Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 431
Cập nhật lúc: 2025-09-30 11:40:17
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tưởng Thành khẽ chạm sống mũi, Lục Văn Khởi với ánh mắt áy náy, vội vã rời .
Lục Thừa Bình tức nghẹn đến cổ họng, sắp bùng nổ thì thấy cảnh Lão phu nhân Tưởng mắng Tưởng Thành, trong lòng lập tức thấy khoan khoái hơn hẳn.
Tưởng Thành và Vị An đúng là nên ngoan ngoãn nhận với chị cả.
Tưởng Thành , Lão phu nhân Tưởng tiếp tục mắng, cho Lục Văn Khởi cơ hội phản bác:
“Ông với sự tin tưởng của Lục Văn Tinh, cũng với sự chiếu cố của Tưởng Chính Thiên khi còn sống.”
Lục Văn Khởi mất tự nhiên, đưa tay xoa đầu gối, biện giải:
“Chẳng ai một kẻ ích kỷ xa cả, là ép buộc.”
Lão phu nhân Tưởng khẩy:
“Ồ, thế là còn nỗi khổ riêng ? Vậy thử xem.”
Lục Văn Khởi hít một sâu, đem chuyện bố phân chia bất công kể một lượt.
Lão phu nhân Tưởng hề động lòng trắc ẩn lấy một phút:
“Thế thì ? Ông đem sự bất công chịu chất lên Lục Nghiễn thì sẽ công bằng ? Bây giờ ông rước nó về, nó đem cái bất công đổ lên cháu ông ?
À, nhớ , tuy ông già thế nhưng còn cháu trai.
Vậy thì bất công đó chắc sẽ đổ lên đầu Lục Thừa Bình thôi.”
Cái chuyện lớn tuổi mà cháu trai vốn là nỗi đau, Lục Văn Khởi thế càng khó chịu, nhưng phản bác nổi.
Lão phu nhân Tưởng mỉm :
“Chúng quen cũng mấy chục năm , thẳng cho ông một câu nhé, ông vì bố ông chia như thế ?”
Lục Văn Khởi dịch , tỏ vẻ – đây đúng là khúc mắc cả đời ông.
Lão phu nhân Tưởng hừ lạnh:
“Khi ông còn trẻ thì bụng hẹp hòi, tâm tư nhỏ nhen, việc thì cứng nhắc cổ hủ, chẳng xa trông rộng, càng đặt đại cục lên .
Ông thể vì lợi ích của bản mà hủy hoại hôn sự của Thừa Chi và Tưởng Thành.
Có thể khiến gia đình Lục Văn Tinh ly tán mười năm.
Thậm chí suýt chút nữa còn hại c.h.ế.t đứa con trai út mà ông thương nhất.
Lục Nghiễn hẳn là hận ông đến tận xương tủy, nhưng nó vẫn cứu ông, bởi nó nghĩ đến chỉ cảm xúc của riêng ông, mà là cả nhà họ Lục, là cha nó, và cả vợ con nó.
cũng hận ông đến tận cùng, nhưng khi nhà họ Lục thật sự gặp chuyện, Tưởng gia chúng từng khoanh tay , vì nghĩ đến chỉ là chuyện giận dỗi cá nhân, mà còn nghĩ đến cả quá khứ lẫn tương lai.
Cho nên ông thể ích kỷ, thiển cận, nhưng tuyệt đối đủ tư cách gánh vác đại sự.”
Đầu Lục Văn Khởi ngày càng cúi thấp:
“ sai … nhưng bà xem, cũng nhiều tuổi thế , còn cần thể diện… bà thể…”
“Không thể. Ông thể lấy tuổi tác ép buộc Lục Nghiễn, ép buộc Tưởng Thành, Tưởng Vinh, nhưng ép – vì cũng lớn tuổi .” – Lão phu nhân Tưởng nhấp một ngụm , tiếp tục:
“Lục Văn Khởi, nhắc đến chuyện tuổi tác, dạy thêm ông vài câu: sống từng năm mà vẫn chẳng khôn chút nào ?
Chỉ già về tuổi, chứ đầu óc thì ?”
Lục Thừa Bình run cầm cập, vội dậy :
“Lão phu nhân Tưởng, cháu… cháu cần ngoài giải quyết chút việc.”
Nói xong chẳng thèm đầu , bỏ mặc cha mà chạy mất.
Lão phu nhân Tưởng thấy Lục Văn Khởi lẳng lặng đặt một hộp lên bàn , khẽ thở dài:
“Thôi, nữa, kẻo như , ông về nhà tức đến lì giường mấy ngày ngoài, lúc đó con trai trách mắng ông đến què mất.”
Nói chỉnh quần áo , giọng điệu trở nên khoan dung:
“Nếu nể mặt Thanh Nghi và An An, thì với nhà họ Lục các ông, chẳng qua với ai cả.
Người thông minh thì tinh ranh quá mức, năng việc dè chừng mười hai phần mới ứng phó nổi.
Người ngu dốt thì ngu tới mức chẳng tự lượng sức, cũng chẳng phân biệt đúng sai, còn thích ngang ngược cứng đầu. Nói chung, ai là đèn dầu cho sạch cả.”
Lục Văn Khởi thở phào một :
“Cảm ơn Lão phu nhân Tưởng chịu bỏ qua chuyện cũ, về sẽ cố gắng tự kiểm điểm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-431.html.]
Nói xong lau mồ hôi trán, cũng vội vàng bỏ đầu .
Tưởng Vinh tai thính, mãi đến khi trong đại sảnh còn một tiếng động mới dám . Đi ngang qua đại sảnh, định về phòng thì bắt gặp ánh mắt Lão phu nhân Tưởng liếc qua, liền vội vàng :
“Mẹ, tối qua con thức trắng, con về nghỉ một chút, mai còn nhiệm vụ.”
Nói xong cũng chạy về phòng.
Còn Tưởng Thành lúc gọi điện cho Lục Nghiễn:
“Tin nhận , kế toán, cầm cái, đổi chip trong sòng bạc, cùng với Trương Lục , tất cả đưa cục cảnh sát, hơn nữa đều ghi lời khai.
Ngày mai Tưởng Vinh thể trực tiếp xử lý nhà họ Phạm.”
Ngón tay thon dài của Lục Nghiễn đặt một cuốn sổ sách, chậm rãi :
“Vừa mặt bác cả, đa tạ Tưởng tư lệnh.”
Tưởng Thành thán phục – quả nhiên là thông minh, thích:
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi. Anh em chúng đều mong thể thuận lợi tiếp quản nhà họ Lục. Dù chẳng cần quan tâm chúng đối xử thế nào, nhưng bác Lục quan tâm. hy vọng ông sẽ đối với thêm phần thành khẩn, thêm phần tha thiết.”
Những lời hạ hôm qua của đều là cho cha con nhà họ Lục và Thừa Mỹ , đặc biệt là bác Lục.
Dù sai và chịu đổi, nhưng càng mong nhà họ Lục ở Tưởng gia.
Anh em Tưởng gia thần phục Lục Nghiễn.
“bác cả giờ thế nào?” – Lục Nghiễn hỏi.
Tưởng Thành ngập ngừng:
“Ông mới đến, hỏa lực của mạnh, tình hình chắc khả quan lắm, e là nhà ba đến năm ngày mới dám ngoài.”
“Cũng . Ngày mai đến lượt vợ chồng nhỉ?”
Tưởng Thành im lặng một thoáng:
“Ừ.”
“Nhớ xin đàng hoàng với chị họ , đừng nghĩ cứu chị là xong. Công lao là của Tưởng Vinh.”
Tưởng Thành giận, mà còn :
Vịt Trắng Lội Cỏ
“Lục quả thật tính toán rõ ràng.”
“ tin tấm lòng rộng rãi của Tưởng đại ca.”
“ sẽ thử, hy vọng và Vị An hơn Bác cả Lục và Thừa Bình.”
Lục Nghiễn bật :
“Đây là đang mách tội ? Thừa Bình bỏ chạy là mắng quá mà phản kháng?”
“Cậu phụ họa theo Bác cả Lục vài câu, cũng , cả hai cùng chạy.” – Tưởng Thành với giọng nhẹ nhõm.
Lục Nghiễn :
“Thế thì Tưởng đại ca đúng là thể yên tâm tin ở Tưởng phu nhân. Thôi, còn việc khác, bên Tưởng Vinh sẽ xuất hiện nữa, gì thì gọi điện.”
Tưởng Thành chân thành :
“Cảm ơn, vụ án kết thúc, Tưởng Vinh chắc sẽ ghi công hạng nhất.”
“Được, chuyện gì thì liên lạc.”
Hai dập máy.
Sáng sớm hôm , Tưởng Vinh đến cục cảnh sát, cầm theo lệnh bắt và chứng cứ, trực tiếp đến nhà họ Phạm.
Toàn bộ tài sản của Phạm gia phong tỏa và kiểm kê.
Ngoại trừ nhánh thứ hai và thứ ba, những còn coi như vẫn trong sạch.
do Phạm gia từng phân gia, nên tài sản cũng liên lụy, tất cả tịch thu, đồng thời yêu cầu lập tức dọn .
Chỉ một đêm, Phạm gia sụp đổ. Khi họ điều hành sòng bạc, bắt cóc, tống tiền, đều kinh ngạc.
Chẳng bao lâu, tin tức xuất hiện các tờ báo buổi tối địa phương.
Bên , tối hôm , Tưởng Thành trở về phòng, thấy Vị An đang đèn sách. Anh xuống phía nàng, dịu giọng :
“Hôm nay Bác cả Lục tới, ngày mai chúng nghiêm túc xin Thừa Chi.”