Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 433
Cập nhật lúc: 2025-09-30 11:41:03
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nói xong, cô mang theo chút chờ mong mà Tưởng Thành. Cô cũng những lời giống , dù chỉ là dối gạt cô thôi cũng . cuối cùng, Tưởng Thành chỉ khẽ xoa đầu cô, dịu dàng :
“Cả đời sẽ luôn trân trọng em. Được , ngủ sớm , mai chúng cùng gặp Thừa Chi.
Anh xem bọn trẻ .”
“Vâng.” Vị An đáp, bóng lưng cao lớn của chồng, trong lòng dâng lên một nỗi mất mát khó tả.
Sáng hôm , Tưởng Thành và Vị An cùng đến Lục trạch. Lục Thừa Bình chờ sẵn ở cổng sân qua chỗ Lục Thừa Chi.
Thấy vợ chồng họ, vội vàng dậy, theo sát phía , còn liếc Vị An, híp mắt gọi Tưởng Thành:
“Tưởng đại ca.”
Tưởng Thành cũng thiện mỉm đáp : “ xem Thừa Chi.”
Lúc Lục Thừa Chi vì lúc trói chân chút thương tích, đang giường radio. Bên cạnh là Lục Thừa Mỹ, đang gọt táo cho chị.
Cửa vang lên tiếng gõ, Lục Thừa Mỹ mở cửa, thấy Tưởng Thành và Vị An thì sững : “Anh Tưởng”
Cô vẫn giữ tay cánh cửa, chặn ở giữa, như ngăn Vị An .
Tưởng Thành thấy dáng vẻ căng thẳng của cô, liền : “Bọn tới để xin Thừa Chi.”
Lục Thừa Mỹ mấp máy môi, còn kịp thì giọng Lục Thừa Chi từ trong phòng vọng :
“Để họ .”
Tưởng Thành và Vị An bước , Lục Thừa Bình và Lục Thừa Mỹ cũng nhanh chóng theo, một trái một cạnh Lục Thừa Chi.
Lục Thừa Chi hai dịu dàng : “Được , hai đứa ngoài .”
Lục Thừa Bình nhúc nhích, Lục Thừa Mỹ kéo nhẹ một cái, hất tay, còn lén lườm Vị An một cái, đó mới miễn cưỡng .
Anh em họ , trong phòng chỉ còn ba .
Không khí bỗng nhiên trầm xuống, Lục Thừa Chi là mở lời :
tha thứ cho các .”
Vịt Trắng Lội Cỏ
Vị An sững sờ: “Lục Thừa Chi, xin …”
Lục Thừa Chi cúi mắt, cô. Một lúc lâu mới chậm rãi :
“Từ khi Tưởng Thành chọn cô, đừng là chào hỏi, thậm chí từng liếc thêm một . Dù cô hiểu rõ , thì cũng nên Tưởng Thành là thế nào. Từ ngày cưới cô, giữa chúng còn khả năng nào nữa. Vậy tại cô còn đối đầu với ?”
Vị An lập tức đỏ hoe mắt: “Vì ghen tị với cô.”
Lục Thừa Chi khẽ : “Ghen tị? gì, chẳng khi cô gả cho Tưởng Thành đều cả ? Hơn nữa còn sống hơn .”
, địa vị, phận, tài sản, cô đều . Vậy nên lý do cô đưa , e rằng chỉ Tưởng Thành mới tin.
Vị An khổ sở , chỉ đành thật:
“Ghen tị vì từng tâm ý với cô. Anh thể vì một câu của cô mà chịu Thừa Bình phiền tới chết, cô ôn bài, cho dù mệt rã rời huấn luyện trong quân doanh cũng chạy về trông Thừa Bình.
Cô thương trường một đôi giày đỏ mới, một chiếc kẹp tóc xanh, cũng sẽ mua về cho cô.
Một nửa thời gian chăm sóc Thừa Bình chẳng đều do và Tưởng Vinh gánh ?
Anh vì bố cô mà vất vả than phiền.”
Lục Thừa Chi ngạc nhiên: “Sao cô những chuyện ?”
Vị An nhắc mà lòng đau như d.a.o cắt:
“Là Thừa Bình đến tìm , bảo cút khỏi thế giới của Tưởng Thành, Tưởng Thành vốn dĩ là của cô, từng lời từng chữ như d.a.o cứa tim .
tự lừa tin rằng đó chỉ là lời Thừa Bình bịa đặt, nhưng lừa nổi.
Khi Tưởng Thành hôn mê, yếu ớt đến , vẫn còn nghiến răng chất vấn: ‘Lục Văn Khởi, ông hài lòng chứ?’
từng Lục Văn Khởi là ai, cho đến khi Thừa Bình xuất hiện mới hiểu đó là bố cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-433.html.]
Anh hận bố cô…
Anh hận ông hủy bỏ hôn ước của hai , vì chứng minh bản mà liều cả mạng.
Rõ ràng… rõ ràng là các bỏ rơi , vứt , mới là nhặt . Tại ?”
Giọt nước mắt của Lục Thừa Chi rơi xuống mu bàn tay, cô mới giật nhận , vội vàng lau :
“Từ đầu đến cuối từng ai . cũng chấp nhận , chỉ điều là do cô cứ dây dưa tấn công ngừng.
Nếu ghen tị, cũng ghen tị với cô.
ngoài phản kích , từng chủ động hại cô.
Nếu , thì cũng chỉ là chuyện Thừa Bình đó. Nếu , tuyệt đối sẽ để nó chuyện mất mặt như .”
Vị An kinh ngạc ngẩng lên: “Thừa Chi…”
Lục Thừa Chi khổ:
“, hôm nay chữ ‘ghen tị’ đúng là chẳng vẻ vang gì. từ lúc nhận thức về nam nữ, thích . Vì tự nhiên cho rằng nhất định sẽ là chồng , thể chạy thoát.
Cho nên lúc bố trong điện thoại đưa điều kiện , cũng phản đối, vì tin sẽ yêu cầu đó.
Khi đó nhà họ Lục cũng khó khăn, bố bận rộn vì gia tộc, gì về việc ăn. rõ bố cụ thể gì với . Chỉ đến khi chính thức về nước, mấy mối hôn sự bố sắp xếp đều đồng ý.
Mãi đến khi Tưởng phu nhân đến ầm ĩ mới nhận chuyện nghiêm trọng đến thế. tìm Tưởng Thành, nhưng đang nhiệm vụ. Đợi đến khi về, thì mang theo tin tức về cô
Đó là đầu tiên thấy ôm một phụ nữ, dịu dàng và mãn nguyện đến thế.
Mà đó chính là cảnh tượng từng vô tưởng tượng.
Đêm khi du học năm mười sáu tuổi, tìm , nhưng cũng chỉ xoa đầu , : Chưa kết hôn mà.
khi , và cô cũng kết hôn.
mới hiểu, thì thích một chẳng chuyện đến đến , cũng chẳng cứ lâu ngày là sinh tình.
Nên những gì cô , rằng vì mà , cũng vì tình yêu nam nữ, mà chỉ vì nghĩ bản là vị hôn phu, nên trách nhiệm thôi.”
Nghe đến đây, tim Tưởng Thành đập loạn, mở miệng giải thích: “Không thế…”
chỉ mấp máy môi, cuối cùng chẳng gì.
Có những thứ lỡ, thì chính là lỡ. Nếu đầu , sẽ tổn thương tất cả .
Dù lúc , trái tim đau thắt đến nghẹt thở.
Nói xong, Lục Thừa Chi nở nụ , bảo với Vị An:
“Thấy , cô so với chẳng may mắn hơn nhiều ? Ông trời ban cho cô và cơ hội, thời thế, địa lợi nhân hòa đều về phía . gì để đáng ghen tị nữa chứ?
Được , chuyện cũng chẳng gì ghê gớm. Nhân gian vẫn còn nhiều điều đáng mong đợi. , Lục Thừa Chi, sống đến nay từng điều trái với lương tâm, nên vẫn tin rằng mất ở chỗ , thì sẽ bù ở chỗ khác.
Quả nhiên cũng đúng, cô xem, em họ trở về, còn mang cho một phần gia sản. vẫn luôn lo lắng cho em trai và tương lai nhà họ Lục, cuối cùng cũng hy vọng.”
Vị An nghĩ, nếu hôm đó cô thấy câu mắng của chồng với Bác cả Lục, cô sẽ tin rằng Tưởng Thành từ đầu đến cuối chỉ yêu một cô.
Người chồng , thấu hiểu hai con trai của hơn ai hết.
Chỉ là chuyện , nếu Tưởng Thành , cả đời Lục Thừa Chi cũng sẽ từng yêu cô sâu đậm đến , sâu đến mức dùng chữ “hủy hoại”.
Với sự hiểu của cô về Tưởng Thành, đời cũng sẽ bao giờ .
dẫu , trong lòng cô vẫn như một cái gai.
Cô bây giờ vô cùng hối hận – tại ngày đó lén chồng mắng Bác cả Lục? Tại chất vấn Tưởng Thành? ngay cả khi hỏi, cũng chẳng nhận lời hồi đáp thẳng thắn từ .
Cuối cùng, Lục Thừa Chi kéo chăn xuống:
“Các về , mệt . Giờ nhà họ Lục Lục Nghiễn, định đây đó. Ngắn thì ít lâu, dài thì lẽ chẳng về. Đợi khi gặp , khi là tuổi bảy mươi tám mươi. Thế nên cô cứ yên tâm mà sống với Tưởng Thành .”
“Thừa Chi…” Giọng Tưởng Thành nghẹn .