏi nhà. Tưởng Thành bước về phía chiếc xe Hồng Kỳ của , mở cửa xe lên, đầy một phút thấy tiếng động cơ khởi động.
Tưởng Vinh đến nhà họ Lục để mang hành lý cho Lục Nhã.
Vừa bước chân cổng nhà họ Lục, thấy Lục Thừa Bình xách hai cái vali bước .
Tưởng Vinh nhân lúc thấy , vội vàng lùi , nhanh chóng đến bên cạnh xe, mở cốp chờ đợi.
Lục Thừa Bình thở hổn hển xách hai cái vali , thấy Tưởng Vinh đang tựa xe một cách điềm tĩnh, liền lớn tiếng :
"Tưởng Vinh, xách vali của Nhã Nhã ."
Lúc Tưởng Vinh mới chậm rãi sải bước dài đến bên cạnh Lục Thừa Bình, xách vali bỏ cốp xe.
Lục Thừa Chi và Lục Nhã bước đến xe của Tưởng Vinh. Lục Thừa Chi quanh, Lục Nhã liền hỏi: "Anh ?"
"Đi ." Tưởng Vinh đáp.
Lục Thừa Chi gì, ánh mắt thoáng chốc trở nên u buồn. Cô cùng Lục Nhã lên xe, Lục Thừa Bình cũng lên theo.
Lục Thừa Bình chỉ thấy Tưởng Vinh thật thừa thãi, rõ ràng thể tự lái xe đưa , nhưng Nhã Nhã cứ nhất quyết để Tưởng Vinh đưa.
Tưởng Vinh thấy vẻ mặt thôi, "Cậu gây sự ?"
Lục Thừa Bình nhíu mày, "Không, đổi ."
Tưởng Vinh liếc một cái, "Thật quen chút nào."
Chiếc xe khởi động, Tưởng Vinh lái một đoạn, qua gương chiếu hậu thấy một chiếc xe bám theo xa gần.
Với sự nhạy cảm nghề nghiệp của Tưởng Vinh, nhận ngay đó là xe của trai .
Hai em sự ăn ý ngầm, Tưởng Thành , sẽ hỏi.
Tưởng Thành cũng hiểu tại theo, giống như Thừa Chi bệnh, hiểu tại nửa đêm lái xe đến bệnh viện, tỉnh táo rời , nhưng từ lúc nào về chỗ cũ.
Thậm chí còn một cảm giác mơ hồ, như thể điều gì đó đang rời xa .
Vì quen với việc tự phong bế cảm xúc của trong thời gian dài, phản ứng và suy nghĩ, nên bây giờ, khi nhiều cảm xúc ập đến, phán đoán thế nào, một khi kiểm soát , chỉ thể bản năng theo cảm giác mách bảo.
Mặc dù tình huống hiếm, nhưng nó khiến cảm thấy tồi tệ vô cùng.
Chiếc xe của Tưởng Vinh biến mất ở lối sân bay, mới dừng . Mãi một lúc mới hồn, đầu xe .
Trên đường về, thấy xe của Tưởng Vinh ngày càng gần, cuối cùng ép xe dừng .
Anh bước xuống xe.
Tưởng Vinh cũng xuống xe, mặt Tưởng Thành, "Anh, nỡ xa chị Thừa Chi ?"
Cuối cùng cũng nhận .
Tưởng Thành phủ nhận, "Không ."
Tưởng Vinh mắt , "Em sẽ đẩy nhanh tiến độ xử lý xong chuyện nhà họ Vị, để họ phối hợp với cuộc điều tra bên phía ."
Tưởng Thành im lặng.
"Bên gặp rắc rối gì ?" Tưởng Vinh hỏi.
Tưởng Thành , "Không ."
Những rắc rối hiện tại đối với còn là rắc rối nữa.
"Vậy thì , ."
Hai em trở xe, chiếc xe khởi động, hướng về hai phía khác .
Hai ngày hai đêm, Lục Thừa Chi và Lục Nhã cuối cùng cũng đến nước A.
Năm xưa Lục Thừa Chi nước ngoài là theo cha của Phùng Vi là Phùng Viễn Quốc.
Đến nơi, cô ở tại nhà chú ruột, đó là một căn biệt thự ở ngoại ô, và bây giờ vẫn .
Biệt thự lớn, nhà đều trồng hoa cỏ, chăm sóc vô cùng gọn gàng.
"Có quản lý nhà cửa ?"
Lục Nhã : "Là vài sinh viên du học từ bên sang. Cha em đưa họ về khi còn dạy ở trường.
Một là để giúp họ tiết kiệm tiền, hai là để đảm bảo an . Đừng tưởng ở đây ngày nào cũng hô hào tự do bình đẳng, thực sự phân biệt đối xử ít, nên họ tụ tập , tránh bắt nạt bên ngoài.
Sinh viên Trung Quốc du học và thể ở A Đại ít, vì cha em gần như giúp đỡ bao nhiêu thì giúp, dù nhà cũng đủ lớn."